Chương 25: Thùng giấy bí mật

Dáng người Charles có thể so sánh được với người mẫu nam đang nổi tiếng bây giờ, eo hẹp vai rộng. Toby âm thầm nhớ số đo trên người đối phương, sau đó ghi lại trên giấy. Sau khi nói với giáo sư hướng dẫn mình, cậu dựa trên số đo thân thể Charles mà chỉnh lại bản phác thảo trang phục tự thiết kế.

Dạo gần đây cậu có một đoạn thời gian cứ phải đi đi về về liên tục trong cửa hàng của Andre, bận lên bận xuống cuối cùng cũng làm xong thành phẩm.

Chiều nay còn có chuyện khác phải làm nữa. Thông tin bán đồ nội thất second hand mà Toby đăng trên Facebook cuối cùng cũng xoa người hỏi ý. Đấy là một người ở cùng thành phố với cậu, anh ta hẹn chiều sẽ đến xem đồ nội thất, nếu không hư hỏng quá nhiều sẽ thanh toán rồi mang đi.

Khi trước mua đống đồ nội thất ấy Toby tốn không ít tiền, giờ ở nhà bạn trai, cũng không cần đồ cũ nữa, bán đi còn có thể hồi lại chút máu. Sau khi học hết tiết chiều, Toby trở lại phòng thuê khi trước, lại trùng hợp gặp lại chủ nhà. "Toby, lâu rồi không gặp cậu. Cậu chuẩn bị dọn đồ nội thất đi rồi à?" Chủ nhà vừa hỏi vừa mở cửa cho cậu.

"Dạ, mấy đồ nội thất này gửi ở đây lâu quá rồi, làm phiền bác quá ạ."

Chủ nhà sảng khoái xua tay, nói: "Không có việc gì đâu. Dù sao trong thời gian ngắn bác cũng không tìm được người thuê nhà mới mà, đồ vật lỉnh kỉnh ấy cũng không chiếm bao nhiêu diện tích. Giờ cháu với Green chuyển đi đâu thế?"

"A?" Toby hoang mang hỏi lại: "Green dũng chuyển đi à? Cậu ta không ở với cháu." "Cháu vừa dọn đi mấy ngày thì cậu ta cũng chuyển đi, bác còn nghĩ hai đứa bàn bạc với nhau đổi chỗ ở nữa đấy."

"À… nhưng cháu không ở với cậu ta. Thế mà cậu ta lại chuyển đi rồi à?"

Toby ngựa quen đường cũ lên lầu, trước phòng ngủ của Green chất đầy những thùng giấy lớn lớn bé bé, phòng ngủ trống rỗng chẳng còn ai. Trên sàn gỗ đóng một lớp bụi mỏng, thoạt nhìn có vẻ chủ căn phòng đã tới đi không lâu.

Bởi vì khi trước điều kiện kinh tế không cho phép nên Toby chỉ có thể thuê nhà ở ghép với Green, lại còn thuê cái căn vừa nhỏ vừa hư đủ thứ như này. Green thoạt trông cũng không giống kẻ thiếu tiền, chẳng hiểu tại sao lại chịu thuê căn này nữa. Gã cứ đi chơi nhập hội với bạn bè ngày ngày đêm đêm, tham gia đủ loại tiệc, vung tay tiêu sài phóng khoáng, mỗi đêm đểu có thể mang về đủ loại người, nam nữ đểu xinh đẹp như nhau.

Gã rất phóng khoáng trong phương diện này, có lúc gã còn vui vẻ ngỏ ý mời Toby muốn cậu tham gia làʍ t̠ìиɦ 3P một đêm nữa.

Quãng thời gian chung trọ với gã thật sự là quãng thời gian kinh khủng nhất cuộc đời Toby, cậu bị tra tấn hết ngày này đến ngày khác. Không nói đến buổi phát sóng trước tiếp JAV cách vách, ban ngày cậu còn phải đề phòng Green dùng đồ đạc của mình mà chẳng xin phép. Thử hỏi coi ai có thể chịu nổi cảm giác có cái gã đàn ông nào đó bận quẩn lót đi quanh nhà chứ? Đã thế lại còn là qυầи ɭóŧ của mình.

"Chật thật đấy Toby." Green duỗi ngón tay chỉ chỉ chiếc qυầи ɭóŧ bên dưới, nở nụ cười xấu xa.

Đúng là tên bại hoại. Toby nghĩ thầm. May mà từ giờ cậu sẽ không phải chịu đựng cái cực hình đen tối này nữa rồi. Phần lớn thùng giấy của đối phương đều đặt trước cửa Toby, chắn cả lối vào của cậu.

Toby thở dài nhận mệnh ôm từng cái thùng bỏ qua một bên, muốn cất hết mấy đồ đạc này đi để có khe hở lách vào phòng. Trong quá trình di chuyển, đỉnh chóp thùng giấy nào đó bất ngờ bung ra, "lạch cạch", có cái gì đó rơi xuống sàn, là vài cái áo khoác nhung màu xanh dương.

Toby thầm than mệnh khổ nhà mình, ngồi xổm dưới đất nhặt lại quần áo rơi rớt của đối phương, xếp ngay ngắn định nhét lại vào thùng giấy.

Thùng giấy ngả nghiêng, dưới đáy còn lưu lại một quyển vở dùng để ký họa. Nó vốn dĩ bị che giấu rất kỹ, nằm dưới mấy cái áo khoác dày cộm, nếu không phải Toby bất cẩn làm rơi chắc cũng không biết sự tồn tại của nó.

Toby nhặt quyển sổ lên, ngạc nhiên phát hiện quyển sổ dày đến thế chỉ vẽ toàn một người con trai trong đó. Cậu trai trong tranh khi thì ngủ say trên giường vào sáng sớm, khi thì chống tay trên tường mà vội vã thay giày, lúc lại đứng trong phòng bếp bận rộn nấu cơm

Phiên đảo thùng giấy lẳng lặng nằm một quyển mở ra ký hoạ bổn. Nó nguyên bản bị đè ở vài món dày nặng áo khoác nhất cái đáy, nếu không phải thác so không cẩn thận đánh nghiêng thùng giấy, nó đại khái vĩnh viễn sẽ không lộ ra tới.

Thác so nhặt lên này bổn ký hoạ bổn, kinh ngạc phát hiện như vậy hậu một quyển, họa đều là một cái nam sinh. Họa trung nam sinh tư thái bất đồng, có sáng sớm nằm ở trên giường ngủ say, có đỡ tường ở cửa đổi giày, có ở phòng bếp nấu cơm bóng dáng. Họa người trong khuôn mặt chỗ để lại bạch, không biết là ai.

Thác so đem ký hoạ bản nguyên dạng thả trở về, áo khoác dài chồng ở phía trên. “Yêu cầu hỗ trợ sao, kho bá?” Chủ nhà nghe được trên lầu động tĩnh, lên lầu quan tâm hỏi.

“Cảm ơn. Có thể phụ một chút, giúp ta đem này đó thùng giấy dịch khai sao?” “Đương nhiên.” Chủ nhà phi thường sảng khoái mà đáp ứng rồi.

Hai người quả nhiên nhẹ nhàng không ít. Bọn họ đem cách lâm đôi ở lối đi nhỏ thùng giấy dọn tới rồi cách lâm trong phòng ngủ, cấp thác so gia cụ đằng ra tới không gian. Tiến đến giữ nhà cụ người cũng phi thường sảng khoái, đại khái kiểm tra gia cụ không có gì vấn đề lớn sau, hắn liền tiếp đón chính mình người đem này đó second-hand gia cụ đều chở đi.

“Buổi chiều cách lâm sẽ đến dọn hắn vật phẩm, ngươi muốn lưu lại thấy hắn một mặt sao?” Chủ nhà hỏi.

“Không cần.” Thác so nói, “Ta ngốc sẽ còn có việc, chủ nhà tiên sinh, ta đi trước.” Thác so cùng phòng chủ nhà đừng, theo thường lệ đi Andre chỗ đó hoàn thành chính mình cắt công tác.

25: Thùng giấy bí mật

Dáng người Charles có thể so sánh được với người mẫu nam đang nổi tiếng bây giờ, eo hẹp vai rộng. Toby âm thầm nhớ số đo trên người đối phương, sau đó ghi lại trên giấy. Sau khi nói với giáo sư hướng dẫn mình, cậu dựa trên số đo thân thể Charles mà chỉnh lại bản phác thảo trang phục tự thiết kế.

Dạo gần đây cậu có một đoạn thời gian cứ phải đi đi về về liên tục trong cửa hàng của Andre, bận lên bận xuống cuối cùng cũng làm xong thành phẩm.

Chiều nay còn có chuyện khác phải làm nữa. Thông tin bán đồ nội thất second hand mà Toby đăng trên Facebook cuối cùng cũng xoa người hỏi ý. Đấy là một người ở cùng thành phố với cậu, anh ta hẹn chiều sẽ đến xem đồ nội thất, nếu không hư hỏng quá nhiều sẽ thanh toán rồi mang đi.

Khi trước mua đống đồ nội thất ấy Toby tốn không ít tiền, giờ ở nhà bạn trai, cũng không cần đồ cũ nữa, bán đi còn có thể hồi lại chút máu. Sau khi học hết tiết chiều, Toby trở lại phòng thuê khi trước, lại trùng hợp gặp lại chủ nhà. "Toby, lâu rồi không gặp cậu. Cậu chuẩn bị dọn đồ nội thất đi rồi à?" Chủ nhà vừa hỏi vừa mở cửa cho cậu.

"Dạ, mấy đồ nội thất này gửi ở đây lâu quá rồi, làm phiền bác quá ạ."

Chủ nhà sảng khoái xua tay, nói: "Không có việc gì đâu. Dù sao trong thời gian ngắn bác cũng không tìm được người thuê nhà mới mà, đồ vật lỉnh kỉnh ấy cũng không chiếm bao nhiêu diện tích. Giờ cháu với Green chuyển đi đâu thế?"

"A?" Toby hoang mang hỏi lại: "Green dũng chuyển đi à? Cậu ta không ở với cháu." "Cháu vừa dọn đi mấy ngày thì cậu ta cũng chuyển đi, bác còn nghĩ hai đứa bàn bạc với nhau đổi chỗ ở nữa đấy."

"À… nhưng cháu không ở với cậu ta. Thế mà cậu ta lại chuyển đi rồi à?"

Toby ngựa quen đường cũ lên lầu, trước phòng ngủ của Green chất đầy những thùng giấy lớn lớn bé bé, phòng ngủ trống rỗng chẳng còn ai. Trên sàn gỗ đóng một lớp bụi mỏng, thoạt nhìn có vẻ chủ căn phòng đã tới đi không lâu.

Bởi vì khi trước điều kiện kinh tế không cho phép nên Toby chỉ có thể thuê nhà ở ghép với Green, lại còn thuê cái căn vừa nhỏ vừa hư đủ thứ như này. Green thoạt trông cũng không giống kẻ thiếu tiền, chẳng hiểu tại sao lại chịu thuê căn này nữa. Gã cứ đi chơi nhập hội với bạn bè ngày ngày đêm đêm, tham gia đủ loại tiệc, vung tay tiêu xài phóng khoáng, mỗi đêm đều có thể mang về đủ loại người, nam nữ đều xinh đẹp như nhau.

Gã rất phóng khoáng trong phương diện này, có lúc gã còn vui vẻ ngỏ ý mời Toby muốn cậu tham gia làʍ t̠ìиɦ 3P một đêm nữa.

Quãng thời gian chung trọ với gã thật sự là quãng thời gian kinh khủng nhất cuộc đời

Toby, cậu bị tra tấn hết ngày này đến ngày khác. Không nói đến buổi phát sóng trực tiếp JAV cách vách, ban ngày cậu còn phải đề phòng Green dùng đồ đạc của mình mà chẳng xin phép. Thử hỏi xem ai có thể chịu nổi cảm giác có cái gã đàn ông nào đó bận qυầи ɭóŧ đi quanh nhà chứ? Đã thế lại còn là qυầи ɭóŧ của mình.

"Chật thật đấy Toby." Green duỗi ngón tay chỉ chỉ chiếc qυầи ɭóŧ bên dưới, nở nụ cười xấu xa.

Đúng là tên bại hoại. Toby nghĩ thầm. May mà từ giờ cậu sẽ không phải chịu đựng cái cực hình đen tối này nữa rồi. Phần lớn thùng giấy của đối phương đều đặt trước cửa Toby, chắn cả lối vào của cậu.

Toby thở dài nhận mệnh ôm từng cái thùng bỏ qua một bên, muốn cất hết mấy đồ đạc này đi để có khe hở lách vào phòng. Trong quá trình di chuyển, đỉnh chóp thùng giấy nào đó bất ngờ bung ra, "lạch cạch", có cái gì đó rơi xuống sàn, là vài cái áo khoác nhung màu xanh dương.

Toby thầm than mệnh khổ nhà mình, ngồi xổm dưới đất nhặt lại quần áo rơi rớt của đối phương, xếp ngay ngắn định nhét lại vào thùng giấy.

Thùng giấy ngả nghiêng, dưới đáy còn lưu lại một quyển vở dùng để ký họa. Nó vốn dĩ bị che giấu rất kỹ, nằm dưới mấy cái áo khoác dày cộm, nếu không phải Toby bất cẩn làm rơi chắc cũng không biết sự tồn tại của nó.

Toby nhặt quyển sổ lên, ngạc nhiên phát hiện quyển sổ dày đến thế chỉ vẽ toàn một người con trai trong đó. Cậu trai trong tranh khi thì ngủ say trên giường vào sáng sớm, khi thì chống tay trên tường mà vội vã thay giày, lúc lại đứng trong phòng bếp bận rộn nấu cơm.

Người được vẽ không có mặt mũi, chỉ để một khoảng trắng nên Toby cũng không rõ là ai. Cậu cũng không tùy tiện tò mò, cầm sổ vẽ để lại chỗ cũ, sau đó xếp chồng áo khoác dài đè lên trên, trả về nguyên trạng.

“Có cần bác giúp gì không Toby?” Chủ nhà nghe tiếng động trên lầu thì vội vã đi lên quan tâm hỏi han Toby, ngỏ ý muốn giúp cậu.

“Cảm ơn bác, có thể giúp cháu dời mấy cái thùng này đi không ạ?”

“Tất nhiên rồi.” Bác chủ nhà thoải mái đồng ý với lời nói của cậu, bước đến giúp Toby dọn dẹp thùng giấy. Sức dọn dẹp của hai người quả thật nhanh hơn không ít. Họ cùng nhau mang những thùng giấy đóng gói chắn trước cửa phòng Green vào phòng gã, chừa cho Toby một không gian thoáng đủ để cậu dọn đồ nội thất ra ngoài.

Người đến mua đồ nội thất tính tình phóng khoáng, kiểm tra đồ đạc vài lần thấy không hư hỏng gì thì thanh toán cho Toby rồi gọi người vận chuyển đồ đi.

“Chiều nay Green sẽ đến dọn đồ của cậu ấy đi, cháu có muốn ở lại gặp cậu ấy không?” Chủ nhà hỏi.

“Không cần đâu ạ.” Toby lắc đầu: “Nếu cháu còn ở lại nữa thì có chuyện thật đấy, cháu đi trước nha bác!”

Toby tạm biệt bác chủ nhà cũ của mình rồi đến cửa hàng của Andre như thường ngày để hoàn thành công việc còn dang dở.