Hai người đứng đối mặt với nhau, thân hình cao lớn và đôi chân thon dài của Nghiêm Túc vẫn làm cho Chu Tiếu Tiếu có một loại cảm giác như bị áp bức bao trùm lên. Đặc biệt là Chu Tiếu Tiếu vừa mới giả vờ bị bệnh trông rất chân thực, ho khan nhiều lần y như là bản thân thật sự bị bệnh, bây giờ lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Thấy Nghiêm Túc không nói gì, Chu Tiếu Tiếu cẩn thận đan chéo hai tay, vuốt dọc từ trán xuống chóp mũi, chớp chớp đôi mắt to tròn đầy mông lung, cố gắng làm ra vẻ chân thành một chút, trông như là một chú mèo con phạm lỗi trốn sau móng vuốt rồi lén lút nhìn trộm xung quanh.
Đối mặt với cô nhóc này, Nghiêm Túc không có cách nào bắt bẻ cô được. Anh thật sự muốn gõ vào trán cô một cái, giả vờ ốm để trốn học, cô đang nghĩ cái gì vậy? Nhưng mà anh đã kìm lại được, rốt cuộc cũng chỉ đưa tay ấn mạnh vào vành chiếc mũ có logo lớn trên cái đầu nhỏ của cô, rồi tha cho cô.
Nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của Nghiêm Túc, Chu Tiếu Tiếu lại to gan hơn, khoa trương đưa tay che cái mũ của mình: "Ôi! Đau quá! Anh vừa cưỡng chế thi hành pháp luật đó! Vậy nên mọi thứ trong quá khứ đều bị xóa sạch nhé! Từ nay về sau chúng ta thanh toán sạch sẽ rồi nha!"
Sau đó, cô cố gắng ra vẻ đáng thương để thăm dò: "Anh đừng nói với anh trai em, có được không?"
Đối với yêu cầu này, Nghiêm Túc không nói gì cả, chỉ hỏi: "Em trốn học môn vi - tích phân chỉ để làm việc cho một cửa hàng thức ăn nhanh à?"
Chu Tiếu Tiếu gật đầu như gà mổ thóc, trong nháy mắt cảm thấy bản thân có vài phần hợp tình hợp lý, vì thế đứng thẳng lưng lên một chút, giọng điệu có chút đắc ý: “Đúng vậy, em không trốn học để chơi game hay ngủ nướng. Em đã mười tám tuổi rồi, nên phải làm việc để tự nuôi sống bản thân, không phải rất có triển vọng sao!"
Cô đã hoàn toàn quên mất bản thân vừa nãy còn xấu hổ vì bị vạch trần là giả vờ bị bệnh.
Đáng tiếc là Nghiêm Túc không đồng ý, anh không phản đối Chu Tiếu Tiếu ra ngoài làm việc, mà là phản đối việc Chu Tiếu Tiếu trốn học để làm việc ở loại cửa hàng thức ăn nhanh này. Nghiêm Túc cầm lấy tờ rơi, hỏi Chu Tiếu Tiếu: "Thứ nhất, em làm công việc này thì em có thể học được cái gì? Thứ hai, em đang lãng phí thời gian học vi - tích phân chỉ để đi phát tờ rơi. Có đáng không?"
Giọng nói của Chu Tiếu Tiếu dần yếu đi, thì thầm nói: "Học vi - tích phân cũng không thể kiếm tiền."
Trước khi Nghiêm Túc mắng cô, Chu Tiếu Tiếu lại hối hận vì sợ phải nghe một khoá giáo dục tư tưởng về tầm quan trọng của môn học vi - tích phân ở ngay đây. Dù sao nơi này cũng là một trung tâm mua sắm tấp nập người ra vào, hơn nữa bóng dáng hai người họ đứng ngay bên cạnh thang cuốn đã thu hút sự chú ý của những người qua đường, không thể làm xấu mặt thêm được nữa!
Nhưng cô không ngờ, Nghiêm Túc không nói gì với cô, chỉ dẫn cô tránh người qua đường, chọn một chỗ vắng và đứng lại, ngay lan can kính của trung tâm thương mại.
Nghiêm Túc do dự một chút, nhưng dù muốn hỏi như thế nào cũng không có cách nào có thể nói một cách khéo léo được, vì vậy Nghiêm Túc chỉ thấp giọng hỏi: “Bây giờ em cần tiền gấp, nhưng lại không muốn nói cho người nhà biết sao?"
Chu Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt quan tâm của Nghiêm Túc, nghe được anh cố ý hạ thấp giọng khi hỏi, đôi mắt to tròn đen trắng của cô không tự chủ được mà uốn cong thành hình lưỡi liềm.
Nhưng mà sau khi do dự ba giây, Chu Tiếu Tiếu mới duỗi tay phải ra làm hình chữ V trên má, cố ý ra vẻ không cảm xúc mà vui vẻ đáp: “Quần áo mới, váy mới, giày mới, túi xách mới, son môi mới. Không cần gấp, nhưng khát khao được mua sắm là không có điểm dừng mà ~"
Nghiêm Túc nghe thấy cô ở đó giả vờ đáng yêu kéo dài âm cuối lên, nhưng anh không coi nó là thật, có thể thấy là Chu Tiếu Tiếu không muốn nói rõ ràng. Có lẽ cô ấy chỉ không muốn mang thêm gánh nặng cho gia đình cô giáo Trình.
"Em ăn trưa chưa?” Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã gần một giờ trưa, Nghiêm túc chuyển chủ đề.
"Cửa hàng phục vụ bữa trưa lúc hai giờ, ở đây cũng không tệ, đồng nghiệp của em đều rất tốt bụng." Chu Tiếu Tiếu khá hài lòng với công việc bán thời gian này.
"Mấy giờ em tan làm? Anh đưa em về trường." Nghiêm Túc hỏi một câu.
"Dạ... Có lẽ là còn phụ thuộc vào lượng khách hàng. Em đạp xe đến đây, không cần phải tiễn em, anh không phải cần tiễn em đâu. Anh về làm việc của mình đi, thực tập? Đồ án tốt nghiệp? Sưu tầm tác phẩm? Chắc chắn là rất bận rộn! Anh mau về đi mau về đi!" Chu Tiếu Tiếu bắt đầu nói lung tung, cô lo lắng là nếu Nghiêm Túc đưa cô quay lại trường học thì anh ấy sẽ biết rằng cô đã sắp xếp công việc bán thời gian của mình đến mười giờ tối. Điều đó có nghĩa là cô không chỉ bỏ qua một tiết vi - tích phân mà cô còn rất ít khi đến trường.
Chu Tiếu Tiếu đưa tay ra dấu ngay sau lưng anh: "Anh xem! Quản lý cửa hàng đang không vui! Em phải quay lại rồi, nếu không sẽ bị trừ tiền lương đó!"
Nghiêm Túc quay đầu lại, chỉ là người phục vụ đứng ở cửa tiếp khách tò mò mà thôi.
"Được rồi, anh về trước đây.” Nghiêm Túc vẫn bỏ qua cho cô nhóc nói dối này.
Nghiêm Túc đứng tại chỗ, Chu Tiếu Tiếu vẫy tay chào tạm biệt rồi quay người chạy trở về, một lúc lâu sau vẫn không rời đi. Anh nhìn Chu Tiếu Tiếu tiếp tục đứng đó, liên tục đưa tay ra, thỉnh thoảng có bị từ chối nhưng vẫn tươi cười tiếp tục. Đột nhiên cảm thấy có chút mềm lòng, anh lắc đầu, xoay người đi theo bản đồ chỉ dẫn xuống tầng trệt.
Chu Tiếu Tiếu chỉ được yên tâm tiếp tục làm việc trong mười phút, sau đó lại bị Nghiêm Túc cắt ngang. Anh lấy đi xấp tờ rơi quảng cáo trong tay cô và thay vào đó là một túi giấy lớn rơi trước ngực. Trên túi là logo của cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng nhất trong trung tâm thương mại này, bên trong có một chai sữa nóng và hai phần bánh mì.
Nghiêm Túc không biết là cô gái nhỏ thích ăn đồ ngọt nào, vì vậy anh nhìn những loại bánh mì phổ biến nhất trong cửa hàng, trông có vẻ mềm mịn, liền chọn ra hai loại.
"Đừng để công việc ảnh hưởng đến việc học, kiếm tiền thì từ từ. Hãy đổi qua công việc có liên quan đến chuyên ngành mà em học đi, ít nhất thì em có thể học được điều gì đó. Đừng bỏ bữa, ăn trước đi.” Nghiêm Túc nhắc nhở.
"Đã rõ ạ.” Chu Tiếu Tiếu giơ tay lên trên tai làm lễ, ôm phần cơm trưa rồi lại mỉm cười cầu xin: “Có thể không nói cho anh của em biết được không?"
Lần này Nghiêm Túc gật đầu.
Nhận được sự đồng ý, Chu Tiếu Tiếu rất vui, nhưng cách giải quyết bữa trưa của cô ấy thật sự nằm ngoài dự đoán của Nghiêm Túc.
Cô lấy sữa ra, sờ vào cảm thấy còn ấm. Sau đó xé bánh mì thành bốn miếng, bóp một cái vào túi đựng, bánh mì mềm mịn lập tức xẹp xuống. Tiếp theo, cô mở bình sữa, hớp một ngụm sữa và bánh mì, giống như sử dụng sữa nóng để ăn bánh quy nén. Chưa đầy hai phút là cô đã ăn xong một bữa trưa.
Chu Tiếu Tiếu vỗ mạnh vào ngực mình, nuốt xuống miếng bánh mì cuối cùng, sau đó lấy tay làm dấu ok với Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc bất đắc dĩ cầm lấy túi giấy trong tay cô rồi trả lại tờ rơi. Chu Tiếu Tiếu cảm thấy đã đến lúc hỏi thăm tình hình của đối phương nên giả vờ rất tự nhiên, mềm mượt như tơ hỏi: “Anh Nghiêm Túc, anh phải dạy thay bao nhiêu buổi vậy?"
Hôm nay, trong lúc Nghiêm Túc dạy, anh chỉ nói rằng anh ấy sẽ dạy thay, nhưng anh không nói rằng anh ấy sẽ dạy thay cả bốn tiết học, cũng không nói tại sao anh ấy lại phải đi dạy thay. Cả chín mươi phút đều được anh dùng để giải thích các bài tập. Bây giờ nghe được Chu Tiếu Tiếu hỏi, anh cũng rất tự nhiên mà trả lời: "Chỉ tạm thời dạy thay một buổi thôi. Lần sau sẽ là trợ giảng trước đó của các em dạy."
Trịnh Hạo bị gãy xương thì làm sao có thể hồi phục nhanh như vậy được?
Sau đó, Nghiêm Túc trịnh trọng nói với Chu Tiếu Tiếu: "Hãy nghỉ việc làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh đi. Sau này nếu muốn làm thêm thì cuối tuần ra ngoài, hoặc tìm công việc phiên dịch gì đó."
"Dạ dạ, được. Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng rồi, em làm xong hôm nay thì sẽ không làm nữa, về sau cũng sẽ không trốn học nữa đâu ạ." Chu Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ rằng mình thật may mắn. Nghiêm Túc chỉ dạy thay một buổi thôi mà! Lúc này chỉ cần giả vờ lừa anh là qua ải được rồi!
Thấy Chu Tiếu Tiếu cam đoan, Nghiêm Túc quyết định để cô ấy tiếp tục làm việc rồi quan sát trong vòng một tuần. Dù sao anh cũng rất bận, buổi chiều anh còn công việc, không thể cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy mãi được.
Liệu rằng Chu Tiếu Tiếu đã xin nghỉ sau khi kết thúc công việc vào ngày hôm đó? Dĩ nhiên là không. Cô ấy có đến tiết học vi - tích phân hay không? Dĩ nhiên là không.
Khi Chu Tiếu Tiếu nhận được tin nhắn từ Trần Lạc với hình ảnh lờ mờ chụp lén cho thấy Nghiêm Túc đang giảng bài buổi thứ hai. Kẻ lừa đảo Chu Tiếu Tiếu rất tức giận! Đâu chỉ là dạy thay một buổi thôi đâu? Học trưởng Nghiêm Túc cũng là một tên lừa đảo!