Chương 8: Bắt Được Cô Nhóc Trốn Học

Chu Tiếu Tiếu cầm điện thoại, do dự ba giây rồi đưa ra một quyết định mà cô sẽ sớm phải hối hận. Cô gửi tin nhắn cho Trần Lạc, người bạn cùng phòng ký túc xá đã giúp cô trả lời: "Dở khóc dở cười thật đấy, tớ quen trợ giảng mới của ngày hôm nay rồi và anh ấy cũng biết tớ... Lạc Lạc à, nếu cậu giúp tớ trả lời thì có thể sẽ có sơ sẩy đó, phòng học có cửa sau không? Sau giờ học cậu đi ra từ cửa sau đi!"

Trọng điểm của Trần Lạc đã hoàn toàn lái sang nửa câu trước: "Hả! Cậu biết anh ấy á! Anh ấy cũng biết cậu luôn á! Làm sao cậu lại quen anh ấy chứ? Thành thật mà nói đi!"

"Bây giờ có nói cũng không kịp nữa rồi, tối nay trở về ký túc xá tớ sẽ nói cho cậu biết. Lỡ như anh ấy có hỏi cậu thì cứ nói là hôm nay tớ bị bệnh nên mới không lên lớp được. Nhờ cậu cả đấy nhé!"

Chu Tiếu Tiếu không nhận được hồi âm từ cô ấy nữa, Trần Lạc đút điện thoại của mình vào ngăn bàn, ngẩng đầu lên, yên tâm chống cằm rồi nhìn chăm chú lên bục giảng để nghe giảng. Dù sao dung lượng điện thoại của cô ấy đã chạm đáy rồi, còn lượng pin thì cũng chuyển sang màu đỏ, vì vậy tốt nhất vẫn nên lên lớp một cách thành thật. Huống chi, trợ giảng mới không chỉ có dung mạo nghiêm chỉnh, mà giọng nói cũng rất dễ nghe. Bởi vì có rất nhiều người trốn học nên phòng học rộng lớn như vậy trông có phần trống rỗng và yên tĩnh, chỉ còn giọng nói giảng dạy trầm ấm và từ tính của anh là đang vang vọng.

Trần Lạc ngẩng đầu lên nghe giảng, trông có vẻ như đang tập trung vào khuôn mặt và giọng nói trên bục giảng, nhưng thực ra, trong đầu cô ấy đã tưởng tượng ra một vở kịch nhỏ về việc Chu Tiếu Tiếu và anh gặp nhau như thế nào.

Tuy nhiên, khi lắng nghe được một lúc, cô ấy bất ngờ phát hiện ra rằng, thầy trợ giảng mới này, người chỉ đến đây để dạy thay một vài tiết học, không hề có một chút thái độ qua loa nào cả, mạch suy nghĩ giải quyết vấn đề cũng rất rõ ràng. Sau khi giảng giải xong một đề mục nào đó, anh sẽ liệt kê ra một số biến thể thường thấy của những loại hình chủ đề kinh điển này. Sau đó xâu chuỗi các điểm kiến thức trong loại hình chủ đề đó một cách mạch lạc, rõ ràng, đơn giản và dễ hiểu.

Thế là Trần Lạc lấy từ trong cặp ra một quyển vở sạch sẽ như mới, lấy bút ra và bắt đầu nghiêm túc ghi chép. Dù sao trước khi đến ngày kiểm tra, lúc nào cô ấy cũng kiểu nước đến chân mới nhảy, bây giờ có một người thầy đẹp trai như thế, chi bằng bắt đầu học trước vẫn tốt hơn.

Thật ra, lúc Trịnh Hạo nhờ Nghiêm Túc dạy thay tiết học này, anh ấy đã truyền thụ cho anh một bí quyết, nếu không muốn giảng thì cứ tiện tay đề xuất một câu hỏi nào đó, yêu cầu mọi người bên dưới mình đếm đến mười phút rồi mới bắt đầu giảng, làm thêm vài lần như thế, một tiếng ba mươi phút sẽ trôi qua rất nhanh. Dù sao thì giảng viên hướng dẫn của anh cũng không quan tâm lắm đến chất lượng giảng dạy.

Thế nhưng, Nghiêm Túc lại không dùng đến bí quyết nhỏ này, trong suốt chín mươi phút của lớp học bài tập, anh luôn giảng dạy một cách vô cùng nghiêm túc và không có một chút qua loa nào cả. Trước khi kết thúc buổi học, anh đặt viên phấn trong tay xuống, sau một hồi do dự rồi căn dặn, nói: “Mọi người hãy nói lại với các bạn học đã trốn học, sau này phải cố gắng hết sức để lên lớp.”

Dưới bục giảng truyền đến những tiếng cười thiện ý trầm thấp của các sinh viên, chuyện có nhiều người trốn học như vậy đều là việc tâm chiếu bất tuyên* giữa giảng viên và sinh viên.

(*心照不宣 : Ngầm hiểu tâm ý, trong lòng hiểu rõ, hiểu rõ tâm ý, ý chỉ hai bên đều hiểu nhưng không công khai ra bên ngoài.)

Sau khi tiếng chuông hết tiết vang lên, các bạn học lần lượt rời khỏi phòng học, có một vài bạn học nhanh nhẹn hoạt bát chạy lên bục giảng để đặt câu hỏi. Trần Lạc vẫn nhớ những gì Chu Tiếu Tiếu đã nói, thấy cửa sau của lớp học đã đóng, cô ấy ngó nhìn thì thấy dường như có một vài bạn học đang đi về cùng nhau, lập tức chen vào trong đó và đi theo phía sau, cúi thấp đầu để chuồn ra ngoài.

"Bạn học Chu Tiếu Tiếu, em ở lại đây một lúc." Nghiêm Túc đứng trước bảng đen, vừa tiện tay giải quyết những câu hỏi được đặt ra sau giờ học, vừa gọi Trần Lạc ở lại.

"Chu Tiếu Tiếu giả" Trần Lạc dừng lại ngay lập tức, nghĩ thầm trong lòng, ngồi ở hàng cuối mà cũng bị nhìn thấy sao? Nhưng cô ấy cũng không quá căng thẳng, chẳng phải Chu Tiếu Tiếu đã nói là người quen rồi sao?

Sau khi các bạn học xung quanh bục giảng đặt câu hỏi xong, họ cảm thấy tò mò nên đã nhìn Nghiêm Túc và Trần Lạc vài lần, đi được vài bước thì quay đầu lại. Nhưng nếu họ không đi thì Nghiêm Túc cũng không nói gì, cuối cùng những bạn học thích xem chuyện phiếm cũng phải giải tán.

Đợi đến khi phòng học không còn người nào nữa, Nghiêm Túc vừa thu dọn giáo án vừa hỏi: "Chu Tiếu Tiếu đâu?"

Nghiêm Túc hỏi một cách quá tự nhiên, mấy tháng nay Trần Lạc đã bao che cho Chu Tiếu Tiếu quá nhiều lần, nên cô ấy gần như đã xem mình chính là Chu Tiếu Tiếu, suýt nữa buột miệng nói ra: "Em là Chu Tiếu Tiếu."

Thật nguy hiểm, cô ấy đã phanh lại.

Suýt chút nữa thì Trần Lạc đã bật cười thành tiếng, lại nhớ đến lời dặn của Chu Tiếu Tiếu rằng cô đang giả bệnh, dù sao cũng nên biểu thị ra vẻ mặt lo lắng cho bạn bè đúng không? Thế là, khi hai loại cảm xúc được trung hòa làm một, vẻ mặt và giọng điệu của cô ấy bỗng trở thành một mớ hỗn hợp kỳ lạ giữa lo lắng và cố nhịn cười: "Vâng ạ, Chu Tiếu Tiếu bị bệnh rồi, vậy nên cậu ấy không đến lớp được ạ."

Nghe thấy vậy, Nghiêm Túc ngước mắt lên và nhìn Trần Lạc, bình thản trả lời: "Thật sao? Vậy thì em đợi thầy một lát rồi đi cùng nhau, thầy muốn đi thăm em ấy."

"Ơ..." Trần Lạc lúng túng, vội vàng xua tay: "Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng, không cần đi thăm đâu ạ, ngủ một giấc là khỏi ngay thôi ạ."

"Ừm, vậy nên không có ở ký túc xá." Nghiêm Túc không tin lời nói dối vụng về này, nhìn lướt qua danh sách sinh viên, chỉ có bốn sinh viên chọn lớp thứ hai vi tích phân này của khoa thương mại quốc tế, hai nam và hai nữ, hợp lý để suy ra rằng, người trước mặt anh chính là người còn lại bên cạnh Chu Tiếu Tiếu, Nghiêm Túc hỏi: "Em có phải là Trần Lạc không?"

Trần Lạc sửng sốt và gật đầu, cô ấy nghĩ rằng, trước đó Chu Tiếu Tiếu đã từng nói qua tên của mình cho anh biết.

Sau đó Nghiêm Túc hỏi: "Bây giờ Chu Tiếu Tiếu đang ở đâu? Thầy tìm em ấy có chút chuyện."

"Ừm, cậu ấy đi làm rồi, bây giờ đã gần mười hai giờ trưa, chắc là cậu ấy đang ở cửa hàng pizza." Dù sao hai người họ cũng quen biết nhau, trốn học cũng không phải là chuyện gì quá to tát, Trần Lạc lập tức nói với Nghiêm Túc.

Sau khi hỏi Trần Lạc về tên cửa hiệu và địa chỉ của cửa hàng pizza đó, Nghiêm Túc rời khỏi tòa nhà dạy học, sau một hồi suy nghĩ, anh không đến nhà ăn mà ngay lập tức lái xe đến đó. Đó là khu thương mại sầm uất gần trường học nhất, nghe nói Chu Tiếu Tiếu đang làm việc tại một cửa hàng pizza nằm ở tầng bốn của trung tâm thương mại.

Chỉ mất mười phút để lái xe đến đó, Nghiêm Túc đỗ xe, rồi từ thang máy ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, anh đi thẳng lên tầng bốn. Còn chưa đi đến cửa hàng thì đã nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu đang đứng ở ngoài hàng hiên giữa trung tâm thương mại.

Cô không có đứng trong cửa hàng, mà đang đứng bên mép thang cuốn trong trung tâm thương mại. Cô mặc một bộ đồng phục màu đỏ rực và đội một chiếc mũ có logo của cửa hàng, trong tay đang cầm một xấp tờ rơi và phát chúng cho những người đang đi lên thang cuốn.

Loại hoạt động này khá phổ biến ở các trung tâm thương mại vào giờ ăn trưa, nhưng nó lại khiến người khác không được dễ chịu cho lắm, hầu hết đều bị mọi người phớt lờ, trên mặt không có lấy một chút biểu cảm hoặc là tùy tiện xua tay. Nhân viên bán hàng cũng bị từ chối rất nhiều rồi, phần lớn họ chỉ giơ tay một cách máy móc, đưa ra rồi sau đó lại đặt xuống.

Thế nhưng, tỷ lệ thành công của Chu Tiếu Tiếu rất cao, bởi vì nụ cười của cô rất có sức cảm hóa và cũng rất thân thiện, chiếc má lúm đồng tiền nhỏ bé bên môi cô dường như cũng lộ ra nụ cười, xem ra đã khiến cho mọi người vô cớ vui vẻ theo cô vậy. Nếu đối phương nhận tờ rơi, cô sẽ đưa tay chỉ đường đến nhà hàng pizza một cách nhiệt tình.

Nghiêm Túc đứng ở đó nhìn một lúc, rồi lấy điện thoại gọi cho Chu Tiếu Tiếu.

Chu Tiếu Tiếu cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, cô lấy nó ra và thấy cuộc gọi đến hiển thị: Nghiêm Túc.

Nghiêm Túc đứng ở đó, nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu nhìn ngang nhìn dọc một lượt trước, rồi sau đó ôm xấp tờ rơi trong ngực, chạy từng bước nhỏ về phía lối thoát hiểm của trung tâm thương mại.

Lối thoát hiểm của trung tâm thương mại không chỉ có gió ở tiền sảnh lùa vào. mà còn yên tĩnh và không có người nào, không dễ gì bị phát hiện khi nghe điện thoại. Chu Tiếu Tiếu điều chỉnh cho nhịp thở hổn hển sau khi chạy bước nhỏ bình ổn lại một chút, cô ho hai tiếng, hắng giọng rồi mới nhanh chóng nhấc điện thoại lên, vì nó sắp tự động cúp máy khi không có ai trả lời.

"Alo, anh Nghiêm Túc... Trần Lạc đã nói giúp em rồi mà, không phải em cố ý trốn học mà là hôm nay em hơi sốt...”

Cô hít thở khó khăn, giọng điệu yếu ớt, nghe có vẻ như khiến cho người ta nhớ lại dáng vẻ tinh khôn của cô khi lần đầu gặp nhau vào mấy tháng trước.

... Nếu Nghiêm Túc không tận mắt nhìn thấy cô hớt ha hớt hải tìm lối thoát hiểm để nghe điện thoại, anh thực sự sẽ nghĩ rằng cô em gái lanh lợi này bị bệnh thật rồi.

Đối mặt với kỹ thuật diễn xuất gần như xuyên thủng trên màn hình điện thoại di động, Nghiêm Túc nhất thời không nói nên lời. Trần Lạc đã nói giúp em rồi? Nói gì chứ?

Trần Lạc, người hết pin điện thoại sau giờ học, lúc này đang xung phong liều chết trong hàng ngũ ở nhà ăn thứ hai của trường học, cô ấy cố gắng xem liệu mình có thể mua được món thịt kho tàu và cá đù vàng nhỏ còn sót lại hay không. Không phải cô ấy đã quên mất Chu Tiếu Tiếu, chỉ là định ăn cơm trưa xong, sau đó về ký túc xá sạc pin rồi mới nói chuyện với cô. Cũng không phải chuyện gì vô cùng cấp thiết lắm, nếu đã là người quen thì cô ấy cũng không nghĩ là Chu Tiếu Tiếu vẫn muốn giấu giếm Nghiêm Túc.

Đương nhiên rồi, Chu Tiếu Tiếu chủ yếu cũng không phải là muốn giấu Nghiêm Túc, cô chỉ sợ Nghiêm Túc sẽ nói cho Chu Vũ Thiên biết mà thôi.

Vì Nghiêm Túc nhất thời bị Chu Tiếu Tiếu giả vờ ốm yếu bệnh tật làm cho không nói nên lời, nên đã không nói gì nữa, thế là Chu Tiếu Tiếu đã lấy điện thoại di động ra khỏi tai và nhìn lại, vẫn còn được kết nối mà.

"A lô? Anh có nghe thấy không? Khụ, khụ, khụ..." Chu Tiếu Tiếu vừa giả vờ ho, vừa tính toán trong lòng, khi về nhất định phải hỏi rõ ràng, Nghiêm Túc phải dạy thay mấy tiết nữa, tuần tới phải làm sao đây? Hay là vì bà dì tới đau quá nên không lên lớp được?

"Ừm, anh nghe được." Nghiêm Túc cũng đành chịu nên hỏi lại: "Có nghiêm trọng không? Để anh đưa em đi bệnh viện nhé?"

“Không cần, khụ khụ khụ…” Chu Tiếu Tiếu tiếp tục ho: “Buổi sáng em đã đến phòng y tế ở trường rồi, cũng đã uống thuốc rồi, có thể là do tác dụng của thuốc, bây giờ em buồn ngủ quá, khụ khụ khụ... Có lẽ phải uống thêm nước rồi đi ngủ là được rồi.”

“Ừm, vậy em ngủ trước đi, anh không quấy rầy em nữa.” Nghiêm Túc sợ mình nghe thêm giọng nói yếu ớt đầy kỹ thuật diễn xuất của cô một lát nữa, thì sau đó anh sẽ không nhịn được mà gõ vào trán cô mất.

Cũng dễ dàng giải quyết xong chuyện này rồi, sau khi cúp điện thoại, Chu Tiếu Tiếu mới thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại vào túi rồi chạy trở lại thang cuốn, tiếp tục công việc phát tờ rơi của mình.

Mới phát được năm ba tờ, Chu Tiếu Tiếu cảm thấy dường như phía sau mình có khách hàng đang tiến lại gần, cô nở một nụ cười rạng rỡ, quay người lại, tờ rơi đã phát được một nửa, toàn bộ lời chào đón nồng nhiệt bỗng nhiên đông cứng lại trong không khí: “Xin chào, cửa hàng pizza Thời Quang chào mừng..."

Dáng người cao to, nghiêm nghị đứng phía sau chính là Nghiêm Túc.

Chu Tiếu Tiếu nói được nửa chừng thì bỗng nhiên sững người, trên môi vẫn còn giữ nụ cười tươi tắn, nhất thời không biết nên giải thích thế nào cho phải, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng lên, đỏ hơn cả bộ đồng phục mà cô đang mặc trên người.

Nghiêm Túc cầm lấy tờ rơi vẫn đang treo lơ lửng ở không trung, nhìn nó hai lần nhưng vẫn không nói gì cả.

Chu Tiếu Tiếu đã phản ứng trở lại, hai bàn tay nhỏ bé chắp lại trước trán, đôi mắt to tròn trong veo như mặt hồ, trong ánh mắt trong vắt đó tràn đầy sự chân thành, giọng nói dễ thương vừa ngọt ngào lại vừa ngoan ngoãn: "Học trưởng! Đàn anh! Anh Nghiêm Túc! Em xin lỗi, em xin lỗi, em sai rồi!"

Nhận sai và thừa nhận mình không đúng thật là vừa nhanh vừa dễ dàng.