Chương 37: Kết Cục Lớn

Bị thuyết phục, Uông Vũ Châu nhíu mày đành phải chấp nhận hiện thực, cô ấy lấy ra một lượng lớn mù tạt ăn cùng sashimi, vị cay nồng xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu làm tiêu tan phiền muộn. Bạn thân, bạn cùng phòng, đồng nghiệp tốt nhất của cô muốn chia cắt một nam một bắc với cô, cuộc sống mà, một mình bước đi không có mái ấm sau lưng thật sự rất cô đơn.

Lúc Uông Vũ Châu bắt xe đưa Chu Tiếu Tiếu về khách sạn thì đã rất khuya, Nghiêm Túc đi xuống đón cô nhưng lại có chút không hiểu, tại sao bạn thân của Chu Tiếu Tiếu lại nhìn anh với ánh mắt khác lạ như vậy, cuối cùng còn hừ lạnh một tiếng, phớt lờ chào hỏi rồi nghênh ngang phóng xe đi?

Nghe được sự thắc mắc của Nghiêm Túc, Chu Tiếu Tiếu ôm eo anh lắc qua lắc lại, cười nói: "Có cảm giác nguy hiểm phải không? Vũ Châu ghen tị rồi đó! Có nhiều người thích em lắm đúng không!"

Nghiêm Túc đưa tay ra, cách tay dùng sức ôm lấy Chu Tiếu Tiếu đang có chút say, cúi đầu ngửi bên mặt cô, sau đó mυ"ŧ môi cô, thấp giọng hỏi: "Em uống bao nhiêu rồi?"

"Vũ Châu không vui!" Chu Tiếu Tiếu ngược lại vòng tay ôm cổ Nghiêm Túc, dụi đầu vào vai anh, mái tóc rồi làm cho trong lòng Nghiêm Túc trở nên ngứa ngáy, nhưng coi lại không cảm giác được, cô đếm số trên đầu ngón tay: "Uống rượu gạo, còn có rượu mai. Sau đó Vũ Châu nói là còn chưa đã nên gọi thêm rượu vang đỏ với bia…"

Nồng độ cồn đều không cao, nhưng Nghiêm Túc rất rõ Tiếu Tiếu không uống nhiều loại rượu như thế được, nhìn gương mặt đỏ bừng với ánh mắt mê man bây giờ của cô thì biết.

"Không chỉ có cô ấy không vui, em cũng không vui sao?" Nghiêm Túc ôm Tiếu Tiếu đến bên giường, hỏi cô: "Rời xa bạn bè có buồn không?"

Chu Tiếu Tiếu dừng lại một chút, sau đó thành thật gật đầu trong vòng tay anh, nhỏ giọng thì thầm: "Lúc em vừa đến Châu Phi rất khó chịu, mỗi khi đến tối thì sẽ khóc, đều là Vũ Châu ngủ với em, sợ em ngủ một mình."

Nghiêm Túc thở dài, anh biết Chu Tiếu Tiếu buồn, nhưng anh cũng không có cách nào khác, bạn bè của anh cũng giống như thế, rải rác khắp nơi trên thế giới, ngay cả Chu Vũ Thiên bây giờ cũng không phải đang ngồi xổm trong phòng thí nghiệm bên kia đại dương sao? Anh cũng chỉ có thể hết sức nhường nhịn, trong lòng anh, cùng Tiếu Tiếu ở bên nhau mới là quan trọng nhất. Anh thật sự không thể tưởng tượng được những ngày anh và Tiếu Tiếu sống ở hai đất nước khác nhau.

"Vậy mấy ngày nay, ban ngày em ở cùng cô ấy nhiều hơn chút đi." Nghiêm Túc sờ gương mặt vừa nóng vừa mềm của Chu Tiếu Tiếu, chậm rãi nuốt cơn ghen lại: "Nhưng buổi tối anh nhất định phải ngủ cùng em."

Vừa dứt lời, Nghiêm Túc bị Chu Tiếu Tiếu cả người đang nóng như lửa chủ động nhào tới. Cơ thể nhỏ bé gầy gò, ấm áp mềm mại, vốn dĩ nhào lên không có chút uy hϊếp nào, nhưng dưới bàn tay của cô, Nghiêm Túc lại có thể bị đè xuống. Anh vẫn còn thời gian để vươn tay ra che chở Chu Tiếu Tiếu đang say, sợ cô không cẩn thận sẽ bị đập đầu. Sau đó hôn lấy đôi môi mềm mại đỏ tươi có chút rượu của cô, nghĩ thầm thỉnh thoảng để Chu Tiếu Tiếu uống chút rượu cũng tốt.

Nghiêm Túc ở lại bên đây với Chu Tiếu Tiếu năm ngày, mặc dù Uông Vũ Châu không nỡ nhưng cũng chỉ có thể tạm biệt Tiếu Tiếu, khởi hành bay đến Ethiopia.

Mặc dù đến công ty từ chức cũng bị giữ lại, nhưng thực sự có rất ít nhân viên trong ty có thể làm việc ở Châu Phi cả đời, sau khi ý định từ chức của Chu Tiếu Tiếu đã được quyết định, bên nhân lực cũng bắt đầu quá trình từ chức theo hợp đồng. Chu Tiếu Tiếu đã đàm phán xong trước khi hợp đồng mua sắm ở Senegal kết thúc, trong tay không có nhiều vấn đề cần bàn giao nên việc xử lý cũng được xem như nhanh chóng.

Trước kia, Chu Tiếu Tiếu sống ở đây với Uông Vũ Châu, nhà của một cô gái nên hiển nhiên sẽ có rất nhiều đồ lặt vặt, nhưng trong hai năm rưỡi qua, Chu Tiếu Tiếu đã đi theo phong cách tinh giản, không mua một quyển sách nào, không bao giờ tích trữ đồ đạc, mua đồ rồi sử dụng ngay. Là đối tượng hâm mộ của người mua sắm trực tuyến cực nhiều như Uông Vũ Châu, cũng không có gì ngạc nhiên khi cô tiết kiệm được nhiều tiền như vậy.

Nghiêm Túc giúp Chu Tiếu Tiếu sắp xếp đồ một chút, đóng gói chúng để chuyển phát nhanh, điền địa chỉ nhà của họ vào mục địa chỉ người nhận.

Sau khi giải quyết xong từng việc một, hai người bay về nhà trước hành lý. Sau khi xuống máy bay, Nghiêm Túc trịnh trọng nắm tay Chu Tiếu Tiếu, đầu tiên đi mua nhẫn cưới kiểu cô yêu thích, sau đó trực tiếp đi đến cục dân chính.

Dãy số mà Nghiêm Túc đã nạp tiền trong hai năm rưỡi lại một lần nữa trở về trong tay chủ nhân, mở máy. Rồi cùng lúc đó, vòng bạn bè im lặng đã lâu của Nghiêm Túc đã gửi một trạng thái đỏ.

Sau đó, số điện thoại cũ của Chu Tiếu Tiếu ngay lập tức bị nổ tung.

Những tin nhắn, cuộc gọi dồn dập như thủy triều kéo đến. Cũng có những người bạn học thực sự quan tâm, cũng có những người quen biết tình cờ đến để hỏi chuyện phiếm, lúc đó Nghiêm Túc đào ba thước đất tìm cô lâu như vậy, nhưng lại chưa bao giờ nói lý do bạn gái mất tích. Bây giờ vừa xuất hiện lại nhận được tin tức đăng ký kết hôn của hai người.

Chu Tiếu Tiếu líu lưỡi, len lén nhìn Nghiêm Túc, chỗ của anh cũng không khá hơn là bao, ngoại trừ Chu Vũ Thiên, rất nhiều bạn bè hỏi anh rốt cuộc đã tìm thấy bạn gái ở đâu.

Hai người bận bịu cả ngày, làm việc chăm chỉ và siêng năng, dựa theo những lời nói hoa mỹ đã thống nhất, trả lời những người quan tâm đến họ và tuyên bố sự trở lại của Chu Tiếu Tiếu trong giới đại học.

Kỳ nghỉ kéo dài một tuần của Nghiêm Túc đã hết, tạm thời anh không có ý định sử dụng các ngày nghỉ phép hàng năm và các kỳ nghỉ, anh định đợi Chu Tiếu Tiếu chọn một nơi để hưởng tuần trăng mật rồi cùng nhau sử dụng.

Nhưng kỳ nghỉ này thật sự rất sảng khoái, mặc dù trên ngón áp út của bàn tay trái có thêm chiếc nhẫn cưới, nhưng đồng nghiệp đều nói Nghiêm Túc giấu giếm quá sâu, hai năm rưỡi không nghỉ ngơi, vừa nghỉ ngơi trở về đã trực tiếp đăng ký kết hôn?

Một tờ giấy để giữ Chu Tiếu Tiếu, rốt cuộc cũng có thể khiến cho Nghiêm Túc yên tâm để cô ở nhà một mình. Một bên lại chuẩn bị thi lên thạc sĩ một lần nữa, một bên thì chuẩn bị cho rất nhiều thứ liên quan đến đám cưới.

Rõ ràng, Nghiêm Túc có ngân sách rất dư dả cho đám cưới, nhưng chiếc nhẫn Chu Tiếu Tiếu chọn không được sang trọng lắm, cho dù Nghiêm Túc để cho cô tùy ý chọn, nhưng cô cũng chỉ chọn một đôi nhẫn đơn giản và trang nhã, đám cưới cũng chỉ muốn tổ chức trong một lễ đường nhỏ, dù sao thì ngoại trừ gia đình cô Trình, Uông Vũ Châu và bạn cùng phòng cũ thì cô cũng không có quá nhiều người thân đến dự buổi lễ.

Bởi vì cô đã dồn thêm rất nhiều tiền và tất cả tiền tiết kiệm của cô vào quỹ dành cho đứa bé mà cô đã nói với Nghiêm Túc.

Ngoại trừ tuần trăng mật, cô vẫn chọn Mỹ, bởi vì cô muốn xem nơi học tập của Nghiêm Túc, mà còn vì cô muốn... Biết sớm một chút, có thể có được một đứa bé khỏe mạnh thông qua việc thụ tinh trong ống nghiệm hay không.

Vốn dĩ Nghiêm Túc không muốn chuyện này sớm gieo vào lòng Chu Tiếu Tiếu, thế giới của hai người rất thoải mái và ngọt ngào, không phải rất tốt sao? Nhưng Chu Tiếu Tiếu biết chính mình không bỏ xuống được, nếu chuyện này không được giải quyết thì nó sẽ vĩnh viễn giống như một con dao treo lơ lửng trên đầu cô, nếu như nó rơi xuống, không còn điều gì để luyến tiếc thì cũng tốt, nhưng cũng chỉ có thể cố tình ngẩng đầu lên nhìn, thật sự là rất phiền não.

Mỗi buổi sáng cô đều chạy bộ trong trường với Nghiêm Túc, quay về ăn một chén canh cô nấu, buổi trưa làm cho Nghiêm Túc một hộp cơm tình yêu, ngồi trong phòng sách một mình, xem lại bức thư thi lên thạc sĩ, mỗi khi rảnh, Chu Tiếu Tiếu vẫn không nhịn được xem lại mọi thứ mà Nghiêm Túc đã chuẩn bị xong hết.

Thụ tinh ống nghiệm sẽ rất đau đớn và khó khăn, nhưng công nghệ ống nghiệm thế hệ thứ ba thực sự chính là tấm ván lớn nhất trên con đường mênh mang trong lòng Chu Tiếu Tiếu.

Cho dù có thêm một chút khả năng, cô cũng có thể nỗ lực 100%. Không cần lệch múi giờ, Chu Tiểu Tiếu chỉ đơn giản là một Chu Tiểu Tiểu tự lập khỏe mạnh bất khả chiến bại.

Vào tết dương và tết âm lịch, Chu Tiếu Tiếu cùng Nghiêm Túc về nhà đoàn tụ hai lần, qua tết âm lịch, Chu Vũ Thiên, cô Trình, Uông Vũ Châu cùng với Trần Lạc, các bạn cùng phòng cũ đều đến, tham gia buổi lễ nhỏ nhưng lại rất ấm áp tại nhà thờ của Chu Tiểu Tiếu, cùng với đó là sự chúc phúc của họ hàng hai bên và sự chứng kiến của những người bạn thân thiết.

Cô Trình vui vẻ sờ mặt Chu Tiếu Tiếu, cười nói: “Đã là cô dâu rồi, nhìn sắc mặt tốt hơn so với lúc nhìn qua video nhiều

Sau đám cưới, hai người bay qua Mỹ bắt đầu tuần trăng mật. Bắt đầu chơi từ bờ biển phía Tây, sau đó đi đến đại học trước đây Nghiêm Túc học, sau nửa tháng ở thế giới ngọt ngào và tươi đẹp dành cho hai người, cuối cùng Chu Tiếu Tiếu lo lắng bất an ngồi trong bệnh viện chờ đợi kết quả.

Nghiêm Túc vẫn luôn ở bên cô, ôm cô hết sức, cuối cùng cũng đã đợi được một kết quả tốt. Hai vợ chồng đều đã qua kiểm tra, chỉ có người mẹ mang gen lặn của bệnh thiếu men di truyền, không có vấn đề gì quá lớn, công nghệ ống nghiệm ba thế hệ sàng lọc giới tính, có khả năng lớn để sinh ra một đứa con gái khỏe mạnh.

Con dao sắp rơi xuống đỉnh đầu của Chu Tiếu Tiếu rốt cuộc cũng được rút ra.

Nhưng con đường phía trước, từng bước từng bước vẫn còn rất gian nan. Một cây kim, lại một cây kim nữa đâm xuống, kí©h thí©ɧ rụng trứng, kiểm tra đo lường chỉ số, lấy trứng, nuôi cấy, sàng lọc, sau đợt đầu tiên, Chu Tiếu Tiếu đã tiêm rất nhiều mũi kim, nhưng chỉ có một phôi thai khỏe mạnh đáp ứng yêu cầu về chất lượng và sức khỏe của con gái cô.

Nếu sau khi cấy ghép không thành công, cô sẽ phải chịu đựng lại từ đầu.

Nghiêm Túc ngày đêm không dám rời xa cô, vẫn luôn bên cạnh Chu Tiếu Tiếu đang nằm trên giường hồi sức, đọc cho cô những quyển sách cô yêu thích, anh còn chọn lọc tuyệt đối không đọc cho cô nghe bất cứ chuyện gì buồn bã hoặc đen tối, vì sợ cô bị áp lực tâm lý.

Mới đến ngày thứ ba, Nghiêm Túc tắm rửa xong thì trở lại giường, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Chu tiểu Tiếu, liếc mắt nhìn qua mới phát hiện sách cô đang đọc là từ điển.

Nhìn thấy Nghiêm Túc đến, Chu Tiếu Tiếu chỉ cho anh những cái tên cô thích, hỏi anh: "Anh cảm thấy cái tên nào hay?"

Nhưng Nghiêm Túc lại vươn tay cất từ điển đi, đặt trên tủ đầu giường, nói với cô: "Lát nữa đi, em nghỉ ngơi sớm chút."

Bây giờ anh không dám đặt tên trước cho đứa bé, nếu anh đặt tên cho đứa bé và bày tỏ tình cảm của mình, phôi thai này sẽ giống như có sự sống thật sự. Nếu có trường hợp khẩn cấp, việc cấy ghép thất bại là điều thường xảy ra, điều này sẽ khiến cho Tiểu Tiếu chịu đựng sự tra tấn lặp đi lặp lại như vậy.

Không thể để cho cô cảm thấy rằng thứ cô đã mất là một đứa trẻ có họ và tên. Tốt hơn hết là đợi ổn định. Còn không thì... Đợi đến khi sinh xong sẽ nói cho cô.

Thế nhưng Chu Tiếu Tiếu đang nằm úp sấp không dám động đậy lại thận trọng vươn tay nắm lấy bàn tay vừa lấy đi cuốn từ điển, trong mắt tràn đầy mong đợi cùng cầu xin, nhẹ giọng thì thào nói: “Anh đặt cho đứa bé một cái tên được không?”

Cô cụp mắt xuống, che phủ dưới hàng mi dài là một cảm xúc mãnh liệt đang bồng bềnh trong nước. Cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của mình, như thể con gái cô đã sống trong đó: “Có lẽ nếu chúng ta có một cái tên, gọi thêm vài lần nữa, đứa bé sẽ không nỡ rời đi, nhất định sẽ ở lại?”

Rốt cuộc Nghiêm Túc không nhịn được, lật người lại, dùng khuỷu tay chống đỡ cả người mình, sợ có một chút sức nặng sẽ đè lên người Chu Tiếu Tiếu. Anh cách khoảng cách, nhẹ nhàng phủ lên người Chu Tiếu Tiếu, mái tóc đen ngắn mềm mại xõa xuống vùng bụng phẳng lì của Tiếu Tiếu, dùng giọng nói dịu dàng nhất nói với bụng cô: “Được. Anh đã nghĩ lâu rồi, bé con của chúng ta tên là Nghiêm Nặc. Con bé sẽ không bao giờ rời đi, con bé là lời hứa của chúng ta.

Có lẽ phôi thai trong bụng cảm nhận được ý chí và hy vọng mạnh mẽ giữ cô lại, đồng thời cũng cảm nhận được sự kiên trì của Chu Tiếu Tiếu khi cố gắng giữ gìn sức khỏe và tuân thủ nghiêm ngặt mọi chỉ định của bác sĩ, cô đã kiên quyết cấy ghép và thành công.

Chu Tiếu Tiếu muốn đứa trẻ này, cô không sợ bất kỳ khó khăn về thể chất nào, cô chỉ sợ đứa trẻ trong bụng sẽ không khỏe mạnh, mỗi một lần kiểm tra đều giống như cô đang đi trên vách núi vạn trượng. Mỗi bước ra ngoài đều phải cẩn thận, sợ bước tiếp theo sẽ thịt nát xương tan.

Không có giây phút nào cô có thể hoàn toàn yên tâm được, cô luôn phải tự nhủ rằng chính mình phải bình tĩnh và lạc quan.

Trong cả năm nay, Nghiêm Túc dứt khoát xin nghỉ phép không lương, mỗi ngày đều đưa Chu Tiếu Tiếu đi dạo trong khuôn viên xinh đẹp và chăm chỉ đọc những câu chuyện nhỏ và những câu chuyện cười khiến cô mỉm cười. Cũng may khuôn viên trong trường là một nơi sôi động, nơi mọi người luôn có thể nuôi dưỡng hy vọng, nghe các buổi hòa nhạc và tắm nắng, ngay cả khi trong lòng có lo lắng cũng sẽ không thể không ở lại.

Trong tháng thứ mười của thai kỳ và trải qua một hành trình dài, Chu Tiếu Tiếu dũng cảm và kiên cường đi đến bước cuối cùng.

Vào ngày sinh con, bên ngoài phòng mổ lẽ ra phải có những người thân nhất chờ đợi. Nhưng vào lúc này, bên ngoài phòng phẫu thuật của Chu tiếu Tiếu, không có người nhà nào có quan hệ huyết thống với cô.

Tuy nhiên, trong số những người lo lắng chờ đợi cô, có cha mẹ Nghiêm Túc, vợ chồng cô Trình, anh trai Chu, còn có Nghiêm Túc của cô. Không ai có quan hệ huyết thống với cô, nhưng tất cả mọi người đều là gia đình của cô.

Và sau đó họ ở bên cạnh cô, cùng chờ đợi sự ra đời của một sinh mệnh mới có cùng dòng máu với cô.

Vào lúc Chu Tiểu Tiểu nghe được tiếng khóc của đứa trẻ, cô cảm thấy hài lòng với tất cả sự vất vả mà cô đã chịu, sau đó nhìn thấy một Nghiêm Túc rất khác so với trí nhớ của cô.

Năm đó sau khi cô rời đi, Nghiêm Túc như thế nào đều là nghe ba Nghiêm trêu chọc kể lại, chính vào lúc này, nhìn thấy Nghiêm Túc vì cô và con gái và rơm rớm nước mắt vì vui mừng, Chu Tiểu Tiếu cảm thấy đây chính là Nghiêm Túc đẹp trai nhất trong mắt cô.

Chu Tiếu Tiếu không có sức, chỉ có thể nhẹ nhàng móc ngón tay với anh, cử động một chút, sau đó cả bàn tay cô bị Nghiêm Túc mạnh mẽ nắm lấy.

Anh cúi xuống hôn cô gái nhỏ vẫn còn đang mỉm cười hài lòng trong tình trạng yếu đuối này. Cho dù bây giờ cô đã làm mẹ và có với anh một cô con gái đáng yêu thì cô vẫn mãi là cô gái bé nhỏ của anh. Đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Nghiêm Túc.

Đó cũng là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy có một câu nói còn đẹp hơn cả câu anh yêu em, anh nguyện ý.

Câu nói kia còn không phải là do Chu Tiếu Tiếu nói, mà do bác sĩ nói với anh.

Bác sĩ nói, mẹ con bình an vô sự.

Mẹ con bình an vô sự, lời hứa đáng giá nghìn vàng của anh.

Chu Tiếu Tiếu và Nghiêm Nặc, đều là lời hứa trọn đời của anh.

P/S: VẬY LÀ CHÚNG TA ĐÃ HOÀN CHÍNH VĂN RỒI, CÒN 1 PHIÊN NGOẠI TỐI TUI UP NỐT NHA!