Chương 32: Chia Lìa

Các kế hoạch sau khi trở về Trung Quốc theo dự định đã bị phá tan thành những mảnh vụn rời rạc trong những ngày tìm kiếm điện cuồng. Trải qua một thời gian tìm kiếm dài dằng dặc nhưng không có hồi âm, một mình trải qua màn đêm trống rỗng và yên tĩnh, ba mẹ Nghiêm đã quay lại để dắt Nghiêm Túc trở về đúng quỹ đạo, cuối cùng Nghiêm Túc cũng dần dần bình tĩnh lại.

Anh đứng dậy, bắt đầu lấp đầy cái dạ dày của mình, bắt đầu dọn dẹp ngôi nhà mà mình đã đập phá mấy hôm nay, bắt đầu chỉnh đốn dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của mình.

Chu Tiểu Tiểu nhất định sẽ quay về, anh tin chắc là như vậy. Có thể không quay về để nhìn anh, có thể không hối hận về quyết định của mình, có thể không đứng ngay trước mặt anh.

Nhưng chắc chắn Tiếu Tiếu sẽ quay lại vào một ngày nào đó, cho dù lúc rời đi có kiên quyết thế nào.

Bởi vì thứ cô để lại chính là mái ấm mà anh muốn trao cho cô, những hồi ức ngọt ngào mà cô từng chia sẻ, có cả gia đình cô giáo Trình mà cô luôn kính trọng.

Anh nhặt chiếc điện thoại di động cũ chưa bị mình đập nát từ trên ghế sô pha lên, vốn dĩ Nghiêm Túc không thích việc gửi tin nhắn trên các phần mềm trò chuyện, nhưng anh đã thành thật gửi tin nhắn trên mọi phần mềm mà Chu Tiếu Tiếu có thể nhìn thấy được.

Tiếu Tiếu, nếu em nhìn thấy, hãy nhớ rằng, anh luôn luôn đợi em quay về.

Sau đó, anh sẽ không đăng bất cứ điều gì nữa. Nếu một ngày nào đó, tình yêu còn sót lại của Chu Tiếu Tiếu vẫn chưa tan biến, chỉ cần cô nhấp vào nó, thứ trên cùng mà cô nhìn thấy nhất định phải là cái này.

Kể từ đó về sau, số điện thoại của cô luôn là tắt máy, tắt máy, và tắt máy. Nghiêm Túc lặng lẽ nạp tiền, không muốn để số máy này trở thành số trống không chủ do nợ cước lâu ngày, để rồi mỗi tối trước khi đi ngủ, anh sẽ gọi cho số này một lần như một chiếc đồng hồ báo thức thông thường, làm cho dãy số này sẽ khắc sâu trong trái tim anh mãi mãi.

Tuy nhiên, Chu Tiểu Tiểu kiên quyết đến mức không bao giờ mở điện thoại.

Nghiêm Túc cũng dần dần nguội ngoại, anh bắt đầu dành toàn bộ thời gian và sức lực của mình cho công ty mà anh ấy sẽ vào làm sau khi nhận được lời mời, vùi đầu và sự nghiệp của mình.

Đồng nghiệp và bạn bè có chút không nói nên lời, ngành này đã rất cực khổ rồi, sao lại còn có người có kỷ luật như vậy chứ? Nghiêm Túc thậm chí không cần nghỉ phép sau khi kết thúc dự án, không cần nghỉ phép năm, không cần ngày nghỉ cuối tuần. Sáng nào cũng dậy lúc 5 giờ để chạy bộ buổi sáng, mùa đông lạnh giá thế này, thực sự không phải là con người bình thường nữa rồi.

Càng đặc biệt hơn là, một người bị cuồng công việc như vậy, thỉnh thoảng có lúc nhàn rỗi sẽ xem qua lĩnh vực y học, thực sự rất kỳ lạ.

Đó là đêm cuối cùng sau khi mọi người vừa hoàn thành dự án trong tay, tất cả đều bất động, thậm chí không thể về nhà, chỉ ước có thể nằm gục xuống bàn và ngủ cho đến khi trời tối. Một đồng nghiệp ở công trình cấp thoát nước, anh ta ba mươi ba tuổi, lúc nhận điện thoại của vợ, anh ta nói sảng như người trong mộng. Năm đó, hai vợ chồng anh ta phấn đấu vì sự nghiệp, từng nghĩ muốn có con muộn một chút, nhưng đến khi rất muốn có con thì ba năm liền vẫn chưa có thai. Hơn nữa còn là tình chị em, vợ hơn anh ta hai tuổi, vì áp lực dồn nén và tuổi tác nên vợ anh đã đi làm thụ tinh ống nghiệm. Đáng lẽ hôm nay anh ấy nên đưa vợ mình đi lấy trứng, nhưng anh ấy thực sự rất buồn ngủ, vì vậy đã trả lời: “Hay là em tự bắt xe đi nhé? Anh ngủ một lát, khi nào anh sẽ gọi cho em.”

Người vợ đồng ý, nhưng anh ta còn chưa kịp đặt điện thoại xuống đã bị Nghiêm Túc mặc khoác áo và kéo cánh tay lên.

“Tôi đưa anh quay về, anh đi cùng

vợ đi. Nghiêm Túc vừa cầm chìa

khóa xe vừa nói, thậm chí trong

giọng nói còn mang theo một sự

không vừa lòng đến kì lạ.

"Không sao, cũng không phải là phẫu thuật mà, bắt taxi đi đi về về cũng không thành vấn đề" Đồng nghiệp dụi dụi mắt nói.

Nhưng Nghiêm Túc kiên quyết kéo anh ta ra ngoài, hai người đứng trong thang máy trống rỗng, Nghiêm Túc đột nhiên nói: "Lấy trứng là giai đoạn khó khăn nhất, anh nên ở cạnh chị ấy”

Anh đồng nghiệp liền sửng sốt, cảm thấy rất kì lạ khi trước giờ thôi, đột nhiên Nghiêm Túc lại quan tâm vợ mình như vậy, cũng cảm thấy rất kinh ngạc khi anh biết nhiều về thụ tinh ống nghiệm như vậy.

“Tôi biết nguyên nhân phải thụ tinh ống nghiệm là do vợ anh, nhưng con là của hai người” Ánh mắt của Nghiêm Túc khi nhìn anh ta rất... nghiêm túc.

Người đồng nghiệp im lặng. Rốt cuộc, người đàn ông này mới ba mươi ba tuổi, vẫn được coi là trẻ. Thụ tinh ống nghiệm khá là đắt đỏ, chưa chắc đã thành công, mỗi một bước đều có thể xảy ra sự cố, phải làm lại một lần nữa. Hơn nữa, có thể là do tuổi tác của vợ mà mấy năm nay không có bầu, anh ta thật sự cảm thấy chuyện này vợ mình nợ anh ta, vậy nên mới không cẩn thận chăm sóc như vậy.

Lần trước liên hoan với người trong nhóm, vừa mệt mỏi vừa áp lực, anh ta uống hơi nhiều, rượu vào lời ra, bắt đầu tuôn ra những câu oán trách mà bình thường không nói được nên lời. Kết quả là tất cả đồng nghiệp trong dự án đều biết vợ anh đang làm thụ tinh ống nghiệm.

Cho nên, lúc buồn ngủ anh ta cũng không thèm đón đưa, anh ta cảm thấy đi taxi đến bệnh viện thuận tiện hơn rất nhiều, thậm chí không cần tìm chỗ đậu xe.

Chỉ là, anh ta lén lút nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương thang máy. Một chàng trai hai sáu, hai bảy tuổi, không thích chơi bời, không thích đi bar, vậy tại sao lại học về những thứ này?

Nghiêm Túc không chỉ nghiên cứu những điều này, thậm chí còn có vài người bắt gặp anh đang xem tài liệu về lĩnh vực nuôi dạy con cái/tâm lý học trẻ con. Các đồng nghiệp đều cảm thấy rất khó hiểu.

Sau khi bình tĩnh lại, Nghiêm Túc đang kiếm tiền một cách nghiêm túc, cũng nghiêm túc suy nghĩ về gánh nặng đeo bám trên lưng Chu Tiểu Tiểu. Ba anh nói đúng, cho dù có một ngày anh gặp lại Chu Tiếu Tiếu, nếu anh nói không quan tâm thì lo lắng của Chu Tiếu Tiếu có thể tan thành mây khói sao?

Sẽ không.

Điều khiến cô ấy bớt lo lắng và khiến cô ấy cảm thấy an toàn không chỉ là một lời hứa mà còn là một giải pháp mà Nghiêm Túc có thể đưa ra.

m thầm kiếm tiền, âm thầm trau dồi kiến thức, chú ý các loại tình huống có thể xảy ra, như một người thợ săn âm thầm chuẩn bị đi săn, chỉ đợi con mèo đã rời nhà kia, khi nó không kìm được mà lén lút quay về tổ. .

Nếu một ngày nào đó, Chu Tiểu Tiếu xuất hiện trong tầm mắt anh, anh sẽ không dễ dàng để cô rời bỏ anh một lần nữa.

……..

Gạt đi nước mắt và đau thương, Chu Tiếu Tiếu, người đã rời khỏi quê hương quen thuộc, đang tập trung cùng những người đồng nghiệp tại một trạm trung chuyển ở Istanbul. Mọi người đến từ nhiều nơi, trực tiếp bay tới đây, sau đó cùng nhau đổi máy bay, Chu Tiếu Tiếu được phân công đến Algeria ở Bắc Phi.

Một số đồng nghiệp cấp cao tranh thủ kỳ nghỉ dài 40 ngày để trở về Trung Quốc thăm người thân, tân binh không nhiều, đa số là nam, chỉ có hai cô gái, ngoại trừ Chu Tiếu Tiếu còn có một người khác tên là Uông Vũ Châu. Cô ấy không được tuyển dụng từ Trung Quốc mà được công ty tuyển dụng trực tiếp từ Pháp, từng là phiên dịch viên tiếng Pháp tại Algeria.

Hai cô nàng tự nhiên trở nên thân thiết. Mặc dù đôi mắt sưng đỏ của Chu Tiếu Tiếu có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng Uông Vũ Châu lại vô tư cho rằng Chu Tiếu Tiếu thấy sợ vì đây là lần đầu tiên cô ra nước ngoài hoặc là lần đầu tiên đến Châu Phi, vì vậy đã dẫn Chu Tiếu Tiếu đến cửa hàng miễn thuế chơi.

"Này, không sao đâu mà, để tớ nói cho cậu biết nhé, cái hồi tớ mới đến Pháp í, tớ đã nghĩ Paris là một nơi rất tồi tàn. Tiếc là sau khi học được tiếng Pháp rồi, tớ lại phải chạy đến châu Phi này, haha. Bàn tay của Uông Vũ Châu lướt qua từng hàng mỹ phẩm có tên tuổi lớn trong cửa hàng miễn thuế, nhặt hết cái này đến cái kia, chiếc xe đẩy nhỏ trước mặt nhanh chóng chất đầy lên: “Sau khi quen rồi thì sẽ ổn thôi, thật đó. Da trắng hay da đen thì đều là con người cả, có gì mà phải sợ. Mặc dù hàng xóm ở Bắc Phi hơi đáng sợ, nhưng mà kiếm được nhiều tiền lắm đấy! Cậu nhìn tớ mua đồ mà không hề tiếc tiền nè!"

Sau khi quét sạch kệ hàng của nhãn hiệu này, Uông Vũ Châu không cần sách hướng dẫn mua sắm, quay người muốn sang nhãn hiệu khác, quay người lại, kỳ lạ hỏi: "Này? Cậu không mua gì sao?"

Chiếc xe đẩy trước mặt Chu Tiểu Tiếu vẫn trống rỗng. Trên mặt cô vẫn còn chút u sầu, nhưng không giấu được lúm đồng tiền ngọt ngào, tâm trạng không mấy vui vẻ, cô nhẹ giọng nói: “Tớ đến đây vì gia đình còn thiếu nợ, không thể lãng phí tiền được"

Khi cô nói lời này, Chu Tiếu Tiếu có vẻ rất thản nhiên, nói với đồng nghiệp về tình hình kinh tế của mình cũng chẳng có gì to tát, tránh việc gặp phải một số chuyện lúng túng trong quá trình giao tiếp với nhau, có biện pháp phòng ngừa trước, chẳng hạn như kéo cô đi ăn một bữa thịnh soạn, cô sẽ không đi. Hoặc là kêu cô đi dạo phố, cô cũng sẽ không duỗi tay ra, còn khiến người ta hiểu lầm rằng cô thực sự không thích ra ngoài chơi với họ.

“Ồ…” Uông Vũ Châu có chút ngượng ngùng, vừa rồi còn đang cầm một loại mỹ phẩm có tên tuổi được bày biện trước mặt bọn họ, nói cái gì mà, lọ nước hoa có mấy ngàn thôi à, rẻ nhỉ, chắc không phải loại tốt đầu.

Nhưng cô gái vô tư này vừa chọc vào nỗi đau trong lòng người khác, vừa tò mò hỏi: "Nợ bao nhiêu? Tại sao lại nợ vậy? Cậu mới có từng này tuổi, sao lại thiếu nợ thế? Chẳng lẽ ba mẹ cậu mua nhà cho em trai rồi bắt cậu trả nợ hå?"

Tiếu Tiếu cảm thấy rất buồn cười trước trí tưởng tượng phong phú của Uông Vũ Châu, cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đáp: "Tớ không có em trai, ba mẹ tớ đều qua đời vì bệnh tật, để lại khoản nợ hơn hai trăm nghìn tiền thuốc men cho tớ”

“Vậy à..” Lần này, Uông Vũ Châu thật sự xấu hổ, lúng túng xoa xoa mũi của mình, suy nghĩ một chút rồi an ủi: “Không sao đâu! Chỉ là mấy trăm nghìn thôi mà, cậu làm ở đây hai năm là đủ trả ấy mà. Nếu cậu không thích tiêu xài, tớ đoán chỉ mất chừng một năm thôi!”

Điều Uông Vũ Châu nói là sự thật. Sau khi rời sân bay lớn ở Istanbul, cả nhóm bay thẳng đến Algiers, khi hạ cánh, họ đối diện với đại dương xanh biếc của Địa Trung Hải, đưa lưng về phía sa mạc Sahara vàng óng, thủ đô Bắc Phi này, không quá nguy hiểm, nhưng cũng không phải là nơi an toàn tuyệt đối.

Về cơ bản, mọi người đều đóng cửa không ra ngoài, chỉ ở trong sân lớn của ký túc xá công ty. Làm việc ở tòa nhà này, nghỉ ngơi ở tòa nhà kia, ăn ở căn tin đối diện, ra ngoài thì công ty cung cấp xe, tài xế, phiên dịch, thực sự không có gì để tiêu tiền.

Khi ra ngoài vào ban ngày, điều phổ biến nhất là đến công trường tìm quản lý. Công trường thậm chí không có nhà vệ sinh nữ. Trên thực tế, phụ nữ làm việc ở đây không nhiều, huống chi là loại lao động chân tay thuần túy dành cho công nhân nhập cư này, hơn nữa, bởi vì tính xuyên quốc gia - nhảy từ châu lục này sang châu lục khác, những chuyến viếng thăm của người thân đã trở thành điều xa xỉ.

Không có giải trí vào ban đêm, không có ai đi chơi, thỉnh thoảng mạng không tốt và tín hiệu cực kỳ kém.

Bị mắc kẹt trong thế giới này, nó thực sự phù hợp để tiết kiệm tiền, nhưng vòng tròn xã hội thực sự quá nhỏ. Đến rồi lại đi, có rất nhiều người đàn ông đến tuổi muốn theo đuổi hai cô gái trẻ này. Người muốn theo đuổi Chu Tiểu Tiếu càng nhiều hơn cả.

Đó là Tết Trung thu, dù sao cũng là một công ty có đông người Hoa, mặc dù đang ở nước ngoài nhưng đây là khoảng thời gian đặc biệt để gia đình đoàn tụ, cho dù họ không thể đi đâu thì công ty vẫn có một ngày nghỉ. Uông Vũ Châu đã chán ngấy mấy ăn món ngon của đầu bếp trong quán ăn rồi, mỗi lần đến lễ hội nào, cô ấy lại nhớ người thân, khóc lóc nói muốn ăn canh chua cá. Đó là món sở trường của bà cô, nhưng tiếc là bà cô ấy đã qua đời rồi.

Chu Tiếu Tiếu rất biết ơn cô gái nói nhiều, cởi mở và thông thạo tiếng Pháp này, người đã cùng cô vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất ở nước ngoài, vậy nên đã đi đến nhà ăn và làm cho Uông Vũ Châu một nồi canh chua cá lớn.

Vị cay cay sảng khoái xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, miếng cá mềm thơm ngon chui vào bụng, ngon đến mức Uông Vũ Châu rơm rớm nước mắt, cảm thấy Chu Tiếu Tiếu giống như người thân của mình, quơ quơ chiếc đũa để xua đuổi những đồng nghiệp nam đang đến dùng bữa, nhưng không thể xua đuổi số lượng người theo đuổi Chu Tiếu Tiếu đang không ngừng tăng lên.

Bởi vì Uông Vũ Châu rất hoạt bát, hơn nữa cô ấy còn là phiên dịch viên, vậy nên lúc mới đến, cô ấy làm quen với mọi người rất nhanh. Nhưng cô ấy tiêu tiền thật sự rất quyết liệt, ăn nói có hơi vội vàng, lại không hề nhún nhường nên khiến người ta cảm thấy không dễ theo đuổi.

Còn Chu Tiếu Tiếu, thoạt nhìn rất ngọt ngào và thích cười. Khi mới đến đây, tâm trạng không tốt nên cô đã mất đi phần nào vẻ điệu đà trước đây, trở nên dịu dàng, ít nói và hiểu chuyện hơn, hơn nữa cô ấy còn là một đầu bếp rất giỏi. Ngày nay, có rất ít cô gái sẵn sàng nấu ăn! Số người theo đuổi cô ngày càng nhiều, thậm chí còn có một số người từng theo đuổi Uông Vũ Châu lật thuyền qua theo đuổi cô. Hai cô gái thực sự không nói nên lời.

Nhưng càng là một cô gái ngoan hiền trong mắt đồng nghiệp nam thì lại càng khó theo đuổi.

Trong những ngày đó, khi mặt trời lên cao vào buổi trưa, thừa dịp các đồng nghiệp khác đến bờ biển Algiers đi dạo sau khi ăn xong, luôn có người muốn đến gặp mặt Chu Tiếu Tiếu. Mang theo một ít đồ ăn vặt ở quê hương cho đỡ thèm cũng có, tặng chút quà nhỏ cũng có, hẹn cô đi ăn ở một bữa tiệc bản xứ cũng có.

Đáng tiếc, dưới lúm đồng tiền ngọt ngào, mặc dù rất lễ phép nhưng việc từ chối người ta lại thực sự thẳng thắn, không hề có chút do dự, càng không có chút nhún nhường nào. Không có ai có thể gây ấn tượng với cô ấy.

Có thể nói là, một người tới, từ chối một người, hai người tới, từ chối một đôi. Ba người tới là tối về có thể gộp thành một nhóm chơi bài pu-khơ rồi.

Ở đây, internet rất chậm, thậm chí chơi game trên mạng cũng không được, vậy nên mọi người chỉ có thể ngồi lại, xáo bài rồi chia bài, vừa trao đổi tâm tình vừa bàn luận với nhau.

Các đồng nghiệp nam theo đuổi thất bại cảm thấy rất khó hiểu. Uông Vũ Châu không dễ theo đuổi, bởi vì cô gái này đưa ra rất nhiều tiêu chuẩn cao. Nhưng còn Chu Tiếu Tiếu, tại sao cô lại như một tảng đá cứng đầu trong gió biển như thế? Thật sự có thể nói là, bề ngoài yếu đuối, nhưng mọi người có khát khao cũng không có được.