Chương 31: Con Trai Ngốc

Hoàng Thư Vân im lặng rồi lại do dự, trằn trọc một lúc lâu, nhìn vòng bạn bè trống rỗng của Nghiêm Túc, nhấp vào ảnh đại diện của anh vài lần, rồi sau đó lại lựa chọn đóng nó lại.

Chuyện này không liên quan gì đến cô ta. Xét về gốc rễ vấn đề, hai người bọn họ chia tay ầm ĩ như vậy, không phải lỗi của cô ta.

Nếu thực sự dứt khoát chia tay, Nghiêm Túc trở lại Mỹ, bất kể là để tiếp tục học thêm cũng tốt, đi làm cũng được, đó chẳng phải là một tin tốt cho cô ta hay sao?

Nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu cô ta sẽ hiện ra ngày mình đoạt giải đồng đội, hớp vài ly rượu tequila vào cổ họng, chân thành hỏi anh: “ Nghiêm Túc, anh có được đề nghị tốt như vậy, sao lại trở về nước?"

Cô ta có chút tự giễu, nhưng cũng có chút hi vọng xa vời, dùng ánh mắt chứa năm phần say rượu giấu đi năm phần tỉnh táo, nằm trên cánh tay, nhìn anh qua ly rượu màu hổ phách trong suốt như pha lê: “Năm đó, khi tôi thấp kém nhất đã gặp được anh, hiện tại lúc tôi huy hoàng nhất vẫn ở bên cạnh anh, đây chẳng phải là duyên phận sao?”

Trước đây, những ám chỉ của cô ta đều như hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhưng bây giờ sắp sửa biệt ly, cùng nhau giành được thắng lợi, cô ta rốt cuộc nhịn không được muốn bày tỏ một lần, xem có thể có được một tia hy vọng cuối cùng hay không.

Nhưng Nghiêm Túc cầm lấy hàng rượu tequila cuối cùng trước mặt cô ta, nói với cô ta: “Đừng uống.”

Anh nói: “Mặc kệ ngày đó là ai ở đó, tôi đều sẽ cứu giúp. Không liên quan gì đến vận mệnh. Cũng không liên quan đến việc có phải là cô hay không”

Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong ba năm qua, một người luôn giả vờ như quá khứ không tồn tại như Nghiêm Túc, ở trước mặt cô ta nhắc đến cái ngày mà cô ta không muốn nhớ lai.

Hoàng Thư Vân không uống nữa, cô ta vùi đầu vào cánh tay mình, để nước mắt hoà lẫn với rượu đang thiêu đốt trong cơ thể, buông thả bản thân, sau đó ở lễ tốt nghiệp, cô ta học cách nói lời chia tay như một người bạn bình thường.

Cứ như vậy không được, ba năm sau cũng không được, miễn cưỡng chính mình cũng vô ích. Cô ta vốn đã lên kế hoạch phát triển ở nước ngoài dài lâu, Nghiêm Túc lại kiên quyết muốn trở về Trung Quốc, ai cũng có nguyện vọng của riêng mình, ai cũng có niềm yêu thích của riêng mình, miễn cưỡng quá sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng nhìn người đàn ông này, người luôn là cứu tinh trong mắt cô ta, tiều tụy mất mát, tìm không được người, cô ta vẫn cảm thấy đau lòng. Đau lòng đến mức dù không thích bạn gái của anh, nhưng vẫn muốn anh được như ước nguyện.

Dù sao cô ta cũng đã quyết định vẫy tay chào, hướng về phía trước, có thể lưu lại trong lòng anh một hình ảnh hoàn mỹ hay không cũng không quan trọng. Cho dù hủy hoại hình tượng, lúc vẫy tay từ biệt cũng sẽ nhẹ lòng hơn.

Lúc 11 giờ tối, Nghiêm Túc đang

ngồi trên ghế sô pha trong phòng

khách không bật đèn, anh nhận

được điện thoại của Hoàng Thư

Vân.

“Alo, có chuyện gì sao?” Nghiêm Túc tiếp điện thoại, giọng nói có chút trầm thấp khàn khàn, anh lười mở mắt, cũng không thèm bật đèn, nhìn căn nhà trống vắng cô quạnh này cảm thấy chói mắt .

“...” Hoàng Thư Vân trầm mặc một hồi, cuối cùng hỏi: “Anh và bạn gái cãi nhau đúng không?”

Nghiêm Túc nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể trả lời: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy trước”

“Đợi đã!” Hoàng Thư Vân cuối cùng cũng lấy hết can đảm và quyết tâm để nói lần thứ hai: “Tôi... đã từng nhận cuộc gọi của bạn gái anh"

Nghiêm Túc, anh lập tức ngồi dậy, đôi mắt mở to sáng rực trong bóng tối, anh sốt sắng hỏi: “Tiếu Tiếu gọi điện thoại cho cô? Cô ấy ở đâu?” Trong đầu cũng không nghĩ tới đây là chuyện vô lý đến cỡ nào. Tiếu Tiếu làm sao có thể gọi điện thoại cho Hoàng Thư Vân được chứ.

“Không phải. . ” Nghe thấy giọng nói của Nghiêm Túc đột nhiên chuyển từ vô hồn sang đầy hy vọng, giọng trả lời của Hoàng Thư Vân khô khốc bao nhiêu thì trong lòng cũng có bấy nhiêu chua xót: “Lúc đó tôi tịch thu điện thoại di động của mọi người, không tắt máy mà chỉ tắt âm rồi để trong túi. Một ngày kia, Chu Tiếu Tiếu gọi cho anh hơn 30 lần vào lúc nửa đêm, túi của tôi liên tục nhấp nháy, tình cờ lại đến giờ nghỉ giải lao nên tôi đã bắt máy

Nghiêm Túc nghe vậy, thật sự là không thể không nổi nóng, muốn chất vấn đối phương vì sao lại tự tiện nghe điện thoại của mình, nhưng cũng không quan trọng bằng một câu nói khác, anh hỏi: “Tiểu Tiểu đã nói gì?”

“Cô ấy... không nói gì cả. Hoàng Thư Vân nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Cô ấy không kịp nói gì cả. Lúc đó tôi cũng thức khuya cho nên tính khí bùng nổ, tôi... chửi rủa cô ấy một trận. Nói với cô ấy là biết rõ anh thi đấu căng thẳng như vậy còn một hai gọi điện liên tục vào lúc nửa đêm như truy hồn đoạt mệnh thế à. Ngoài việc tạo cho anh gánh nặng tài chính còn làm chậm trễ tương lai của anh, trễ nải cả học vị tiến sĩ và lời mời làm việc tại Mỹ...”

Cô ta đã sẵn sàng nghe những lời quở trách từ Nghiêm Túc, tự tay chấm dứt mối tình thầm kín một chiều vô vọng này, nhưng chẳng đợi được một lời quở trách nào, đầu dây bên kia đã vang lên một âm thanh đổ vỡ dữ dội, sau đó cuộc điện thoại đã bị ngắt.

Hoàng Thư Vân không có ý định gọi lại, cô ta nghĩ rằng Nghiêm Túc có lẽ đã đập vỡ điện thoại, cô ta nhấp vào khung chat, cuối cùng để lại một câu: [Thật xin lỗi.]

Nhưng đối phương không có phản hồi.

Chiếc điện thoại di động mấy ngày nay làm việc quá sức, cuối cùng do Nghiêm Túc không cách nào kiểm soát được cảm xúc, đập xuống sàn nhà, nằm chết trận không được toàn thây.

Sau đó, chiếc bàn cà phê bằng kính trước ghế sô pha cũng bị đá lăn quay về hướng của cái xác điện thoại, khắp nơi là đống đổ nát. Trong phòng khách lộn xộn, hoàn toàn nói rõ tâm tình không tốt của nam chủ nhân căn nhà.

Mấy ngày nay vất vả tìm kiếm, không có manh mối gì, cũng không tìm được gì, Nghiêm Túc ngoại trừ cười khổ, không phải không có một tia nóng nảy. Ba năm nay anh vất vả như vậy, chẳng phải là muốn được sớm trở về ở bên cô sao, tại sao không thể tin tưởng vào anh một chút, tại sao không thể cho anh một cơ hội.

Thừa dịp anh ở trên máy bay mà biến mất, thậm chí còn không gặp nhau lần cuối, thậm chí còn không gặp mặt nói câu chia tay, hoàn toàn không tìm được người, những hồi ức trân quý cô cũng không chút lưu tình mà xoá sạch, ngay cả quà anh tặng cô cũng đã được bán đi. Cuối cùng, để lại cho anh một phong bì trên bàn cà phê, bên trong chứa số tiền được trả lại cho anh.

Ai có thể không tức giận chứ?

Đơn phương cưỡng chế tử hình như vậy, ngay cả khiếu nại cũng không cho, có phải thật quá đáng không?

Nhưng hóa ra cơ hội đã bị chính anh bỏ lỡ. Hiểu lầm cũng là do anh tạo thành trong lúc vô tình.

Anh cảm thấy rằng những gì đã

xảy ra với Hoàng Thư Vân khi đó

thực sự rất đáng thương, vì vậy

anh chưa bao giờ đề cập đến nó

với bất kỳ ai. Ngay cả Tiểu Tiểu

cũng không biết Hoàng Thư Vân

chính là nạn nhân năm đó.

Đối phương phải lòng anh, anh biết điều đó. Nhưng cùng dưới trướng một cố vấn, anh nghĩ rằng đối phương chỉ là một chút rung động với những gì đã xảy ra khi đó, không cần phải vạch trần làm cô ta khó xử. Chỉ cần mình có một thái độ kiên định, giữ vững lập trường là được.

Nếu không phải Hoàng Thư Vân khăng khăng nói rõ ràng ở cuối buổi tiệc ăn mừng, Nghiêm Túc cũng sẽ không nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.

Nhưng khi biết những gì cô ta nói với Tiếu Tiếu, Nghiêm Túc thực sự không biết nên tức giận với cô ta hay với chính mình, đá vào chiếc bàn cà phê đã bị gãy một nửa, tức giận đến phát điên.

Khi mọi người nói về bản thân họ, luôn có một chút ngụy biện trong đó.

Vậy lời chỉ trích mà Chu Tiếu Tiếu nghe được là gì? Đó là người bạn gái đã ở bên cạnh anh khi anh sang Mỹ xa xôi, cô ta lấy điện thoại di động của anh lúc nửa đêm, trả lời cuộc gọi của anh, sau đó buộc tội Tiếu Tiếu tiêu tiền của anh, trì hoãn tương lai của anh, vậy nên cô mới bán đi mấy món quà đó, trả lại tiền cho anh, để lại lá thư đơn phương chia tay, còn muốn anh có tương lai sao?

Tiếu Tiếu chưa bao giờ gọi cho anh vào lúc nửa đêm ở Mỹ, chứ đừng nói đến khi anh nói rằng anh đang bận. Bất chấp tất cả, có thể gọi lại hơn 30 cuộc điện thoại liên tiếp, Tiếu Tiếu lúc đó suy sụp, tuyệt vọng đến mức nào, nhưng anh đã đáp lại cô ấy cái gì?

Nghiêm Túc chưa bao giờ hối hận như vậy, hối hận vì ý tưởng chiếu cố Hoàng Thư Vân, mặc kệ bóng ma tâm lý của cô ta, anh thà mình ích kỷ một chút, làm tổn thương người khác, ít nhất Tiểu Tiểu của anh có thể thật lòng vui vẻ đợi anh trở về.

Tuy nhiên, hối hận cũng vô ích, Tiếu Tiếu cũng cố chấp tắt điện thoại, ngắt kết nối, từ bỏ tất cả các phương thức liên lạc trước đó, bất kể là email hay các công cụ trò chuyện khác nhau, những lời gửi cho cô đều như đá chìm đáy biển, một đi không trở lại, bặt vô âm tín.

Nghiêm Túc không bật đèn, kéo rèm kín mít, ngồi trong bóng tối cả ngày ở nhà, nghe tiếng chìa khóa ngoài cửa cũng không phản ứng.

Anh biết rằng đây không phải Tiếu Tiếu tự nguyện quay lại mà là ba mẹ anh đã đến. Sau lễ tốt nghiệp, ba mẹ của anh thảnh thơi đi từ Bắc Mỹ sang đến Nam Mỹ, họ đặc biệt nói rằng họ sẽ dành chút thời gian cho Nghiêm Túc trước khi trở về, “tiểu biệt thắng tân hôn, đại biệt thắng nhiệt luyến” một phen. Sau đó, họ sẽ bay về để chính thức gặp người bạn gái chống chịu nổi ba năm người yêu ở nước ngoài.

Kết quả là khi trở về, cô con dâu tương lai đã cao chạy xa bay, cậu con trai cũng gục ngã. Họ bật đèn trong phòng khách, ánh sáng chói mắt, Ngiêm Túc khó chịu đến nỗi phải đưa tay lên che mắt.

Anh đã giải thích đại khái vấn đề với ba mẹ mình, bởi vì anh không có sức lực để đến sân bay đón họ.

Sau khi mở cửa, phòng khách vẫn còn là một đống lộn xộn như vậy. Cẩn thận đi qua đống mảnh vỡ lớn của bàn cà phê thủy tinh, mẹ Nghiêm đau lòng muốn chết, bà ngồi cạnh Nghiêm Túc với bát cháo nóng hổi được gói theo trên đường, an ủi: “Ăn chút gì đi”

Nghiêm Túc không nhúc nhích. anh không muốn che giấu sự khó chịu của mình trước mặt ba mẹ, nhưng cũng không thể tỏ ra yếu đuối như một đứa trẻ.

Ba Nghiêm hiếm khi nhìn thấy đứa con trai nghiêm trang của mình lộ ra vẻ ngoài mỏng manh như vậy, ông cũng không bắt cậu ngồi thẳng hay bỏ cánh tay che mắt ra mà chỉ vươn lòng bàn tay ấm áp rộng lớn, vỗ vỗ lên đầu tóc rối bời của con trai: “Lớn thế này rồi mà vẫn như một đứa trẻ”

Mẹ Nghiêm vỗ ông Nghiêm: “Nó vốn dĩ một đứa trẻ mà, còn chưa có đi làm đâu”

Ông Nghiêm cười nói: “ Cho dù có đi làm rồi hay chưa, chỉ sợ trong mắt bà nó vẫn là đứa nhỏ mà thôi.”

Ba Nghiêm cũng ngồi xuống ở một bên còn lại của ghế sô pha, cũng không giục Nghiêm Túc ăn nhanh mà chỉ nói: “Con bé chạy mất rồi, là vì lo lắng cái gì? Là lo mình là gánh nặng, lo lắng mình liên luỵ tương lai của con. Con nhìn con bây giờ đi, có thể giải quyết được cái gì không?"

Nghiêm Túc không lên tiếng, nhưng trong thâm tâm anh biết rằng những gì ba của anh nói là đúng. Ba đã dạy anh tính cách phân rõ phải trải từ khi anh còn nhỏ. Ba Nghiêm trông rất hiền lành, nhưng ông ấy không phải là kiểu sẽ để cho con làm hùng làm hổ, lộn xộn ồn ào, muốn gì được đó.

Ông ấy sẽ ngồi xổm xuống và nói: “Nhìn đi, nếu con làm như vậy, con có thể giải quyết được vấn đề sao?”

Không phải ông không hiểu Nghiêm Túc, ba Nghiêm cũng hiểu, chẳng qua là mối tình đầu của tuổi trẻ, sau khi bị đá sẽ cảm thấy trong lòng khó chịu thôi mà.

“Con bé đã quyết định như vậy, nếu tạm thời không tìm được người, chứng tỏ rằng đối phương không có suy nghĩ đổi ý ngay lập tức. Vậy thì con khiến mình chết đói ở phòng khách có lợi ích gì? Cô ấy lo mình là gánh nặng, cô ấy sợ làm trễ nải tương lai của con, con bây giờ càng nên phấn đấu cho sự nghiệp không phải sao? Có nghĩ đến một ngày cô ấy không từ bỏ được con mà quay lại, hoặc là con tìm được cô ấy, có còn sức nói một câu: anh không sợ bị em làm trễ nải, anh có thể chịu trách nhiệm với em cả đời không?”

Mới nói được vài câu, ông Nghiêm đã bưng bát cháo nóng hổi trong tay mẹ Nghiêm lên, đặt bên cạnh Nghiêm Túc, đứng dậy kéo vợ rời đi: “Đi thôi, chúng ta sẽ ở khách san."

“Mặt đất lộn xộn quá, em dọn dẹp cho nó trước. Để lát nữa không khiến người bị thương” Mẹ Nghiêm không đồng ý.

“Được, để nó ăn một lát, nghỉ ngơi cho tốt, tự mình dọn dẹp nhà cửa đi, con đã lớn như vậy rồi, còn sợ nó giẫm lên kính sao. Ba Nghiêm kéo tay vợ, nhéo lòng bàn tay bà một cái, tỏ ý con trai trưởng thành rồi, bà có thể để cho con nó có không gian, được không? Cũng không phải là khi còn bé, té một cái mẹ còn phải ôm. Tiếng vặn cửa lại vang lên, ông Nghiêm dẫn vợ đi dạo đến thế giới của hai người. Nghiêm Túc nghe thấy tiếng đóng cửa, đồng thời một lời phê bình của ba anh bay vào: "Việc thiết kế của việc tân hôn của con còn chưa bắt đầu, sàn phòng khách đã bị con khá hỏng trước rồi."

"Nhóc con, con còn quá non. Đồ án thiết kế tốt nghiệp cũng không tồi, còn cái phòng thiết kế tân hôn đó, một mình con cắm đầu thiết kế, thiết kế có tốt đến mấy cũng không có ích lợi gì chứ? Con lại còn cho mẹ con và ba xem đầu tiên, để chúng ta cùng sửa chữa nữa chứ, thật đúng là một đứa con trai ngu ngốc."