Chương 30: Mãi Chờ Đợi Em

Nghiêm Túc ngồi trước số pha trong phòng khách, im lặng lật xem những đồ vật ở trước mắt này, ngay cả hít thở cũng ngừng lại. Trong tay anh cầm một tờ giấy mà Chu Tiếu Tiếu gọi là thư chia tay, ngón tay dùng sức như muốn vò nát tờ giấy, chỉ có mu bàn tay nổi lên gân xanh mới để lộ tâm trạng của anh.

Phản ứng đầu tiên trong đầu anh không phải là cái gì mà ba ruột còn đang ngồi tù, cũng không phải là mẹ ruột bị ung thư phổi qua đời gì đó, mà là những ngày Chu Tiếu Tiếu xảy ra những chuyện tồi tệ đó, anh con mẹ nó đang làm cái gì!?

Bực bội lật lại tất cả tài liệu, ở trên bảng ghi chép của bệnh viện, Nghiêm Túc đã tìm được thời gian anh muốn biết.

Quả nhiên chính là lúc anh nói với Chu Tiếu Tiếu, trong thời gian này cố gắng đừng quấy rầy anh!

Cuối cùng trong lòng không kìm nén được sự nóng nảy, lật đổ hết tài liệu mà Chu Tiếu Tiếu đã mất công sắp xếp chỉnh tề cho anh, từ trên mặt đất rơi đầy giấy tờ mà phát điên đứng lên, một bên không ngừng gọi điện cho Chu Tiếu Tiếu, một bên không ngừng oán trách bản thân.

Đoạn thời gian đó anh đã xem nhẹ Chu Tiếu Tiếu tới mức nào, mới khiến cho cô khi đối mặt với những việc khó chịu đó, ngay từ đầu lại không đến tìm anh, mà là lựa chọn một mình cam chịu đối mặt? Thậm chí về sau liên lạc với cô, cũng không phát hiện ra cô có gì đó không đúng?

Giờ phút này, Nghiêm Túc còn chưa ý thức được, Chu Tiếu Tiếu lựa chọn rời đi có bao nhiêu tuyệt tình. Anh hết lần này đến lần khác điên cuồng gọi điện cho cô, kết quả nhận được chỉ có tắt máy. Tắt máy. Mãi mãi đều là tắt máy.

Biết rõ như vậy là không thể tìm được cô, nhưng mà Nghiêm Túc không thể tỉnh táo lại được.

Cho đến lúc điện thoại thông báo lượng pin gần như là sắp cạn, anh mới ý thức được làm như vậy là vô nghĩa, hít sâu một hơi, xoay người lấy cục sạc trong vali.

Nhưng mà cả hai lần đầu óc đều mơ hồ làm tay phát run, vậy mà không mở được mật mã. Anh tức giận trực tiếp giơ chân lên đá vali.

Vali vô tội bị liên lụy nằm im trên thảm không nhúc nhích, không nhập đúng mật mã, tuyệt đối không mở vali. Mà mật khẩu là do anh tự cài đặt, chính là sinh nhật của Chu Tiếu Tiếu.

Cục sạc còn chưa lấy ra được, chuông điện thoại đã vang lên. Nghiêm Túc lập tức lấy lên xem, là Chu Vũ Thiên.

“Có chuyện gì vậy Nghiêm Túc? Tiếu Tiếu đâu rồi? Có ở chỗ cậu không? Cậu có nhìn thấy em ấy không? Có liên lạc được không? Không đúng, cậu về nước chưa?” Vừa mới nghe máy, Chu Vũ Thiên gấp đến nỗi nói năng lộn xộn hỏi liên tục.

Hít sâu một hơi, Nghiêm Túc ngồi xổm xuống, nhập lại mật mã mở vali, cắm cục sạc, chán nản ngồi trên số pha, từ trong lời nói hỗn loạn của Chu Vũ Thiên tìm ra được manh mối, hỏi: “Tại sao cậu biết là không tìm thấy Tiếu Tiếu nữa?”

“Trời ơi! Thật sự không thấy sao?” Chu Vũ Thiên còn đang ra sức học tiến sĩ ở bên kia đại dương, ở trong phòng ngủ đi tới đi lui, gấp gáp nói: “Em ấy gửi cho mẹ tớ một tin nhắn rất dài, nói rõ việc của ba mẹ ruột em ấy, sau đó nói bảo mẹ tớ thông cảm cho em ấy, cám ơn sự chăm sóc của mẹ tớ mấy năm qua, nhưng sau này em ấy sẽ không xuất hiện nữa, sẽ không về lại quê hương, nếu như có người tìm đến mẹ tớ, làm quấy nhiễu đến mẹ tớ thì rất xin lỗi, cũng mong mẹ tớ nói Chu Tiểu Tiểu chỉ là một học sinh cũ đã mất liên lạc từ lâu mà thôi, không cần phải trả lời lại những việc khác. Sau đó mẹ tớ gọi điện cho em ấy thì luôn luôn tắt máy, không thể liên lạc được”

Nghiêm Túc đều không ngủ được trên cả chuyến bay, mệt mỏi nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi: “Cô ấy gửi tin nhắn lúc nào?”

“Mười giờ sáng, mẹ tớ đang lo chết đi được, lại không liên lạc được, đành phải gọi điện cho tớ, bảo tớ hỏi cậu, mẹ tớ chỉ biết cậu, chứ không có số điện thoại của cậu. Cậu thật sự không gặp em ấy hả? Ở trong nhà thì sao? Không có manh mối gì sao? Còn trường học thì sao? Mấy người bạn học của em ấy nữa?” Chu Vũ Thiên gấp gáp, anh thật sự xem Chu Tiếu Tiếu là em gái, mới có thể không chút cố kỵ sai cô về chăm sóc mẹ anh, làm sao ngờ được, một lần hai lượt, mỗi lần đều là việc khiến cho anh ở bên kia đại dương phải bất lực, làm cho người ta mệt mỏi mà điên cuồng.

Mười giờ sáng, đó chính là lúc Nghiêm Túc đang ở trên chuyến bay về nước. Rõ ràng là Chu Tiểu Tiếu đã xử lý xong mọi chuyện, nhân lúc anh còn ở trên máy bay, liền tắt máy rồi biến mất, tốn công vô ích quay lại cũng không có tác dụng. Nghiêm Túc nhắm chặt mắt, giọng khàn khàn nói: “Tớ biết rồi, tớ vào trường học tìm thử. Có tin tức gì sẽ nói với cậu”

Bây giờ đã là nửa đêm, buổi lễ tốt nghiệp trong trường đã qua lâu rồi, khóa của Chu Tiếu Tiếu cũng tản đi hết rồi, ký túc xá đã sớm trống không, cũng không có khả năng tìm được người. Nghiêm Túc lướt trong điện thoại một lúc, phát hiện ra mình vốn không có số điện thoại của mấy người bạn cùng phòng của Chu Tiếu Tiếu. Chỉ có thể đợi ngày mai trời sáng vào trường học tìm người nhờ kiểm tra.

Nghiêm Túc đã gần ba mươi tiếng chưa ngủ, đứng trước bồn rửa tay, lấy nước lạnh rửa mặt cũng không có tác dụng gì, dứt khoát lấy nước lạnh trực tiếp giội lên đầu. Đỉnh đầu ướt sũng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tia máu trong gương, trong đầu Nghiêm Túc toàn là hình bóng của Chu Tiếu Tiếu.

Cô ấy đã dùng tâm trạng gì để thu dọn cái nhà này chứ? Ném đi bàn chải đánh răng của cô, ném đi khăn mặt của cô, thu dọn tủ quần áo cô đã dùng qua, dọn sạch sẽ phòng bếp yêu thích của cô, dọn dẹp tất cả các vết tích cô lưu lại.

Anh cho rằng bản thân đang liều mạng phấn đấu vì Chu Tiếu Tiếu, nhưng kết quả lại là trong lúc cô cần anh nhất, anh lại không thể ở bên cạnh cô.

Làm cho cô ngay cả sự tin tưởng nói tất cả cho mình cũng không có.

Nghiêm Túc rõ ràng đã mệt mỏi không thể chịu được, nhưng lại không ngủ được, mặt mũi toàn thân đều là nước lạnh, ngồi cô đơn một mình trong phòng ngủ chính, cầm điện thoại đang sạc pin, gằn từng chữ để lại lời trên tất cả các phương thức liên hệ của Chu Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, em không thể đơn phương quyết định tất cả. Anh không hề để ý những chuyện kia, trước giờ chưa từng để ý. Em đang ở đâu, mở máy thì gọi điện cho anh nhé.”

Chỉ cần cô mở máy, ít nhất phải cho anh cơ hội biểu đạt tâm ý.

Cái gì mà đơn phương chia tay chứ? Cuộc đời của anh, tiền đồ của anh, sự nghiệp của anh, tương lai của anh, không cần cô phải dùng đến cái đơn phương chia tay này để thực hiện.

Cái gì gánh nặng, cái gì cho anh quyền lợi lựa chọn ngược lại là áp lực đạo đức, Nghiêm Túc hận không thể gõ đầu cô để xem bên trong rốt cuộc nghĩ cái gì! Loại cha đẻ đó, tìm được rồi cũng không cần nhận! Nếu mang theo bệnh di truyền, vậy thì đi tìm bác sĩ làm xét nghiệm, tóm lại là sẽ có đường để đi. Cô đừng đặt mình vào góc độ của người hy sinh để cân nhắc tất cả hay không!

Một đêm này, Nghiêm Túc buồn ngủ đến hôn mê, lo lắng đến mức giật mình tỉnh giấc liên tục, mấy lần mở mắt, lại phát hiện chính mình đang cầm điện thoại dựa vào đầu giường, mới ngủ không đến một tiếng đồng hồ mà thôi.

Trời vừa tờ mờ sáng, Nghiêm Túc không nằm được nữa bèn đứng dậy, cả người chật vật đi vào nhà tắm, mở nước nóng xối từ trên đầu xuống, muốn rửa sạch suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Chỉnh đốn cả người sạch sẽ xong, lại vẫn chưa tới năm rưỡi sáng, bây giờ không thể tới trường học được, Nghiêm Túc đành phải mở vali ra dọn dẹp. Bên trong vẫn còn gói quà anh mua cho Chu Tiểu Tiếu, có một vài thứ là bạn bè nói thích hợp tặng cho con gái, đồ hay bị nhờ mua hộ, còn có vài thứ là sách bản gốc anh mua cho Chu Tiếu Tiếu từ nước ngoài. Mỗi trang bìa trong còn kẹp một tấm thẻ làm dấu sách, ghi chép lại thời gian và địa điểm Nghiêm Túc mua sách.

Nhưng mà đợi đến lúc Nghiêm Túc cầm mấy quyển sách kia đi vào phòng sách, liếc mắt nhìn qua liền ngây ngẩn cả người. Hai hàng giá sách anh dọn cho Chu Tiếu Tiếu bây giờ trống không.

Cô thật sự nhẫn tâm rời đi như vậy sao?

Nghiêm Túc im lặng vuốt ve giá sách trống không không có một hạt bụi, không dám tưởng tượng đến tâm trạng của Chu Tiếu Tiếu lúc thu dọn nơi này. Cô sẽ khóc chứ? Chỉ cần mỗi lần cô đỏ mắt sắp khóc, Nghiêm Túc sẽ chiều theo cô mọi thứ, ngay cả xuất phát lên máy bay cũng không muốn. Nhưng mà bây giờ nghĩ đến một mình cô phải đối diện với những điều này, Nghiêm Túc liền không thể hít thở được nữa.

Rõ ràng quý trọng đến nỗi mỗi lần tặng sách cho cô, đều tự tay tỉ mỉ lựa chọn bìa sách đẹp nhất để bọc lại, bây giờ ngay cả những cuốn sách trân quý trong ký ức kia đều bị mang theo, cũng nỡ bán đi hay sao? Hay là đem đi rồi?

Nếu như đem đi rồi, sách nặng như vậy, lại chiếm nhiều chỗ, cô có thể mang đi đâu được. Lúc này cô đã có chỗ ở chưa, ăn có ngon không, có ngủ được không? Tiếu Tiếu của anh từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực như vậy, lúc đầu anh nghĩ muốn cho cô một mái nhà vững chắc, sao lại để cô một mình phiêu bạt như vậy.

Đang là thời điểm nghỉ hè, trong trường cao đẳng không có nhiều giáo viên trực ban lắm, nhưng mà phòng nghiệp vụ thì vẫn còn người, vừa sáng sớm Nghiêm Túc liền đi qua canh giữ, chờ giáo viên ở lại trực ban mở cửa, liền nhờ vả tìm kiếm thông tin, Chu Tiếu Tiếu không có tiếp nhận thỏa thuận ba bên, phương hướng đăng ký việc làm chính là học nghiên cứu.

Nghiêm Túc hết cách, đành phải ghi chép lại thông tin liên lạc của mấy người bạn của Chu Tiểu Tiếu, lần lượt gọi cho từng người, đối phương đều tỏ vẻ: Hả? Chu Tiếu Tiếu? Không phải dọn đến ở chung với anh sao? Nghỉ hè xong cô ấy tiếp tục học nghiên cứu sinh mà.

Không thu hoạch được một tin tức nào hữu dụng, năm cuối đại học, bạn bè trong ký túc xá đều bận rộn lo việc của chính mình, Chu Tiếu Tiếu vẫn luôn ở chỗ của anh, mọi người đều không phát hiện ra điều gì bất thường.

Sau đó lại đi tới phòng hộ tịch trong trường tìm người kiểm tra, hộ khẩu tập thể của Chu Tiếu Tiếu cũng trực tiếp để ở đây, không có xử lý. Chỉ có lúc tháng năm có xin tiếp nhận một lần, lý do là làm hộ chiếu.

Nhưng cũng không nói rõ điều gì, bởi vì thời gian đó là Nghiêm Túc bảo cô đi làm, vốn dĩ muốn đưa cô đến Mỹ tham gia lễ tốt nghiệp của mình, thuận tiện dắt cô đi chơi, cuối cùng không thành công mà thôi.

Nghiêm Túc giống như con ruồi không đầu, chỉ cần có bất cứ thông tin gì liên quan đến Chu Tiếu Tiếu đều điên cuồng nghe ngóng, tìm Chu Tiếu Tiếu khắp thế giới, ồn ào đến mức những người trong vòng bạn bè đều quen biết anh, truyền ra một số lời đồn lung tung.

Đối với chuyện biến mất ồn ào của Chu Tiếu Tiếu, Nghiêm Túc ngậm chặt miệng không nói ra, nhưng mà chuyện như vậy, tóm lại vẫn nhanh chóng bị truyền đi, đồng thời cũng có nhiều loại suy đoán. Dù sao bạn gái chơi trò biến mất lớn như thế, ngay cả thi đậu nghiên cứu sinh cũng không học, lại lưu luyến ở nước ngoài ba năm mới trở về, mọi người đang dùng năng lực suy đoán mạnh mẽ trong đầu, thiết kế ra đủ loại câu chuyện có thể xảy ra.

Hoàng Thư Vân đang du học ở Mỹ nghe được tin đồn này, trong lòng rất là khó chịu. Cô ta nhận được liên kết người khác gửi ở trong nhóm, mở ra xem thì là giao dịch mua bán sách cũ trên diễn đàn trường. Thời gian nghỉ hè, tin tức trên diễn đàn trường không nhiều, liên kết này là một bài viết: “Bằng lòng ra giá gấp đôi để mua lại sách cũ bị bán nhầm trong dịp tốt nghiệp tháng sáu vừa qua”.

Bên trong có hàng loạt hình ảnh, nhìn ra được là chụp từ nhiều phía, có vài tấm là bày biện ra để chụp, có vài tấm là chụp trong tiệm sách, hình như không phải chụp cùng một lúc. Chủ bài viết nói, nếu có ai trong lúc nghỉ hè mua được số sách vở này, trên thẻ chặn trong bìa sách có ghi rõ thời gian và địa điểm mua, vui lòng liên hệ gấp, sẽ dùng giá cao mua về.

Thật ra Nghiêm Túc cũng không biết rốt cuộc Chu Tiếu Tiếu có đem theo số sách này đi không, hay là bán mất rồi. Nếu cô thật sự ra đi một cách đoạn tuyệt như vậy, lại không có chỗ ở cố định, khả năng mang theo thật sự không lớn, cho nên chắc là bán đi rồi. Sẽ không cân theo ký bán, như vậy là lãng phí sách, cũng sẽ không bán từng cuốn ở trên trang web sách cũ, có khả năng nhất, chính là nhân dịp tốt nghiệp tặng sách lại cho đàn em khóa dưới mà thôi.

Trong đêm Nghiêm Túc bị mất ngủ, từ trong nhật ký nói chuyện nhiều năm của hai người, moi ra từng tấm ảnh chụp sách, dán ở trên tấm thiệp. Suy đoán của anh không hẳn là đúng, càng không nhất định có thể tìm về được, đều có thể bị mua hết rồi, nhưng mà vẫn muốn thử xem thế nào. Nếu như số sách này không tìm về được, tim anh như muốn chảy máu luôn rồi.

Bên trong có một trang sách kẹp thẻ đánh dấu trang, bị đánh dấu bằng một vòng tròn đỏ sau khi bị đám người nhiều chuyện chụp màn hình vẽ ra. Đó là thời gian ngày tháng năm, địa điểm, tiệm sách được đánh dấu ở góc phải, ... cùng với ba chữ “Nghiêm Túc tặng”.

Mặc dù chữ ký loằng ngoằng như giun bò, y hệt như một bản thiết y kế tràn đầy cảm giác, nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn ra chữ gì, nhưng mà những người trong vòng tròn quen biết với Nghiêm Túc, vừa nhìn liền nhận ra đây là chữ ký của anh.

Đám người có thể buôn chuyện sau lưng người khác, đương nhiên là bởi vì chính chủ không có trong đám người đó.

“Chậc chậc chậc, lần này Nghiêm Túc đã làm gì ở nước ngoài rồi thế? Vừa mới về nước đã có thể làm cho bạn gái ở trong nước chờ đợi ba năm tức giận đến mức này luôn❞

“Đáng thương thật đấy. Nhưng mà ồn ào đến mức này, đi khắp nơi hỏi thăm thì cũng mất mặt quá, có vẻ lần này Nghiêm Túc ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa rồi”

“Haa, làm sao cậu biết cô bạn gái nhỏ kia không phải là người đáng thương hơn chứ? Phụ nữ đấy mà, tức giận đến mức ồn ào mất tích, còn có thể vì việc gì chứ? Bình thường nhìn Nghiêm Túc đứng đắn như vậy, thật đúng là không nhìn ra đấy!”

Hoàng Thư Vẫn tức đến mức

muốn ném điện thoại. Mặc dù cô

không theo đuổi được Nghiêm

Túc, nhưng cũng không muốn để

người anh hùng trong cuộc đời cô

bị người ta chỉ trỏ sau lưng như

vậy.

Điện thoại bị quăng vào kẽ số pha, nhưng qua một lát, lại có âm báo tin nhắn vọng ra, Hoàng Thư Vân còn đang tức giận, nhặt điện thoại lên, là bạn cùng phòng ký túc xá năm đó ở lại trong nước học tiến sĩ: “Hey, cậu nhìn thấy bài viết trong nhóm chưa? Tớ vừa nhìn thấy Nghiêm Túc ở bên ngoài thư viện nè! Mẹ kiếp, tiều tụy lắm đó! Không nhận ra luôn.”

Trong lòng Hoàng Thư Vân lập bộp một tiếng, do dự một lúc lâu mới trả lời: “Cậu ấy còn ở đó không? Cậu chụp hình gửi tớ xem thử đi?”

“Cậu đợi chút, cậu ấy vẫn đang ở bên ngoài nói chuyện với một nam sinh, để tớ đi ra chụp cho cậu”

Trong phòng tự học của thư viện, bạn cùng phòng nhiều chuyện cầm điện thoại chạy đến, cách một lớp cửa sổ bằng kính, lặng lẽ chụp ảnh gửi cho Hoàng Thư Vân.

Thật sự là gầy đến mức tiều tụy rồi, cắm mọc râu lún phún cũng không thèm cạo, không còn nhìn ra bộ dáng hăng hái lúc tốt nghiệp ở Mỹ nữa.

Hoàng Thư Vân rất đau lòng, có chút hổ thẹn, lại có chút bất an. Ở một bên tự an ủi mình, cô chỉ gào thét muốn Chu Tiếu Tiếu dừng lại mà thôi, chuyện giữa bạn trai bạn gái bọn họ, chỉ cần chất vấn hai câu, làm sao xảy ra hiểu lầm được? Nhưng ở một phương diện khác cô lại lờ mờ hiểu ra được, có thể là do bản thân cô ta gây ra phần lớn hiều lầm này. Lúc đó cô ta tức giận Chu Tiếu Tiếu cứ không ngừng gọi điện qua quấy rầy, vốn dĩ cũng bực bội Chu Tiếu Tiếu, vừa hay lúc đó đang ở nhà vệ sinh, dứt khoát nhận điện thoại rồi trút hết bực dọc ra, sau khi cúp máy còn xóa đi hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ cùng lịch sử cuộc gọi, nhưng mà sau việc đó, Nghiêm Túc cũng không hề chất vấn cô ta.

Nếu như ba mươi cuộc gọi nhỡ lúc đó được nối máy, thật sự có việc gấp thì sao?

Nhưng mà về sau Nghiêm Túc vẫn luôn chuyên tâm thi đấu, bộ dạng giống như không ảnh hưởng gì.

Đối với tấm ảnh Nghiêm Túc đứng trước thư viện trong điện thoại, trong lòng Hoàng Thư Vân thật sự lo sợ. Cho dù không chiếm được, nhưng cô ta vẫn mong anh sống tốt. Anh thật sự yêu Chu Tiếu Tiếu kia như vậy sao?

Giờ phút này, Nghiêm Túc đến thư viện tìm người, là sau khi đăng bài viết không có hy vọng này xong, thật sự có một đàn em khóa dưới gọi cho anh.

Nhìn thấy một thùng sách lớn hoàn chỉnh ở trước mắt, cũng coi như trong mấy ngày không có tin tức gần đây là niềm vui bất ngờ duy nhất. Tất cả đều tìm về được mà không phải bị phân tán khắp nơi.

“Bao nhiêu tiền thế, anh trả em gấp đôi, cám ơn em. Nghiêm Túc thật lòng thật dạ nói cám ơn, lấy ví tiền ra.

“Không cần đâu ạ, đàn chị cũng không lấy tiền của em. Đàn em đang học năm ba nghỉ hè ở lại trường học nghiên cứu sinh này liên tục lắc tay, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Em thật sự không muốn mua nhiều như vậy đâu, chỉ định mua hai quyển. Chỉ muốn trả giá chút mà thôi, đàn chị đột nhiên khóc lớn sau đó đưa cả thùng sách đầy cho em rồi chạy đi, dọa em sợ hãi quá chừng”

Kết quả vừa nói xong câu này, sắc mặt của đàn anh phía đối diện liền ảm đạm, đàn em này còn nghĩ có phải mình nói sai gì rồi không, vội vàng nói thêm: “Anh yên tâm, em đều chưa đυ.ng đến đâu ạ! Em thấy đàn chị khóc thành như vậy, trở về lại thấy trong mỗi quyển sách đều có thẻ đánh dấu sách, vẫn luôn không dám động vào! Cho nên em vẫn luôn chú ý xem tin tức mua bán sách cũ, chính là sợ đàn chị khóc xong, sau đó lại cảm thấy hối hận! Vậy nên em muốn trả lại cho chị ấy."

Nghiêm Túc nhận lấy thùng sách nặng trĩu này, nhìn thấy một đống những thẻ sách trong kỷ niệm của bọn họ, nghĩ đến tâm trạng đau khổ của Chu Tiếu Tiếu lúc bán sách, im lặng không nói gì.

Chu Tiếu Tiếu, em đã khóc rồi, người cũng đi rồi, thật sự không có một giây phút nào em quay đầu lại nhìn thử, xem có phải anh vẫn luôn chờ đợi em hay không sao?