Cuối cùng, trong nhà của Nghiêm Túc, ngày qua ngày, dường như đang tua lại và dần dần trở về trạng thái khi Chu Tiếu Tiếu chưa từng đặt chân đến đây. Gọn gàng sạch sẽ và đơn giản, lấy màu đen, trắng, xám làm chủ đạo, chưa bao giờ bật lửa lên, vẻ ngoài cũng sạch sẽ và vắng vẻ.
Khói và lửa, sự náo nhiệt đã từng, cùng với cô gái nhỏ tưởng chừng mình sẽ trở thành bà chủ năm xưa đó đã bắt đầu chia cắt khỏi ngôi nhà này một cách triệt để nhất. Cuối cùng, Chu Tiếu Tiếu cũng đã thu dọn gọn gàng tất cả đồ đạc của mình vào một túi hành lý. Giống như một đứa trẻ sơ sinh được quấn trong một chiếc tã bị bỏ rơi năm xưa, và giống như khi cô một thân một mình ra Bắc đi học năm ấy.
Bây giờ cô chỉ có một mình và một túi hành lý là tất cả những gì mà cô có. Chỉ cần cô thuận tay xách nó lên thì có thể sẵn sàng lên chuyến bay đến Bắc Phi bất cứ lúc nào.
Cái gọi là chia tay, không gì có thể đau hơn thế này.
Vào cuối tháng sáu, Chu Tiếu Tiếu vừa bình tĩnh và cũng vừa bình thản, với nụ cười trên môi cô, đi chụp ảnh tốt nghiệp, nhận bằng tốt nghiệp và đi ăn buổi liên hoan chia tay với các bạn học cho đến nửa đêm. Mọi người đều cho rằng Chu Tiếu Tiếu sẽ có thể trải qua một kỳ nghỉ hè thư thái, chỉ cần chờ đến khai giảng để đi học lên cao học.
Ngay cả những người bạn cùng phòng thân thiết, cô cũng không hé răng nửa lời.
Đoàn nghiên cứu sinh chỗ
Nghiêm Túc đã giành được giải thưởng cao nhất trong cuộc thi, bản thân anh cũng giành được thiết kế tốt nghiệp xuất sắc. Anh vắt kiệt thân thể và sức khỏe của mình, dồn nén hết thảy thời gian có thể dồn nén được, thậm chí giai đoạn sau còn không dám dùng video call để liên lạc với Chu Tiếu Tiếu. Anh sợ một khi mình gọi video với Chu Tiếu Tiếu và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, anh sẽ không thể kiềm chế được suy nghĩ của mình, không muốn cúp máy, trong đầu cũng không thể ngừng suy nghĩ về thiết kế ngôi nhà mới cho đội vợ chồng mới cưới vẫn còn dang dở của mình.
Anh thực sự đã quá vội vàng, anh đã lên kế hoạch mọi thứ, trong ba năm ở Mỹ, anh liều mạng để có thể giành lấy mọi thứ, từ một lý lịch đẹp, giải thưởng cuộc thi, thiết kế xuất sắc, cho đến kinh nghiệm thực tập ở nước ngoài. Đợi hai năm nữa khi anh trở về nước, đúng lúc Chu Tiểu Tiểu đang học cao học, chờ đến khi cô tốt nghiệp cao học ở tuổi hai mươi bốn, anh sẽ có thể cho cô một ngôi nhà mà anh đã dốc sức làm ra.
Đợi đến khi giai đoạn bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, khi Nghiêm Túc bắt đầu lại mối quan hệ sâu sắc giữa những người yêu nhau, Chu Tiếu Tiếu bình thản đến mức khiến cho Nghiêm Túc không thể nào phát hiện ra có bất cứ điều gì bất thường ở cô. Cô đã chúc mừng vì anh đã đạt được giải thưởng, phấn khích nhảy nhót và hỏi khi nào anh sẽ trở về nước.
Sau đó, Chu Tiếu Tiếu chọn chuyến bay rời khỏi đây vào ngày Nghiêm Túc trở về nước.
Chu Tiếu Tiếu, người đã từng nhiều lần xúc động và vui vẻ chờ đợi được đón chuyến bay từ quốc tế trở về, lúc này đang xách một túi hành lý chứa đầy toàn bộ tài sản của mình, cẩn thận trốn vào một góc để không bị người nào chú ý, kìm nén khao khát của mình, chỉ muốn có thể tận mắt nhìn thấy Nghiêm Túc lần cuối cùng.
Không phải qua video, mà bằng chính đôi mắt của cô. Nhìn anh lần cuối.
Các chuyến bay bắt đầu hạ cánh đông đúc, dòng người ùa ra bên ngoài, hầu hết những người đón máy bay đều giơ biển hiệu hoặc kêu gọi ầm ĩ, thậm chí la hét chói tai, ôm chầm lấy nhau và hôn môi.
Tầm nhìn gần như bị chặn bởi dòng người đông đúc, nhưng khi nhìn những hình bóng từ trong biển người ấy, Chu Tiếu Tiếu vẫn có thể nhận ra nỗi nhớ nhung của cô và Nghiêm Túc của cô.
Nghiêm túc đẩy hai chiếc vali siêu lớn, cả người vội vàng, ánh mắt hoàn toàn không hề quét qua đám người đang đón khách ở sân bay mà trực tiếp lao về phía lối ra. Bởi vì anh nhận được tin nhắn của Chu Tiếu Tiếu, nói rằng cô sẽ không đến sân bay để đón anh và đang đợi anh ở nhà. Mặc dù không biết vì sao, nhưng lúc này, Nghiêm Túc cũng không nghĩ nhiều như thế, cuối cùng anh cũng có thể về nhà, có thể ngày đêm ở bên cạnh Tiếu Tiếu. Trong lòng anh không còn gì khác, chỉ muốn về nhà gặp cô, ôm cô, hôn cô và chạm vào cô.
Chu Tiếu Tiếu đang trong một mớ mâu thuẫn và dằn vặt vì vừa mong được nhìn thấy, nhưng lại vừa sợ bị nhìn thấy. Ánh mắt của cô nhìn theo Nghiêm Túc đang nhanh chóng bước ra nhưng cuối cùng cô cũng không thốt ra lời nào.
Cô đã từng tưởng tượng mình cũng sẽ có một gia đình, nhưng giờ đây, cô vừa khát khao, vừa sợ hãi về đứa con mà mình có thể có. Cô sợ mình sẽ làm hỏng cuộc đời của một sinh mệnh mới, cũng sợ sẽ cản trở cuộc đời của Nghiêm Túc.
Cô thật sự suýt chút nữa không nhịn được, lao ra khỏi cái góc mà mình đang trốn tránh này, nhào vào lòng Nghiêm Túc, kể ra bao nỗi uất ức ngập tràn trong cô.
Thật ra, trong lòng cô cũng có một tham vọng xa vời nhỏ nhoi, hy vọng rằng Nghiêm Túc có thể bao dung mọi thứ về cô, và nói với cô rằng anh không quan tâm.
Nhưng cô thực sự vô cùng sợ hãi, có lẽ, trong lòng Nghiêm Túc sẽ rút lui bỏ cuộc. Sau đó, phải gánh vác cuộc sống của cô vì sự cam kết và đạo đức.
Giống như những gì mà ba của Chu Vũ Thiên đã từng nói, cô gái nhỏ đó? Nợ nần chồng chất, cũng không biết tại sao ba mẹ ruột lại vứt bỏ cô, lỡ như sau này tìm lại cô thì sao?
Bây giờ cô đã biết tại sao lúc đó họ lại vứt bỏ cô, càng sợ rằng mình sẽ được tìm lại, cô cũng sợ mình có thể có bệnh di truyền.
Nghĩ lại khi mình vẫn còn nhỏ như thế, ba của Chu Vũ Thiên đã lo trước tính sau mình sẽ ở cùng với Chu Vũ Thiên, lại càng cảm thấy mình giống như bị quấn bởi một quả bom hẹn giờ lên khắp cơ thể. Càng không thể tưởng tượng được ba mẹ của Nghiêm Túc sẽ nghĩ về mình như thế nào.
Cho dù Nghiêm Túc không quan tâm, nếu như sau này có con thì sao? Cả đời nó sẽ bị hủy hoại.
Nếu một ngày nào đó, nếu như nhiều năm sau, những hồi ức màu xanh đẹp đẽ và ngọt ngào về mối tình đầu của cô và Nghiêm Túc bị phá hủy bởi những lời oán trách mà cô đã liên lụy đến suốt cả cuộc đời anh, thì bản thân cô sẽ không thể nào tha thứ cho mình.
Cho đến khi tầm nhìn đã mờ nhạt và không còn đuổi kịp hình bóng quen thuộc đó nữa, Chu Tiểu Tiểu cứ như thế ngồi xổm xuống như không có người nào bên cạnh mình, dang rộng vòng tay quanh chiếc vali duy nhất của mình, âm thầm, tủi thân, loại bỏ hết nước thừa bốc hơi ra khỏi đôi mắt.
Người đi qua không khỏi ngoái đầu nhìn, người ly biệt nơi sân bay khóc một lúc cũng là chuyện rất thường thấy, nhưng không biết cô gái nhỏ này đang ở chỗ đó đón ai, ngồi xổm, ôm túi hành lý và vùi đầu xuống để làm gì.
Mãi cho đến khi thời gian không cho phép cô tiếp tục oán trách bản thân ở đây nữa, Chu Tiếu Tiếu mới dụi đôi mắt đỏ hoe của mình một cách mạnh mẽ, đột ngột đứng dậy, bước thẳng về hướng cô nên xuất phát mà không quay đầu lại.
Bởi vì cô biết, khi quay người lại cũng không còn nhìn thấy Nghiêm Túc nữa, anh đã rời khỏi sân bay rồi.
Chu Tiếu Tiếu xách theo túi hành lý duy nhất, và giấu sổ tiết kiệm mà ba mẹ để lại cho cô vào trong ngực, khởi hành từ tháp ngà* và bước về phía cuộc sống của một người trong xã hội.
(象牙 塔: Tháp ngà là một nơi ẩn dụ - hay một bầu không khí - nơi mọi người vui vẻ tách khỏi phần còn lại của thế giới để theo đuổi những mục đích riêng của họ.)
Nếu cuộc sống của cô đã đầy những khoản nợ dai dẳng vẫn chưa trả hết và thứ gen mà không người nào mong muốn, hà cớ gì lại liên lụy đến Nghiêm Túc chứ
Chu Tiếu Tiếu một thân một mình bước lên chuyến bay khởi hành đến Bắc Phi.
Từ đất trời bao la này, cô được phép đặt chân tiến về phía trước.
Nhưng lại không có Nghiêm Túc của cô nữa rồi.
Cô rời khỏi cuộc sống của anh, tránh xa tương lai của anh, không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Lần này, Nghiêm Túc không ở sân bay đợi Chu Tiếu Tiếu. Bởi vì sau khi hạ cánh và mở điện thoại lên, anh lập tức nhận được tin nhắn cuối cùng mà Chu Tiếu Tiếu để lại cho anh sau khi cất cánh, nói rằng cô sẽ không đến đón được và đang đợi anh ở nhà.
Trong lòng anh đầy mong chờ và cũng đầy lo lắng, chỉ muốn điều đầu tiên là được nhìn thấy cô, không ngờ chỉ là một tin nhắn. Nhưng sau đó, anh gọi cho cô, điện thoại đã tắt, khóa máy và vẫn luôn khóa máy. Nghiêm Túc vội vã rời khỏi sân bay, bắt xe trở về nhà, anh cứ nghĩ rằng Chu Tiếu Tiếu sẽ cho anh một sự kinh ngạc vui mừng.
Không ngờ khi mở cửa ra, tất cả những gì anh nhận được chỉ toàn là sự kinh ngạc chứ không phải vui mừng.
Ngôi nhà của anh vẫn gọn gàng ngăn nắp và vẫn sạch sẽ như bốn năm trước, chỉ có điều, nó cũng giống như chưa từng bị nụ cười ngọt ngào của Chu Tiếu Tiếu xâm chiếm. Chu Tiếu Tiếu xóa sạch tất cả dấu vết mà cô để lại trong ngôi nhà của Nghiêm Túc, ngay cả những dụng cụ nhà bếp được mua thêm để trưng bày trong phòng bếp cũng biến mất, như thể muốn nói rằng, không hề có bà chủ nhà giỏi nấu ăn đã từng ở trong ngôi nhà này.
Dường như Chu Tiếu Tiếu đã bốc hơi khỏi thế giới.
Nhưng cô vẫn để Nghiêm Túc có chết vẫn hiểu rõ sự tình.
Trong ngôi nhà của Nghiêm Túc, trên bàn trà trong phòng khách, nơi có một chồng tài liệu được xếp chồng lên nhau trên một tờ giấy A4 nhỏ. Mặt trên cùng là chiếc chìa khóa nhà mà năm đó anh đã nhét vào tay Chu Tiểu Tiếu, trên đó còn treo con búp bê mèo bông.
Chìa khóa đã lấy vẫn để lại, tài liệu đã tra vẫn còn trên bàn. Mẹ ruột của cô đã qua đời vì mắc căn bệnh ung thư phổi thời kỳ cuối. Bà ấy có hai người con trai, cả hai đều chết sớm khi mới vừa sinh ra được ba năm, ba người anh trai của mẹ ruột cô cũng chết khi còn nhỏ, nghi ngờ mắc bệnh di truyền trong gia đình. Ba ruột của cô, người đã vào tù bốn lần, sẽ ra tù sau năm năm nữa. Từng dính líu đến ma túy.
Cuối cùng, Chu Tiếu Tiếu để lại một bức thư chia tay cho Nghiêm Túc, cô nói: Nghiêm Túc, em không muốn để anh có quyền lựa chọn, em quyết định chia tay.
Chu Tiếu Tiếu thực sự rất yêu anh. Cô nghĩ, làm sao có thể đặt Nghiêm Túc vào tình thế khó xử về đạo đức như vậy. Nếu nói ra tất cả sự thật, sau đó để anh lựa chọn chia tay hay không chia tay, chẳng phải là đặt Nghiêm Túc vào chốn than tro sao? Nghiêm Túc là một người tốt như thế, chẳng phải muốn để anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan sao?
Nếu anh chọn ở lại, có thể anh phải đối mặt với một cô gái mang gen xấu, có thể anh phải đối mặt với đứa con chết yểu, có thể anh phải đối mặt với người ba vợ đã mãn hạn tù. Cô vô cùng sợ hãi, thế giới này rộng lớn như vậy nhưng cũng nhỏ bé như vậy, chỉ cần lướt nhìn, mọi người đều cảm thấy cô giống với cặp vợ chồng trẻ trong bức ảnh chụp chung, ngay cả quê hương, nơi mình sinh ra và lớn lên, cô cũng không muốn quay về.
Nếu anh chọn rời khỏi, vậy thì chẳng phải sẽ gánh chịu áp lực đạo đức sao? Mọi người đều đổ lỗi cho người rời đi hoặc bệnh nặng hoặc người yêu có hoàn cảnh khó khăn. Nhưng không bao giờ nghĩ rằng, bất cứ con đường nào mà họ sẽ chọn, đều là con đường gian nan, đều là gông cùm xiềng xích của tình cảm và đạo đức.
Chu Tiếu Tiếu nghĩ rằng, nếu bỏ đi quyền lựa chọn của Nghiêm Túc, có vẻ như là một sự tôn trọng dành cho anh, nhưng thật ra, cô chỉ để lại toàn là áp lực cho anh mà thôi.
Không có bạn trai nào tốt hơn Ngiêm Túc, nhưng thật đáng tiếc khi cô không thể nhận được tình yêu của anh. Tốt hơn là để cô đưa ra quyết định này.
Nghiêm Túc chỉ cần lựa chọn chấp nhận nó là được rồi.
Anh không sai, là Chu Tiếu Tiếu cô quyết định chia tay, là Chu Tiếu Tiếu cô lựa chọn chạy trốn, là Chu Tiếu Tiếu cô không thể xuất hiện trong cuộc đời anh lần nữa.