Chương 28: Kẻ Ngốc Nhất

Bầu trời u ám, như chưa từng có ánh sáng, cô vươn tay ra, giống như tâm trạng của Chu Tiếu Tiếu, có thể vắt ra những giọt nước mắt ướŧ áŧ.

Ra khỏi phòng giam, Chu Tiểu Tiếu lại bắt xe tới trạm xe buýt, cô đứng ở sảnh bán vé đơn sơ, mộc mạc, cuối cùng cô không lựa chọn quay về theo đường cũ.

Chu Tiếu Tiếu tắt điện thoại, tắt các phương thức liên lạc, mua vé xe buýt xa nhất đi xuống phía nam, kéo ghế xuống là có thể ngủ như nằm trên giường, cô che túi xách lên mặt, vô tri vô giác mà chờ xe chạy, chờ xe dừng lại.

Cô ngủ cũng không sâu lắm, chỉ nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy ánh sáng, cũng không muốn nhìn thấy người khác, cũng không muốn nhìn thấy những nơi quen thuộc. Cho đến khi rất mệt, hiện lên ánh mắt oán giận của người nhà nghiêm Túc nhìn cô trong nhiều năm.

Một thanh niên tốt, tương lai xán lạn, lại bị cô làm liên lụy cả đời.

Chuyến đi lắc lư cả đoạn đường, khiến người khác rất khó chịu, nhưng Chu Tiếu Tiếu không muốn cử động, cô chỉ muốn chuyến xe buýt này đi mãi không dừng lại, không có mục đích, không có phương hướng.

Đáng tiếc trong sinh mệnh dài đằng đẳng, cũng có điểm cuối cùng. Xe buýt cũng vậy. Đường dù xa, cuối cùng cũng có lúc tới nơi.

Cả người Chu Tiếu Tiếu cứng ngắc mà xuống xe, cô bị ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu xuống mặt. Cô cũng không biết mình đi đâu, bước đi lang thang theo con đường chính.

Đi không nổi nữa, cô thấy một đình nhỏ có bán đồ uống lạnh, mới ngẩn ngơ nhận ra cổ họng mình đã khát đến đau đớn.

Chu Tiếu Tiếu đi qua mua một chai nước khoáng lạnh, dòng nước lạnh chảy vào cổ họng, nhưng hình như không chảy vào dạ dày của cô, mà là tràn vào ngực cô, lưu lại trong lòng cô.

Cô ngồi nghỉ ngơi ở một hàng ghế dài bên cạnh đình, mặt ghế bị phơi nắng đến bỏng rát, nhưng cô không quá quan tâm.

Có lẽ chỉ một lát, mà cũng có khi là đã lâu rồi, trước đình nhỏ có hai anh em người da đen, dùng giọnng tiếng Anh hỏi bà chủ quán cái gì đó. Bác gái ra dấu cho hai người đó một hồi lâu, vẫn không hiểu nghĩa, bà nghĩ ngợi, nghiêng đầu ra ngoài, hỏi: “A! Cô gái nhỏ ơi, cô hiểu tiếng Anh không?”

Chu Tiếu Tiếu máy móc trả lời, chỉ đường cho bọn họ, được hai người bọn họ cười xán lạn nói cảm ơn cô.

“Tiếng Anh của cô bé khá tốt, cô bé đang làm việc gì, làm phiên dịch sao?" Bác gái tiếp tục nói chuyện với cô vài câu.

“Cháu đang năm tư đại học, cháu không đi làm, ra ngoài đi dạo ạ” Chu Tiếu Tiếu quay đầu cười cười, rất lễ phép. Chỉ là nụ cười không lan đến khóe miệng và chân mày của cô.

“Ôi cha, tiếng Anh cháu tốt như vậy thì có thể dễ kiếm việc đấy, hoặc là cháu đến công ty kia thử xin việc xem sao!” Bác gái chỉ vào một tòa nhà văn phòng ở cuối đường. “Con trai cô đang làm tài xế cho một công ty xây dựng ở đó, nói công ty đang tuyển người, biết tiếng Pháp là tốt nhất, biết tiếng Anh cũng được, trả lương rất hậu hĩnh đó.”

Nhưng bác gái nhìn thấy cô là một cô gái nhỏ da thịt mềm mại, lại lắc đầu nói: “À, nhưng mà phải đi công tác ở những quốc gia hơi lạc hậu một chút, như châu Phi, được nhận nhiều tiền hơn, rất nhiều chàng trai đã đi tới ba năm, trở về mua được nhà lấy được VỢ đẹp đó. Nhưng không thích hợp với một cô gái nhỏ như cháu, vẫn nên ở nhà để ba mẹ yên tâm.

Chu Tiếu Tiếu nghĩ, cô không có nhà, cũng không có ba mẹ để lo cho mình.

Nhưng khi cô nghe tới ở châu Phi ba năm để kiếm tiền, cô bất ngờ muốn đi. Chu Tiếu Tiếu nghĩ, tại sao mình lại sa sút như vậy? Mình muốn đi xa để làm gì? Mình vừa mới trả hết khoản vay hỗ trợ học tập mà thôi, còn có hơn hai mươi vạn tệ mà ba mẹ nuôi đưa mình vẫn chưa trả. Mình khổ cực học xong đại học, khi đó hứa hẹn với những người tốt bụng rằng mình sẽ trả lại tiền khi học xong, mình tuyệt vọng vì cái gì?

Bác gái rất bất ngờ khi cảm thấy cô gái nhỏ đang bị cháy nắng bỗng nhiên dào dạt sinh lực, nhìn cô lấy nước khoáng lạnh rửa tay, rồi vỗ vỗ vào mặt. Làn da trắng nõn hiện lên, tinh thần vui vẻ lại một lần nữa xuất hiện.

“Cháu cảm ơn dì ạ, cháu đi tới chỗ đó xem sao. Chu Tiếu Tiếu đeo túi xách, đi vào công ty xây dựng đang tuyển dụng.

Thật ra, cô cũng không muốn làm liền, chỉ là muốn cho mình một phương hướng. Cô không muốn làm liên lụy tới cô Trình, cũng không muốn liên lụy tới Nghiêm Túc. Mặc dù cô đã nói với y tá là đừng tới làm phiền cô nữa, nhưng người cha ruột này đã tìm kiếm cô suốt ba năm, sau khi ra tù chỉ cần tìm Trương Tú để hỏi là được, cô gần như chắc chắn Trương Tú sẽ không giúp cô giữ bí mật.

Tìm một công việc có thể kiếm tiền, tìm một công việc đi xa, còn cái gì mà nghiên cứu sinh văn học cổ đại, bây giờ đối với cô mà nói, có phần hoang phí.

Công ty này chủ yếu nhận thầu phụ xây dựng công trình ở châu Phi, đúng là đang tuyển dụng, cũng rất khó tuyển người. Dưới sự đôn đốc của Nghiêm Túc, trung bình môn của Chu Tiểu Tiếu rất tốt, ngành học chính là thương mại quốc tế, tiếng Anh rất tốt, mặc dù không biết tiếng Pháp, nhưng cũng được công ty đưa ra lời mời. Nhân sự xác nhận với Chu Tiếu Tiếu nhiều lần rằng họ không giải quyết hộ khẩu, cũng không giải quyết bên thứ ba, họ chỉ là tuyển dụng xã hội, nơi làm việc là Bắc Phi.

Nhưng mà số tiền họ trả nhiều hơn số tiền sinh viên mới tốt nghiệp có thể nhận được. Dù sao bên kia cũng bao ăn bao ở, không cần tốn tiền.

Chu Tiếu Tiếu gật đầu rất dứt khoát, rời xa nơi này, rời xa những mối quan hệ quen thuộc, kiếm đủ tiền để trả khoản nợ cho ba mẹ.

Có thể nói, công việc lần này quá tốt đẹp đối với cô.

Chờ đến khi trở lại thành phố B, khi Chu Tiếu Tiếu xuống xe lửa, mắt cô chịu không được ánh nắng buổi trưa mà chảy nước mắt. Năm đó, cô chỉ có hai bàn tay trắng mà mang trong mình rất nhiều hy vọng, vui sướиɠ mà nhảy xuống xe lửa, sau đó Nghiêm Túc tới đón cô. Bây giờ, bước đi lại nặng nề. Vẫn là chuyến xe lửa đến nhà Nghiêm Túc, nhưng lại không có người đón cô, cũng không có người giúp cô mang hành lý, cũng không người lái xe tiễn cô.

Cô chen chúc vào đám người, đi vào đường sắt ngầm, theo bản năng đi về hướng nhà Nghiêm Túc.

Đã gần tới thời gian tốt nghiệp, những người nên đi du học, nên nghiên cứu, nên đi làm, lời mời làm việc đã được nhận. Trong ký túc xá đã trống nhiều chỗ. Mọi người chỉ mong tới lễ tốt nghiệp để gặp lại nhau mà thôi.

Chu Tiếu Tiếu thường xuyên ở nhà của Nghiêm Túc, lại trở về chào hỏi cô Trình. Không ai biết cô đã trải qua chuyện gì.

Buổi tối yên tĩnh, Chu Tiếu Tiếu nằm trên giường của Nghiêm Túc, nghiêng đầu đánh giá phòng Nghiêm Túc đã ngủ trong năm năm qua, không gian xung quanh đều là mùi của anh. Giống như khi cô vươn tay ra, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh còn lưu lại trên gối.

Rạng sáng, một giờ, hai giờ, ba giờ. Đồng hồ báo thức chạy chầm chậm, Chu Tiếu Tiếu không buồn ngủ, cũng không mệt. Cô mở mắt nhìn chằm chằm vào đêm tối. Ngẫu nhiên có ánh sáng chợt lóe qua khe hở bức màn, khi đó cô mới biết, hóa ra chính mình không hề nhắm mắt, cô chưa hề ngů.

Cô không nức nở, cũng không khóc sướt mướt, cô chỉ yên lặng rơi lệ, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, từng giọt từng giọt thấm vào gối.

Cô đóng cửa không ra ngoài cả ngày lẫn đêm.

Cho dù là mở mắt hay nhắm mắt, nước mắt đều không thể nhịn được mà rơi xuống.

Khóc, vẫn khóc, khóc đến mất nước, khóc đến mỏi mệt, khóc đến đáng sợ, khóc đến khi không khóc được nữa, cô mới có thể bình tĩnh mà nở một nụ cười.

Giống như thời gian lột xác khó khăn nhất.

Đáng tiếc cô không phải là con bướm phá kén mà ra, cô không có hy vọng lột xác thoát ra ngoài.

Cô chỉ hy vọng, mình có đủ can đảm để rời khỏi Nghiêm Túc, không trở thành gánh nặng của anh, giúp anh có một tương lai tươi sáng, tiền đồ rộng mở.

Nhưng mà cô thật sự vô cùng đau khổ.

Cô nằm khóc ở trên giường của Nghiêm Túc đủ rồi, lau khô nước mắt, Chu Tiếu Tiếu đứng lên, bắt đầu từ nơi đầu tiên cô sinh hoạt, cô thu dọn lại toàn bộ tất cả những thứ cô đã để lại.

Trong phòng bếp, nồi cô dùng nấu canh cho Nghiêm Túc, lò nướng mà cô nướng bánh cho anh, hộp cơm tình yêu tiện lợi mà cô đã làm cho anh. Nữ đầu bếp Chu Tiếu Tiếu từng dùng thìa, từng dùng tiền mình kiếm được mua từng đồ vật dùng trong bếp, cô rửa sạch, dọn dẹp lại, cô đem từng món đồ đi bán đồ cũ.

Trong phòng sách, cô dùng máy tính của Nghiêm Túc. Bên trong có bản dịch mà Nghiêm Túc làm giúp cô, có tài liệu học tập Nghiêm Túc giúp cô lưu lại, có bộ phim cô xem khi nằm trong vòng tay của Nghiêm Túc. Cô xóa từng chút từng chút một. Cuối cùng để lại một máy tính bảng sạch sẽ, không lưu lại bất cứ một file nào.

Trong phòng ngủ, cô mặc chiếc váy, áo khoác mùa đông mà Nghiêm Túc đã từng nắm tay cô, lựa chọn cho cô. Cô giữ lại đồ mình tự mua, đủ quần áo để cô đi tới Bắc Phi, còn những đồ khác, cô giặt sạch, đóng gói, gửi tới những người đang cần ở vùng núi.

Trong túi tiền, cô mang theo điện thoại mới nhất mà Nghiêm Túc dùng tiền lương thực tập để mua tặng cho cô. Cô lên mạng, tìm một cái điện thoại thông minh giá rẻ nhất, sao chép lại thông tin, sau đó có bán điện thoại Iphone này đi.

Cô giữ lại cho một ít tiền sinh hoạt, còn tiền bán điện thoại, tính cả tiền lương ít ỏi cô gửi trong ngân hàng, cô bỏ vào phong bì. Đặt ở trên bàn trà trong phòng khách nhà Nghiêm Túc.

Còn không rõ ràng sao. Khẳng định vẫn không rõ ràng.

Chu Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm phong bì mà rơi lệ. Nghiêm Túc đối xử với cô rất tốt, nhưng thế nào có thể trả hết bằng tiền được? Cho dù có thể dùng tiền để trả hết nợ, cô cũng không trong sạch được. Trên lưng cô còn một khoản nợ hơn hai mươi vạn tệ của cha mẹ nuôi. Cô vừa mới trả xong khoản vay học tập. Cô còn một người ba ruột sẽ ra tù năm năm sau.

Cuối cùng, cô ngồi xổm trước giá sách, chậm rãi sờ lên gáy của những quyển sách.

Nghiêm Túc không tặng hoa, cũng không có viết bức thư tình nào. Đồ anh ấy tặng nhiều nhất, ngoại trừ đồ ăn, còn cả những quyển sách nữa. Là Chu Tiếu Tiếu tự mình nói muốn đọc sách tiếng Trung, mỗi lần đi nơi nào về, anh đều tìm sách mua về cho cô.

Chu Tiếu Tiếu đã năm ngày nay không ra khỏi nhà, cuối cùng cô ôm một thùng giấy lớn, đi vào nơi bán sách cũ ở sân vận động trong mùa tốt nghiệp.

Vào cuối kỳ tốt nghiệp, nơi bán đồ cũ vô cùng nhộn nhịp, có đủ các loại sách, đủ các loại đồ vật, sổ ghi chép, nó phụ thuộc vào việc bảo quản, số lượng quá nhiều, chụp ảnh từng cái thì không tiện nên diễn đàn trường không thể quản lý nổi thị trường mua bán sách cũ này, vì vậy trường học mở ra một gian gần sân vận động, mọi người trải sách ra, có thể nhìn thoáng qua là biết.

Chu Tiếu Tiếu ngồi ôm đầu gối, lưng dựa vào lưới sắt phía sau, vừa không sợ bẩn, lại càng không sợ phơi nắng, cũng không mời chào, cô chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng mà chạm vào mỗi một quyển sách đặt ở trước.

Mỗi một quyển sách, trong mỗi quyển sách đều viết một câu chuyện xưa, nhưng nếu bạn mua cuốn sách này và đọc cuốn sách này, bên ngoài của sách còn là câu chuyện của người đọc. Mỗi bìa sách, là ngày Nghiêm Túc mang về nhà, là khi cô đọc sách, Nghiêm Túc có ở bên hay không, anh đang làm gì bên cạnh cô. Cô đọc nó trong một ngày hè đầy nắng, hay là khi một mình một người đọc vào ban đêm. Dù là cảnh tượng như thế nào, tất cả đều hiện ra ngay trước mắt. Cô đều nhớ rõ.

Một học sinh mới vào học tiểu học đến tìm sách, cậu ấy có thể tìm thấy nhiều sách giá rẻ, quan trọng là đang đánh giá mức độ hư hỏng của sách và năng lực của người bán. Có sách viết rất rõ ràng, lại được giữ gìn rất tốt thì chúng chính là báu vật.

Lần lượt đi dọc các quầy sách, cậu ấy dùng thân phận đàn em để mặc cả giá, có lúc sinh viên tốt nghiệp lười gây sức ép, sẽ bán đi luôn một thùng sách, giá cũng rất rẻ, cặp sách phía sau lưng cậu ấy càng ngày càng nặng.

Đi đến bên cạnh, cách khoảng năm sáu mét, cậu ấy bị hấp dẫn bởi một gian sách vô cùng sạch sẽ. Sách được sắp xếp theo chiều cao nhìn rất đẹp, vừa nhìn thấy cũng có thể nhận ra là được bảo quản rất tốt, cũng không phải là sách giáo khoa, tất cả đều có ý nghĩa là sách giải trí, sách vở đều được bọc lại rất đẹp, nhưng mà trong sách có treo thẻ như đánh dấu trang, không có dấu vết bị hư hỏng hay vết gấp nào, trong sách còn không bị viết chữ nào chứ đừng nói là vết bẩn.

Quan trọng hơn là trong đó có những quyển không hề dễ dàng mua được.

Mua sách mới trong tiệm sách còn không tốt được bằng ở đây. Tuy rằng chủ quán là một chị gái đáng yêu nhìn có vẻ bị ánh nắng mặt trời chiếu đến bơ phờ, nhưng ngẫm lại trong túi tiền của mình cũng không còn nhiều tiền sinh hoạt, cậu ấy khẽ cắn môi, bắt đầu nhanh miệng mà trả giá.

Nhưng ngoài dự kiến của cậu ấy, cậu ấy chưa từng thuận lợi trả giá như vậy. Chị gái này giống như không hề để ý đống sách quý này bán được bao nhiêu tiền, đã lập tức đồng ý.

Nhưng đợi đến khi một tay giao tiền một tay đưa sách, chị gái có má lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu này lại nắm chặt sách không chịu buông tay. Hai người giằng co một lúc, cậu ấy có chút xấu hổ, đang định mở miệng hỏi chị ấy có phải muốn nâng giá lên hay không, nhưng không ngờ chị gái lại khóc to lên. Giống bán những quyển sách này đi, như muốn lấy đi sinh mạng của cô vậy.

Cậu bé mua sách sợ tới mức tay chân luống cuống, tìm khăn tay trong cặp sách, nhưng mà hôm nay cậu ấy mang cặp sách là để đựng sách cũ, làm gì có khăn tay.

"Chị ơi, chị đừng khóc, đừng khóc! Em không trả giá nữa được không? Em lấy theo giá gốc được không?"

Cuối cùng, chị gái này, đem một thùng lớn và rất nhiều sách không còn tái bản nữa nhét vào trong lòng cậu ấy, một phân tiền cũng chưa lấy mà khóc chạy mất.

Cô là kẻ ngốc nhất trong kỳ tốt nghiệp này.