Chương 27: Sợ Hãi

Tại thành phố bị vứt bỏ này, thành phố mà cô lớn lên, Chu Tiếu Tiếu ngồi xuống và khóc trên chuyến tàu điện ngầm này hết vòng này đến vòng khác. Dù sao xung quanh cũng toàn là người lạ, sẽ không có ai chú ý đến cô.

Không biết đã qua bao nhiêu trạm dừng, cũng không biết bao nhiêu vòng đã trôi qua.

Một cô gái trẻ khi vừa lên tàu điện ngầm nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu đang khóc thì nhìn cô một lúc, dường như cũng không thể chịu đựng được nữa, cô ấy mở chiếc túi nhỏ mang bên người của mình ra, lấy khăn giấy, sau đó là khăn ướt, đi tới rồi nhẹ nhàng chạm vào vai Chu Tiểu Tiểu, đưa nó cho cô và an ủi: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Lòng tốt từ người lạ, cái chạm nhẹ vào vai và chiếc khăn giấy trên tay đã đánh thức Chu Tiếu Tiếu thoát ra khỏi thế giới nhỏ bé bi thương và tuyệt vọng của mình.

Cô rơm rớm nước mắt cầm lấy khăn giấy của đối phương, dùng sức lau lên mặt mình rồi cúi đầu nói: "Cám ơn"

Ngay cả can đảm để ngước đầu lên cũng không có, cô không nhớ khuôn mặt của cô gái tốt bụng này, cũng không đáp lại lời hỏi thăm cậu vẫn ổn chứ của cô ấy.

Chu Tiếu Tiếu đã hoàn hồn trở lại, cùng những người bên cạnh xuống thêm một lượt, sau đó lại lên thêm một lượt nữa, cuối cùng xuống tại trạm dừng bệnh viện ung thư trên tuyến tàu điện ngầm này.

Đi lên chỗ nào thì xuống tại chỗ đó. Nó như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng Chu Tiếu Tiếu biết rằng, mọi thứ trong thế giới của cô không giống như vậy.

Chu Tiếu Tiếu không còn chủ động gọi điện thoại cho Nghiêm Túc nữa.

Nghiêm Túc đang ở đất Mỹ xa xôi và cũng không hay biết gì cả. Có đôi khi, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút, anh sẽ nói chúc ngủ ngon với Chu Tiếu Tiếu, hỏi thăm gần đây em thế nào, cô Trình có khỏe không, khuôn mặt cô tươi cười một cách đơn giản và nói một câu "Vẫn ổn".

Buổi trưa hôm đó, Chu Tiểu Tiểu không mang canh đến bệnh viện nên cô Trình có hơi kinh ngạc. Đến chiều hôm sau, bà ấy nhận được điện thoại cùng với giọng nói khàn khàn của Chu Tiếu Tiếu, nói rằng cô ngủ quên, nhưng bà ấy cũng không để tâm, mà thay vào đó, bà ấy rất hiểu và cảm động. Đứa trẻ này đã chăm sóc cho mình suốt nửa tháng qua, đêm nào cũng ở bệnh viện với bà ấy, sáu bảy giờ sáng chăm sóc cho mình ăn sáng xong rồi trên đường về đi chợ, sáng nấu canh, đến trưa thì mang canh đến, thật sự vất vả lắm rồi.

Dù sao, sau khi cắt chỉ, bà ấy đã hồi phục rất tốt, hôm sau sẽ xuất viện, bỏ một bữa canh cũng không sao cả.

Đêm cuối cùng với cô đêm đó, cô Trình cũng bảo Chu Tiếu Tiếu đừng đến nữa và ngủ một giấc thật ngon. Chu Tiếu Tiếu cũng đồng ý.

Sáng hôm sau, khi làm thủ tục xuất viện, Chu Tiếu Tiếu đeo khẩu trang, xách hành lý bỏ vào cốp xe của ba Chu Vũ Thiên, ngượng ngùng giải thích: “Trong trường có chuyện gấp, cô giáo cũng đã xuất viện nên cháu phải quay về rồi ạ"

Cô Trình không thấy Chu Tiểu Tiếu trong phòng bệnh nên đã hỏi chồng mình lúc lên thu dọn đồ đạc, ông ấy nói Chu Tiếu Tiếu đang làm thủ tục xuất viện ở dưới lầu, nhân tiện thanh toán tiền chăm sóc hộ cho cô Trình trong những ngày qua.

Sau khi dặn dò một chút chuyện riêng cuối cùng với người chăm sóc hộ của cô Trình, Chu Tiếu Tiếu đối mặt với ánh mắt dò xét của đối phương khi rời đi rồi ngồi ở khu vực chờ ở tầng một.

Cô Trình đi xuống, nhìn đôi mắt sưng húp của cô gái nhỏ, đưa tay chạm vào và quan tâm hỏi: "Em sao vậy?"

Chu Tiếu Tiếu đưa tay ra để dìu cô giáo và mỉm cười đáp lại: "Hôm qua em ngủ quên, buổi tối muốn ngủ nhưng lại ngủ không được nên em đã xem một bộ phim truyền hình Hàn Quốc, cả người cảm thấy không tốt cho lắm"

Cô Trình lắc đầu một cách bất lực, cười nói: "Những cô gái nhỏ các em thật là, cô không hiểu phim truyền hình Hàn Quốc có gì mà hay như vậy. Đúng rồi, ông Chu nói với cô em có việc gấp ở trường, đừng chậm trễ nữa, lát nữa để ông Chu đưa em đến sân bay"

"Không cần, không cần đâu ạ, em đi tàu điện ngầm đến sân bay, còn nhanh hơn bác Chu đưa em một chút, cũng không bị tắc đường ạ. Chu Tiếu Tiếu liên tục quơ tay, suy nghĩ một hồi rồi nói thêm: “Cô vừa mới xuất viện, việc trong nhà vẫn còn rất nhiều mà”

Nói thêm vài câu, cô Trình cũng cho là vậy, tàu điện ngầm thực sự rất tiện lợi, vì vậy bà ấy đã bảo ba của Chu Vũ Thiên lái xe đến cửa tàu điện ngầm, đặt Chu Tiếu Tiếu và hành lý xuống.

Chu Tiếu Tiếu tươi cười và giương cao tay phải, nói lời tạm biệt với cô giáo, cuối cùng vẫn không thể kìm lòng được, cô chạy đến bên cạnh xe, kéo cửa, nhẹ nhàng đưa tay ra rồi nhẹ nhàng ôm cô Trình đang ngồi ở ghế phụ lái, cọ sát vào người bà ấy một lúc, giọng nói nghẹn ngào: “Cô ơi, em sẽ nhớ cô lắm"

Cô Trình cười rồi ôm lấy Chu Tiểu Tiếu đang nũng nịu, xoa đầu cô: “Cô nhóc ngốc nghếch này, nghỉ đông và nghỉ hè thì về chơi nhé”

“Dạ” Mang theo một giọng mũi khàn đặc, Chu Tiểu Tiểu gật đầu, từ biệt cô giáo rồi xuống tàu điện ngầm, đứng ở lối vào, đếm mười phút rồi lại đi lên.

Cô tìm một khách sạn nhỏ rẻ nhất bên cạnh bệnh viện, đặt một phòng.

Cho dù Chu Tiếu Tiếu có lên nhìn lại lần nữa, nhưng cô vẫn không chịu thừa nhận rằng mình là cô con gái thất lạc của một bệnh nhân ung thư phổi thời kỳ cuối trên giường 443.

Người nhà của bệnh nhân giường bên nhìn chằm chằm vào bức ảnh của hai vợ chồng trên tủ đầu giường, rồi lại nhìn lúm đồng tiền trên khuôn mặt cô nhóc và đôi mắt sưng húp, thì thào bàn tán sau lưng, tất cả đều ngầm xác nhận trong lòng rằng, đây chắc chắn là đứa trẻ bị vứt bỏ lúc đó.

Bởi vì họ thực sự quá giống nhau. Cho dù tuổi tác chênh lệch, cho dù khí chất rất khác biệt, nhưng nụ cười đó, lúm đồng tiền đó, cùng với hàng lông mày cong vυ"t đó thật sự quá giống nhau.

Người chăm sóc hộ Trương Tú nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu quay lại, nhưng chỉ nhìn một lần rồi muốn rời đi, nên bà ấy đã kéo cô lại và thuyết phục: "Bác sĩ nói rằng, mấy ngày này tốt nhất là người nhà nên trông coi bà ấy hai mươi bốn giờ. Vì trước khi lâm chung, ở đầu giường cần có con cái chăm lo!"

Nhưng những gì người chăm sóc hộ nói, Chu Tiếu Tiếu không những không nghe mà còn cảm thấy rất chán ghét: "Tại sao cháu phải trông coi bà ấy hai mươi bốn giờ để giúp bà ấy chăm lo hậu sự chứ? Chỉ vì bà ấy sắp chết thì cháu phải đến sao?"

Một bà cụ là người nhà của người bệnh nhìn thấy như vậy cũng không chịu nổi nữa, dùng sự từng trải của bản thân khuyên nhủ cô: "Cháu à, người sắp đi rồi, hà cớ gì lại nói ra những lời này? Có bao nhiêu người mẹ bằng lòng vứt bỏ con của mình chứ? Cháu trông coi mấy ngày này, không chỉ là để bà ấy ra đi mà không có ân hận, bà cũng đã nói, cháu còn trẻ như vậy, cũng không cần phải giữ lại mối hận này làm gì."

Bà cụ chỉ vào người ông cụ đã không còn ý thức ở giường bên, run rẩy nói: “Cháu nhìn xem, bà đã oán hận ông già trên giường bệnh hết nửa đời người. Cuối cùng, ông ấy cũng sắp chết, liệu bà vẫn còn ở đây để cùng ông ấy trong những ngày cuối cùng không? Không cầu gì khác chỉ cầu được thanh thản. Nhưng cũng chỉ là mấy ngày cuối cùng mà thôi, hà cớ gì cháu lại để cả đời này của mình cảm thấy đây sẽ mãi là một niềm hối hận và sự canh cánh trong lòng, vì đã bỏ lỡ khoảnh khắc này chứ?"

Bà cụ với mái tóc bạc phơ, đang truyền dạy những lời lẽ chân thành với cô nhóc bướng bỉnh và đang chịu ấm ức này về những sự thật mà cuối cùng bà ấy đã hiểu ra trong quãng đời làm người của mình.

Nhưng cô nhóc này lại không hề cảm kích.

Những giọt nước mắt lấp lánh ấy, thậm chí có thể bốc lên thành hơi sương, nhưng cuối cùng vẫn đọng lại trong đôi mắt to tròn cong vυ"t và không thể rơi xuống.

Từng người ở đây đều cho rằng tôi còn trẻ, cho rằng tôi không hiểu chuyện, nhưng có ai trong số mọi người biết rằng, tôi đã từng ở bệnh viện và tiễn đưa được bao nhiêu người thân trước lúc lâm chung rồi không?

Tôi có ba mẹ!

Ai cần mọi người dạy tôi làm người như thế nào!

Ai cũng nói sống chết là chuyện không quan trọng, người chết như ngọn đèn tắt, nếu phải buông thì hãy buông ngay lúc còn hơi thở. Nên tha thứ, nên bỏ qua và nên cứu rỗi, đừng để người ta trước khi rời khỏi thế gian này mà vẫn còn giữ lại mối hận suốt đời.

Tại sao mọi người đều tôn trọng sự ra đi của sinh mệnh như vậy, nhưng lại không có người nào từng nghĩ, khi cô đến đây với tư cách là một sinh mệnh, cô cũng nên nhận được tôn trọng chứ?

Cô bỏ chạy.

Mọi người đều nghĩ rằng Chu Tiếu Tiếu sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Nhưng vào ngày cuối cùng mà bệnh nhân ở giường này qua đời, họ vẫn nhìn thấy bóng dáng cô nhóc này bên ngoài ô cửa kính của phòng bệnh.

Giai đoạn cuối của bệnh ung thư phổi đã di căn rất nhanh và cũng rất đau đớn. Cuối cùng, ngày Trương Vĩnh Mai ngừng thở và trái tim ngừng đập là ngày thứ tư mà bà ấy nhìn thấy đứa con gái mà bà ấy đã vứt bỏ năm đó.

Chu Tiếu Tiếu không biết tại sao mình muốn khóc, cô không chịu thừa nhận người trong đó là mẹ của mình, ba mẹ cô chính là ba mẹ đã nuôi nấng cô.

Nhưng cô không biết tại sao mình lại đứng ngoài phòng bệnh mà khóc.

Chu Tiếu Tiếu không tham dự tang lễ, cũng không tiết lộ cách thức liên lạc và địa chỉ nhà của mình, Trương Tú cũng không ép buộc, đúng lúc Chu Tiểu Tiểu không thừa nhận và tài sản để lại cũng không liên quan gì với cô.

Nhưng cuối cùng, Trương Tú đã đưa chiếc nhẫn cưới bằng vàng đã phai màu và bức ảnh chụp chung cho Chu Tiếu Tiếu, thì thầm nói: "Vĩnh Mai nói, nếu bà ấy rời đi, thì hãy đến nhà tù và cháu...

Nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của Chu Tiếu Tiếu, Trương Tú thay đổi lời nói: "Hãy đến nhà tù và nói với... Triệu Hoàng Duy một tiếng... địa chỉ ở mặt sau của bức ảnh.."

Một lần nữa, cô lại lên chiếc tàu điện ngầm đong đưa qua lại và đi ngang qua bệnh viện, tuyến đường này quay đi quay lại vô số lần, Chu Tiếu Tiếu ngẩn người cuối cùng cũng xuống trạm xe lửa.

Trong phòng vé ồn ào và đông đúc, cô mua một vé ghế ngồi cứng ở trạm xe lửa, hai giờ sau sẽ khởi hành đến một thành phố xa lạ.

Chuyến tàu dài đằng đẵng, bến xe là một biển người tấp nập, lên xe lửa rồi lại chuyển sang xe buýt.

Người tài xế xe buýt đang giúp hành khách nhét từng chiếc túi da rắn trông giống như hàng hóa để bán vào cánh cửa mở bên hông xe buýt, thì nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu.

Một cô gái nhỏ mới ngoài hai mươi, khóc đến sưng cả mắt, sau lưng đeo một chiếc cặp sách, một mình lên xe buýt đường dài. Hoàn toàn khác biệt với các hành khách khác.

Lắc qua lắc lại, những người ngồi bên cạnh bắt chuyện bằng giọng địa phương khó hiểu và không ngừng đi qua các trạm dừng trên đường cao tốc.

Từ xe lửa của tỉnh đến thành phố cấp quận gần nhất ở đây, sau đó chuyển sang xe buýt và từ từ lái xe đến thị trấn cách đó ba giờ, thì sẽ đến nơi mà Chu Tiếu Tiếu đã sinh ra trên lý thuyết, nhưng lại không có bất kỳ ký ức gì.

Khi đó, Trương Vĩnh Mai đã trông coi gần nơi Triệu Hoằng Duy bị giam giữ và sinh ra cô.

Từ trạm xe ở thị trấn lại đổi sang xe buýt, đong đưa đến vùng ngoại ô phía nam của thị trấn với quãng đường 20 km, điểm dừng cuối cùng là một nhà tù nông nghiệp tổng hợp.

Chu Tiếu Tiếu đứng ở một nơi mà cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội chạm vào trong cuộc đời này.

Bạn đã bao giờ đến thăm nhà tù chưa?

Chu Tiếu Tiếu chưa bao giờ nghĩ về nhà tù và không biết gì về nó.

Cô ngỡ ngàng đứng tại nơi đó, cho đến khi người gác cửa chủ động hỏi cô có chuyện gì vậy?

Sau đó, cô mới biết, hóa ra không phải cô muốn đến thăm nhà tù thì đến thăm là được. Hóa ra, không phải ai muốn vào thăm nhà tù thì đều có thể vào thăm nhà tù.

Thấy một cô gái nhỏ không hiểu chuyện gì như vậy với chiếc cặp sách trên lưng đến đây, người gác cửa tỏ ra sự kiên nhẫn hiếm có, nói cho cô biết quy trình, cần chuẩn bị những giấy tờ chứng nhận gì để xác minh thân phận của mình, nói với cô rằng cô có thể tiết kiệm tiền cho phạm nhân để cải thiện điều kiện sống của họ. Nói cho cô biết, quần áo có yêu cầu như thế nào nếu cô muốn gửi chúng vào.

Làm theo quy trình, từng bước một, bước chân tê dại đi, khi yêu cầu người đến thăm xuất trình chứng minh thư và giải thích mối quan hệ của mình, Chu Tiếu Tiếu đứng ở đây, đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi và do dự.

Cô từ chối xuất trình giấy tờ tùy thân và từ chối giải thích về mối quan hệ của mình.

Cô hoảng loạn muốn rời đi, chỉ vội vàng để lại bức ảnh chụp chung và chiếc nhẫn cưới đã bạc màu trên đó, đồng thời để lại lời nhắn về người vợ cũ của phạm nhân Triệu Hoàng Duy, người vợ cũ đã qua đời vì ung thư phổi giai đoạn cuối.

Về phần rốt cuộc có truyền được hay không, nhẫn có bị thất lạc hay không, cô cũng không quan tâm.

Cô sợ hãi.

Cô không muốn thừa nhận rằng người bị nhốt bên trong chính là ba ruột của cô. Cô rất sợ hãi.

Đối mặt với người về mặt lý thuyết là ba ruột và cũng là người cấp gen cho cô. Cô thực sự rất sợ hãi.

Trên đời này, không phải người phạm tội nào nhìn cũng hung ác, ngược lại có người sinh ra bề ngoài đẹp đẽ nhưng lại làm ra những chuyện bẩn thỉu. Người đàn ông trẻ tuổi có đôi mắt cười cong cong và tính tình ngang ngược trong bức ảnh đó đã vào ngục bốn lần rồi.

Lần thứ nhất vào ngục do đánh

nhau. Lần thứ hai vào ngục do

cướp bóc. Lần thứ ba vào ngục do

ma túy. Lần thứ tư vào ngục do

trộm cắp.

Cô chưa bao giờ tưởng tượng đây sẽ là loại người như thế nào, cũng như chưa bao giờ tưởng tượng một người như vậy sẽ đối xử với mình như thế nào.

Cô luôn cho rằng mình bị vứt bỏ, có lẽ cũng vì mình là con gái mà thôi. Nhưng hóa ra, vẫn có nhiều tình huống còn mục nát hơn, mục nát hơn và mục nát hơn thế này rất rất nhiều.

Cô không muốn biết bây giờ ông ta trông như thế nào, cô càng không muốn có người ba như vậy.

Cô sợ hãi.