Ba năm yêu nhau ở khác đất nước, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng là ngắn.
Trong khoảng thời này, Nghiêm Túc chỉ về nước hai lần, mỗi lần cô đến đón anh ở sân bay, Chu Tiếu Tiếu đều có thể trút hết không khí trong phổi của mình bằng những cái ôm và nụ hôn mà không quan tâm đến ai khác khi họ gặp nhau. Mỗi lần cô chuẩn bị tiễn anh lên máy bay, cô phải nhắc lại lời chia tay khó khăn và gượng cười. Đếm ngày mong anh về và đếm ngày tiễn anh đi. Mỗi giây đều có giá trị, mong muốn được ở bên nhau như cặp song sinh suốt 24 giờ một ngày.
Nói tóm lại, chuyên ngành, thực tập, công việc, cuộc thi, Nghiêm Túc giống như một con quay buộc trên lưng cô và nó không bao giờ thả lỏng, Chu Tiếu Tiếu không bỏ cuộc, cô gái nhỏ từng trượt một lớp đến phát khóc, nay đã hoàn thành tín chỉ của văn bằng kép, đạt hơn 600 điểm ở bậc 4 và bậc 6, hơn nữa còn làm việc bán thời gian cho đến năm cuối để trả trước khoản vay sinh viên và được nhận vào làm nghiên cứu sinh tại ngành Văn học Trung Quốc cổ đại mà cô ấy yêu thích.
Sau khi trải qua hai đợt thi nghiên cứu sinh thành công, Chu Tiểu Tiếu đã hoàn thành số tín chỉ của mình và không còn lớp học nên cô nộp đơn xin bảo vệ luận án sớm vượt qua suôn sẻ.
Sau khi tin vui được công bố, Chu Tiếu Tiếu đếm ngược thời gian đến giây phút hạnh phúc cuối cùng. Ở nhà đọc những cuốn sách yêu thích, nghiên cứu các món ăn phức tạp, loay hoay trong căn bếp của Nghiêm Túc, đếm ngược chờ lễ tốt nghiệp, đếm ngược chờ Nghiêm Túc quay trở lại.
Nhìn thấy dòng chữ sáng lóa trước mắt, cô gửi cho Nghiêm Túc xem ngay lập tức.
Các món ăn được hâm nóng lại và gửi một bức ảnh cho Nghiêm Túc chỉ bằng một cú nhấp chuột.
Cô biết rằng Nghiêm Túc có thể không nhìn thấy kịp thời, thậm chí còn không trả lời tất cả tin nhắn, nhưng điều đó không ngăn cản được Chu Tiếu Tiếu muốn chia sẻ mọi thứ với anh ấy.
Tuy nhiên, lễ tốt nghiệp cuối khóa của Nghiêm Túc có thể nói là quá tải, nó đã vắt kiệt hoàn toàn thời gian ngủ vốn đã ít ỏi của anh. Ngoài đồ án tốt nghiệp, anh còn có một hạng mục kiến trúc với một nhóm năm người, đã đến hạn nộp bản vẽ kế hoạch hoàn chỉnh, hơn nữa anh còn bí mật chuẩn bị một bất ngờ khi gặp lại cho Chu Tiếu Tiếu, một thiết kế cho căn nhà mới.
Ngôi nhà mà anh đã từng sống khi còn là sinh viên được thiết kế theo sở thích và thói quen sống một mình của anh, mọi đồ đạc và sắp xếp trong không gian này đều lấy anh làm trung tâm. Là một sinh viên, chỉ có một chút tiền lương thực tập và học bổng, anh sẽ khó mà mua thêm một ngôi nhà khác, nhưng để thiết kế cho Chu Tiếu Tiếu một căn phòng tân hôn dành riêng cho cô thì anh có thể làm được.
Thậm chí, Nghiêm Túc đã hủy bỏ việc chạy bộ buổi sáng sau khi thức dậy lúc 5 giờ hàng ngày, dựa vào cơ thể được tập luyện lâu năm của mình để chống đỡ khoảng thời gian phải thức thâu đêm. Nhưng anh không nói với Chu Tiếu Tiếu, anh không có thói quen than thở với bạn gái về sự mệt mỏi của mình. Chỉ là sẽ phản hồi tin nhắn chậm hơn một chút, thỉnh thoảng bị lỡ một vài tin, anh cũng lơ là không quan tâm đến cô một chút.
Khi một người kiệt sức đến cùng cực, tất cả những suy nghĩ khác đều bị dồn nén đến mức tối thiểu, không phải là không tồn tại mà là tạm thời bị giảm thiểu, cơ thể chỉ có thể cung cấp cho những thứ cần thiết nhất, chẳng hạn như đói hoặc buồn ngủ.
Ngoài việc chìm vào giấc ngủ, không có ham muốn nào khác.
Và khi một bên trong mối quan hệ yêu đương lại rảnh rỗi, sự chậm trễ đó sẽ được phóng đại. Đã gửi tin nhắn, tại sao anh lại không trả lời? Tại sao anh lại ngừng nói giữa chừng? Cho dù bây giờ anh có bận rộn đến mấy, sau đó anh lại không nhớ đến nó sao? Vốn dĩ đã không thể nhìn thấy khuôn mặt anh, bây giờ ngay cả giọng nói cũng không được nghe. Trước đây sẽ có những cuộc hẹn ghi âm, nhưng bây giờ không còn nữa. Trước đây, anh sẽ xem dự báo thời tiết rồi nhắc cô mặc thêm quần áo, mang theo ô, nhưng bây giờ không còn nữa. Thỉnh thoảng anh nói mình bận việc gì, cô nghe không hiểu gì hết. Khi anh đề cập đến những người bạn xung quanh anh, cô thậm chí không biết họ là ai.
Chu Tiếu Tiếu không phải kiểu người bốc đồng, cô không có cáu kỉnh với Nghiêm Túc, nhưng khi nằm một mình trong căn phòng yên tĩnh, trong lòng cô không kìm được một chút mất mát và hoảng sợ. Ba năm trôi qua, bọn họ chỉ gặp nhau hai lần, Nghiêm Túc cũng chưa từng đề cập đến việc đưa cô ấy về gặp mặt ba mẹ.
Trước đó, Nghiêm Túc thật lòng muốn đặt vé máy bay cho cô ấy để Chu Tiểu Tiểu có thể đến dự lễ tốt nghiệp của anh cùng với ba mẹ anh ấy.
Khi Chu Tiếu Tiếu nghe thấy đề nghị này, trước khi niềm vui kịp xuất hiện thì sự lo lắng đã chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô ấy. Cô ấy? Bay đến Mỹ cùng với ba mẹ của Nghiêm Túc sao?
Ba năm qua, anh chưa từng đưa cô về nhà, chẳng lẽ ba mẹ của Nghiêm Túc thực sự không hài lòng với mình sao? Ba mẹ của Nghiêm Túc đều là giáo sư đại học, nghĩ đến những gì ba của Chu Vũ Thiên đã từng nói về mình, sẽ không có ba mẹ nào hài lòng với người bạn gái giống như cô, phải không? Hẳn là cả chặng đường sẽ rất xấu hổ nếu ba mẹ của Nghiêm Túc xuất hiện nhỉ? Lễ tốt nghiệp lẽ ra phải là khoảng thời gian mà Nghiêm Túc cảm thấy vui vẻ, vì vậy đừng nên gây thêm rắc rối cho anh ấy, đúng chú?
Quan trọng hơn là vé máy bay khứ hồi đến Mỹ cùng với việc ăn ở và đi lại ở đó rất đắt đỏ. Chu Tiếu Tiếu không có đủ tiền, vì vậy chỉ có thể từ Nghiêm Túc mà ra. Nhưng Nghiêm Túc vẫn còn là sinh viên, không phải ba mẹ anh ấy sẽ trả sao?
Tốt hơn là không nên, vốn dĩ đã có ấn tượng xấu, nếu làm vậy thì sẽ còn tệ hơn nữa.
Chu Tiếu Tiếu nằm trên giường trằn trọc, cẩn thận lựa lời, cuối cùng trả lời Nghiêm Túc: “Em đã từng dự lễ tốt nghiệp của anh rồi mà, chính là lễ tốt nghiệp ở trong nước đó. Tiêu tiền của ba mẹ anh để đi Mỹ thì quá đắt đỏ, chờ sau khi chúng ta đều có việc làm, chúng ta sẽ cùng đi chơi một lần nữa nhé?”
Nghiêm Túc bận rộn cả ngày, thời gian ngủ chỉ còn chưa đầy bốn tiếng đồng hồ, anh thậm chí còn không mở nổi mí mắt, trước khi chìm vào giấc ngủ mê man, anh nhớ ra rằng hình như Chu Tiểu Tiếu đã gửi tin nhắn cho mình vào buổi chiều, cố gắng lấy chiếc điện thoại di động cũ của Chu Tiếu Tiểu ra rồi liếc nhìn nó. Anh muốn nói với Tiếu Tiếu rằng không sao đâu, đây là số tiền mà anh ấy đã kiếm được từ công việc làm thêm. Nhưng nghĩ lại cũng đúng. Ngôi nhà anh ấy ở và chiếc xe anh ấy lái đều do ba mẹ anh ấy mua, anh ấy còn phải mua nhẫn cho Tiểu Tiếu, trang trí phòng tân hôn với thiết kế đẹp mắt, tiết kiệm chi phí sinh hoạt cho sự nghiệp sau đại học của Tiếu Tiếu và tiết kiệm cho đám cưới. Giá vé máy bay cộng với chi phí cả chuyến đi, nếu dùng để chi tiêu cho lễ tốt nghiệp thì cũng không cần thiết, giữ lại làm quỹ cho Tiếu Tiếu của anh cũng không tồi.
Tuần trăng mật của hai người và việc đến Mỹ sau này cũng vậy.
Đáng tiếc, anh không thể ngờ rằng, khi anh trở về nước trong niềm vui sướиɠ hân hoan, số tiền này đã chẳng còn nơi nào để dùng, cũng chẳng có người nào để tiêu.
Chu Tiếu Tiếu đang rảnh rỗi, cảm thấy mình ngày càng có nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung, vì vậy để khiến mình bận rộn hơn, cô định tìm một công việc thực tập trong kì nghỉ hè, nhưng lại nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài của Chu Vũ Thiên. Anh ấy vô cùng lo lắng, lần đầu tiên cô cảm nhận được sâu sắc nỗi mất mát, lo âu của những người con xa xứ có ba mẹ đang sống một mình.
Cô giáo Trình phát hiện có một khối u lành tính trong phổi, ngày mai sẽ làm phẫu thuật, nhưng gia đình lại không nói cho anh ấy biết. Đó là khi Chu Vũ Thiên gọi điện về nhà nhưng không có ai trả lời điện thoại, anh ấy nhìn thời gian, có lẽ là mẹ mình đang ở trường nên đã gọi đến văn phòng của cô Trình.
Anh ấy muốn bay về Trung Quốc ngay lập tức nhưng đã quá muộn, còn bị ba ngăn cản, mắng cho một trận. Nói anh ấy về nước thì có ích gì, ngoại trừ việc khiến cho mẹ càng thêm lo lắng về việc học của anh ấy. Sau ca phẫu thuật sẽ phải mất nửa tháng để cắt chỉ, anh không đi học nữa sao? Không muốn có bằng tiến sĩ sao?
Chu Vũ Thiên cũng thừa nhận lời ba mình nói, nhưng anh rất lo lắng nên đã gọi điện thoại cho Chu Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu, anh mua vé cho em rồi, làm ơn, giúp anh quay về chăm sóc mẹ, được không? Gửi tin nhắn cho anh trong thời gian sớm nhất nhé.
Hầu hết các công việc trong lễ tốt nghiệp của Chu Tiếu Tiếu đã kết thúc, Chu Vũ Thiên cũng biết điều đó nên mới nhờ cô việc này. Chu Tiếu Tiếu nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha khi nghe tin cô Trình phải phẫu thuật, cô bỏ hết những suy nghĩ vớ vẩn sau lưng, thu dọn vali rồi lên đường.
Khi Chu Tiếu Tiếu xuất hiện trong khoa điều trị nội trú của bệnh viện ung thư ở quê nhà, lo lắng kéo theo kéo theo chiếc vali, vợ chồng cô Trình đều rất cảm động, không khỏi trách móc Chu Vũ Thiên: “Thằng nhóc Thiên Thiên này, đã nói với nó là không sao rồi, nó còn bày vẽ đủ thứ chuyện ra.”
Chu Tiếu Tiếu ngồi xuống trước giường bệnh, nắm lấy bàn tay gầy gò của cô Trình mà nước mắt lưng tròng: “Cô ơi, anh Thiên Thiên ở rất xa nên không về được, nhưng cô phải nói với em một tiếng chứ, em có thể đến chăm sóc cô mà”
Cô Trình chạm vào tay cô gái nhỏ, nụ cười dịu dàng và yêu thương như khi bà ấy nhìn cô bé Chu Tiếu Tiểu mười hai tuổi: “Có y tá rồi, sao lại làm phiền đến em nữa. Đừng nghe anh trai em, quay lại trường học đi, à, học hành là chuyện quan trọng nhất mà
“Em mặc kệ” Chu Tiếu Tiếu chỉ còn cách làm nũng với cô Trình, cô dụi má vào tay cô Trình, bĩu môi như một cô gái đáng yêu, không chịu nghe lý lẽ: “Em là sinh viên năm cuối, không còn lớp nào nữa rồi! Em sẽ chăm sóc cô! Bây giờ em không thể quay lại trại trẻ mồ côi, nếu cô không chứa chấp em, em sẽ ngủ trên sàn nhà cạnh cô, nếu mùa đông lạnh bị bệnh thì em sẽ ngủ trên giường bệnh của cô."
Cô Trình chỉ nói như vậy thôi, thực ra khi nhìn thấy Chu Tiểu Tiếu vội vã trở về ngay trong đêm sau khi nghe thấy những lời của Chu Vũ Thiên, trong mắt bà ấy hiện ra sự vui sướиɠ và xúc động không thể che giấu được. Lần này bà ấy có khối u trong phổi, chồng bà cứ lẩm bẩm là do bệnh nghề nghiệp vì làm giáo viên lâu năm. Nhưng giảng dạy và giáo dục con người, có học trò nhớ đến bà như thế này khiến bà vui hơn hết.
Ngày hôm sau, bên ngoài phòng phẫu thuật, Chu Tiếu Tiếu đang chờ đợi cùng với ba của Chu Vũ Thiên, cả hai đều không thể ngồi yên. Cùng với Chu Vũ Thiên ở cách xa vạn dặm, anh cũng bồn chồn không yên, anh nhờ Chu Tiểu Tiếu giúp anh thông báo tình hình hiện tại, sợ ba mẹ lại giấu diếm anh, nhưng anh cũng sợ tin tức xấu gì đó từ Chu Tiếu Tiếu! Nhìn chằm chằm vào điện thoại, sợ nó đổ chuông, nhưng cũng sợ nó không đổ chuông. Anh muốn tìm ai đó để nói chuyện, nhưng những người thân nhất của anh đều đang ở bên trong và bên ngoài phòng phẫu thuật.
Mặc dù Chu Tiếu Tiếu không có quan hệ huyết thống với cô giáo, nhưng cô thực sự lo lắng không kém gì Chu Vũ Thiên. Trong trái tim cô, cô giáo Trình là một người đáng kính, quan trọng như ba mẹ cô, vì cô giáo đã làm nhiều điều cho cô hơn là một giáo viên. Cô đã mất đi người thân hai lần, chuyện lang thang chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật quen thuộc đến mức như vừa trở về từ cơn ác mộng, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy bất lực và dằn vặt.
Khối u của cô Trình tuy lành tính nhưng có kích thước lớn nên không thể phẫu thuật xâm lấn tối thiểu mà phải mở l*иg ngực để phẫu thuật. Việc phẫu thuật bao giờ cũng có bất ngờ nên không có gì đảm bảo 100%, chưa kể sau khi mở l*иg ngực, rất dễ xảy ra vấn đề.
Trong trạng thái căng thẳng đầy lo âu này, có lẽ người ta chỉ muốn liên lạc với những người thân yêu nhất. Chu Tiểu Tiểu biết rằng Nghiêm Túc sẽ không giúp được gì nhiều, nhưng vẫn phải thông báo tin tức và gọi điện cho anh ấy.
Tiếu Tiếu nghĩ rằng lúc này là ban đêm nên nó không ảnh hưởng nhiều đến Nghiêm Túc, nhưng Nghiêm Túc biết tầm quan trọng của cô Trình đối với Tiếu Tiếu, không nói gì thêm, sau đó đi ra ngoài nhận điện thoại, nhẹ nhàng an ủi cô.
Nửa đêm, khi điện thoại Nghiêm Túc rung lên lần thứ hai, tự anh đã tắt tiếng nhưng lại không tắt màn hình. Đến khi màn hình sáng lên lần thứ bảy, thời hạn nộp bài đã đến gần, các thành viên khác trong nhóm trông có vẻ không vui.
“Xin lỗi.” Sau khi đặt điện thoại xuống, Nghiêm Túc còn chưa nói xin lỗi xong, Hoàng Thư Vân đã ngắt lời của anh ấy bằng tiếng Trung. Ba chàng trai còn lại trong nhóm đều ở các nước khác, mặc dù không hiểu tiếng Trung nhưng họ cũng biết Hoàng Thư Vân đang trách móc Nghiêm Túc vì mất tập trung.
“Nghiêm Túc” Giọng điệu của Hoàng Thư Vân có chút nặng nề: “Đây là nỗ lực của năm người chúng ta, là sự nghiệp của chúng ta và tương lai của chúng ta. Đây không phải là đồ án tốt nghiệp của riêng anh. Anh có thể trì hoãn bao nhiêu tùy thích vì bạn gái của mình, anh cũng có thể đi nếu anh muốn làm gián đoạn ý tưởng thiết kế để dỗ dành bạn gái. Nhưng anh đang lãng phí thời gian của năm người chúng tôi. Tôi hy vọng anh có thể tắt điện thoại cho đến khi xong việc. Cả hai chiếc điện thoại di động”
Nghiêm Túc không tìm ra lý do để giải thích, anh chỉ biết xin lỗi nhưng cũng đáp lại ngắn gọn: “Tôi rất xin lỗi, nhưng tối nay tôi không làm được."
Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa ca phẫu thuật của cô Trình mới kết thúc, anh quay sang những thành viên còn lại đang nhìn nhau và nói bằng tiếng Anh: “Tôi xin lỗi, nhưng hôm nay tôi có một số việc không thể tập trung được, cảm ơn các bạn đã vất vả, hôm nay mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta ở lại thêm hai tiếng, có được không? Sau khi cuộc thi kết thúc, tôi sẽ mời mọi người một bữa."
Sau nhiều đêm thức trắng, các chàng trai xoa xoa quầng thâm lớn dưới đôi mắt xanh xám của mình, cùng nhất trí hét lên: “100 shots tequila".
Nhưng Hoàng Thư Vân đã giữ lại màn hình của thành viên trong nhóm đang thu dọn máy tính xách tay và đứng dậy, đồng thời chuyển sang tiếng Anh để trả lời: “Nghiêm Túc, không ai trong chúng tôi thiếu tiền mua đồ uống mà anh sẽ trả. Tôi hy vọng rằng những chuyện như thế này sẽ không lặp đi lặp lại trong tương lai, khi mọi người thành lập một nhóm thì nên có quy tắc. Vì anh đã nói hôm nay anh có việc phải làm, nên bắt đầu từ ngày mai anh hãy sắp xếp thời gian còn lại cho cuộc thi của nhóm, mọi người sẽ giao điện thoại di động của mình. Nếu có chuyện riêng tư thì nên sắp xếp trước, đừng làm mất thời gian của người khác”
Chàng trai tóc xoăn bị giữ chặt màn hình máy tính tên là Neil, cậu vỗ vai Hoàng Thư Vân an ủi: “Yên tâm đi, Nghiêm sẽ lo được mà”
Neil theo hướng quản lý xây dựng, trên thực tế, anh ấy đã quen biết Nghiêm Túc từ trước, mối quan hệ giữa hai người rất tốt, bọn họ sẵn sàng lập thành một nhóm với Nghiêm Túc cũng chính vì Nghiêm Túc có nền tảng vững chắc nhất trong thiết kế kiến trúc và là người có chuyên môn xuất sắc nhất trong cùng một lớp, bởi vậy không cần phải vì một chuyện nhỏ mà làm khó đồng đội như vậy.
Về việc có chuyện riêng, ai mà không có việc gấp chứ? Họ liên tục thức khuya, nhưng không phải ngày nào họ cũng không ngủ. Cùng lắm là hôm nay ngủ thêm hai tiếng, ngày mai ngủ ít hơn hai tiếng thôi.
Neil cảm thấy hơi kỳ lạ, tự hỏi tại sao Hoàng Thư Vân lại quan tâm đến vấn đề này nhiều như vậy. Theo lý thuyết, Nghiêm Túc không đến trễ, cũng không làm lỡ việc, mọi thứ đều nằm trong tay anh ấy, miễn là hoàn thành trước thời hạn và không để nó tuột khỏi quỹ đạo, đây là lần đầu tiên các thành viên trong nhóm gặp phải tình huống như vậy, đáng lẽ không nên căng thẳng như vậy chứ. Nhưng cô ấy nói cũng có lý, ai cũng bận rộn, mọi người ở bốn chuyên ngành khác nhau nên rất khó để điều chỉnh thời gian, đồ án tốt nghiệp, danh mục đầu tư, thực tập, mỗi lần như vậy, Hoàng Thư Vân đều là người đứng ra liên lạc và sắp xếp mọi thứ, cô ấy mất bình tĩnh cũng không sai.
Cuối cùng, mọi người thống nhất rằng bắt đầu từ ngày mai, cả nhóm đồng ý dành toàn bộ thời gian cho cuộc thi, không chấp nhận sửa đổi hay phân tâm, đồng thời giao điện thoại di động cho Hoàng Thư Vân quản lý.
Trong phòng học, sau khi mọi người rời đi, Nghiêm Túc nhìn màn hình máy tính trước mặt, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại di động dành riêng cho Chu Tiếu Tiếu, nhưng anh không có liên lạc để an ủi cô ngay lập tức. Anh chỉ lẳng lặng ngồi xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà trống rỗng, rõ ràng mệt mỏi đến mức muốn nổ tung, nhắm mắt lại nhưng chưa muốn ngủ.
Mệt mỏi về thể chất lẫn tinh thần, thêm cả cảm giác tội lỗi. Anh cảm thấy có lỗi với thành viên trong nhóm của mình, nhưng anh cũng cảm thấy có lỗi với Tiếu Tiếu. Tại thời điểm cô đang lo lắng và buồn bã, anh thậm chí không thể ở bên cô.
Nhưng con người có bao nhiêu thời gian, có bao nhiêu sức lực chứ, dù có giằng xé thế nào thì anh cũng không thể bay qua một nửa đại dương để quay về bên cô. Anh chỉ có thể bảo cô chờ, chờ thêm một chút nữa.
Hai tiếng sau, cô Trình cũng nhận được tin tốt, ít nhất thì ca phẫu thuật đã thành công, Nghiêm Túc thở phào nhẹ nhõm, do dự một lúc, anh đành phải nói với Tiếu Tiếu rằng trong tháng tới có thể anh sẽ không trả lời kịp những cuộc gọi và tin nhắn từ cô.
May mắn thay, Tiếu Tiếu rất hiểu chuyện, không cố chấp cũng không phiền phức, Tình cờ là từ bây giờ cô sẽ ở đây để chăm sóc cho cô Trình sau ca phẫu thuật, hơn nữa cô ấy cũng có việc bận.
Dù sao cô Trình đang nằm viện, chi phí chữa bệnh cũng không phải là một số tiền nhỏ, Chu Vũ Thiên ở Mỹ cũng tiêu rất nhiều tiền, ba của Chu Vũ Thiên có thể ít nghỉ việc, đương nhiên sẽ ổn thỏa hơn nhiều, Chu Tiếu Tiếu liền đảm nhận trách nhiệm là trực đêm và hầm thuốc, các bệnh nhân khác cùng phòng nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu chạy tới chạy lui liền trêu chọc cô Trình: “Đứa con gái này của cô đúng là chiếc áo bông nhỏ đó, tay nghề còn thành thạo và cẩn thận hơn cả mấy cô y tá."
Sau khi nghe điều này, cô Trình cảm thấy rất đau lòng, chỉ có bà ấy biết vì sao Chu Tiếu Tiếu lại còn thành thạo hơn cả y tá, bởi vì Chu Tiếu Tiếu đã ở trong bệnh viện từ khi còn nhỏ, sau khi đưa cha nuôi và mẹ nuôi đến bệnh viện thì gia đình vẫn còn nợ tiền thuốc men, làm gì có tiền để thuê y tá, sao tay nghề của cô có thể không thuần thục được chứ?
Cô Trình vẫn còn phờ phạc, nhìn cô gái nhỏ đang thổi thìa canh trước giường, cười thỏa mãn và hài lòng: “Con bé là học trò của tôi, nhưng còn tốt hơn nhiều so với con gái ruột của mình”
Các bệnh nhân khác trong phòng càng ngạc nhiên hơn. Người ta nói không có đứa con hiếu thảo nào có thể đứng trước giường bệnh lâu dài được, người học trò này lại có thể làm được đến nước này, thật sự rất hiếm có.
Dù sao thì tầng này toàn là u phổi, người đến thăm bệnh đều rất căng thẳng, mặc dù bác sĩ và y tá đã nói là tầng này không có bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm, nhưng suy cho cùng, người bình thường vẫn muốn tìm kiếm sự yên tâm, việc thăm bệnh luôn đến rồi đi như một cơn gió, khẩu trang được buộc chặt, chỉ cần có người họ thì ngay lập tức chạy xa 8 mét như đổ dầu vào chân là chuyện bình thường.
Chưa kể khi bước ra khỏi thang máy, đi bên phải sẽ thấy khoa u ác tính, đi sâu vào bên trong, đến những phòng bệnh cuối cùng đều âm u như sắp xảy ra cái chết. Họ đều là những người già, ung thư phổi giai đoạn cuối, điều trị cầm chừng, không còn hy vọng chữa khỏi, cũng không đủ khả năng chi trả số tiền lớn, cuối cùng họ thu mình trong một góc của bệnh viện này, đeo máy thở, treo kim truyền dinh dưỡng và chờ đợi một bước cuối cùng để bước vào quan tài..
Các y tá ra vào những căn phòng đó, thậm chí có người còn không bao giờ tháo khẩu trang, nói rằng những căn phòng đó đầy bệnh tật và xui xẻo.
Trong số đó có một y tá tên là Trương Tú, đã ngoài năm mươi tuổi nhưng xem ra sức lực trong tay vẫn còn đủ dùng, bà ấy làm việc ở bệnh viện này đã nhiều năm, bây giờ trong khu này, một người chăm sóc hai người. Khi bà ấy bước vào thang máy lúc đi mua cơm thì gặp Chu Tiếu Tiếu mang canh hầm tới để bồi bổ cho cô giáo.
Dì y tá là người cuối cùng chạy vào thang máy, trong thang máy chật ních người, bà ấy chỉ có thể đứng quay mặt vào bên trong, vừa hay đối diện với Chu Tiểu Tiếu.
Chu Tiếu Tiếu đang cúi đầu nhìn vào điện thoại di động của mình, mặc dù Nghiêm Túc bận rộn đến mức cách biệt với thế giới, những lúc rảnh rỗi ngồi trên tàu điện ngầm hay lúc chờ thang máy, cô đều xem lại lịch sử trò chuyện trước đó của hai người, có thể thấy khóe môi cô khẽ cong lên, mặt mày tươi cười.
Cô cảm thấy dì y tá đối diện hình như lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình, Chu Tiếu Tiếu ngước mắt lên, nghĩ rằng tư thế cầm điện thoại đã chiếm hết không gian đứng của bên kia, sau đó cô cười ngượng ngùng, bỏ tay xuống, lại nghiêng người sang một bên.
Với đôi mắt cười cong cong và má lúm đồng tiền khắc sâu, dì y tá nhìn cô chằm chằm cho đến khi thang máy kêu inh ỏi và dừng lại ở tầng u phổi của khoa điều trị nội trú, bà ấy mới sực tỉnh, đi theo những người khác ra khỏi thang máy.
Sau đó đứng ở đó, nhìn Chu Tiếu Tiếu đang ở cùng một tầng, rẽ trái rồi đi sang phía khoa u lành tính.
Trương Tú ngây người một lúc lâu, cho đến khi thang máy phía sau bà ấy kêu leng keng một lần nữa, bà ấy mới bừng tỉnh lại, rẽ phải, mang cháo từ nhà ăn bệnh viện đến những căn phòng bệnh cuối cùng.