Ký túc xá của Chu Tiếu Tiếu bị gọi là tổ sóc trong cả mùa đông, náo nhiệt suốt hai đêm, và cô cũng bị trêu chọc suốt hai đêm. Khoảng thời gian học đại học chính là thời điểm rất tốt để tận hưởng tình yêu trong thời thanh xuân nhiệt huyết, kể từ khi là sinh viên năm nhất nhập học, xung quanh đã có đủ loại bong bóng màu hồng nhạt mập mờ, bồng bềnh trôi nổi.
Thế nhưng, mặc dù vẻ ngoài của Chu Tiếu Tiếu trông rất ngọt ngào, nhưng trước đây, cô lại thường xuyên đi sớm về muộn mỗi ngày để làm thêm, kết quả là, ngoài bạn cùng phòng của cô, cô cũng không biết quá rõ về các bạn học khác, chứ đừng nói đến là bạn học nam, hoàn toàn không có một chút tin đồn màu hồng nào cả.
Gần đây, hai ngày liên tiếp có một đàn anh đẹp trai gửi đồ ăn ở dưới lầu, thế là các bạn cùng phòng lần lượt trêu chọc cô, nhưng Chu Tiếu Tiếu chỉ lắc đầu mỉm cười, chia đồ ăn vặt cho mọi người cùng ăn, sống chết cũng không chịu thừa nhận.
Đến tối, sau khi đã tắt đèn, Trần Lạc từ đầu giường bên kia sột soạt lê người qua, vén tấm màn ngăn cách giữa hai chiếc giường ở tầng trên, chống mình dậy rồi nghiêng người qua, cô ấy hạ thấp giọng rồi lặng lẽ hỏi Chu Tiếu Tiếu: “Đàn anh đó có vẻ rất tốt đấy, vẻ ngoài lại đẹp trai, xe anh ấy lái và gia cảnh cũng rất tốt, xem ra cũng được coi là học bá trong lớp nữa, cậu không cảm thấy rung động sao? Hay là cậu cảm thấy xấu hổ?”
Chu Tiếu Tiếu cười không thành tiếng, đưa tay ra khỏi chăn, vỗ nhẹ vào mái đầu bù xù của Trần Lạc: "Dưa hấu chín rồi, có thể bổ nó ra rồi."
Trần Lạc không để ý đến loại trò đùa cũ mèm về việc mộng du chẻ đầu lúc nửa đêm nhàm chán này, hất tay Chu Tiếu Tiếu ra rồi thì thầm nói: "Anh ấy lo lắng về việc trốn học và trì hoãn việc học của cậu, lại còn tìm cho cậu một nơi thực tập và cho cậu những món ăn ngon nữa, thực sự rất tốt đó!"
"Tớ đã nói rồi, là do anh trai tớ đã nhờ cậy anh ấy chăm sóc tớ mà thôi." Chu Tiếu Tiếu giải thích. Trần Lạc đã hỏi trước đó và biết rằng anh trai mà Chu Tiếu Tiếu nói đến không phải là anh trai ruột của cô. Từ khi nhập học, cô vừa nhận tiền hỗ trợ sinh viên, vừa bỏ học đi làm, mọi người đều biết hoàn cảnh của cô và đều giúp đỡ cô gái tội nghiệp thích cười này.
Chu Tiếu Tiếu nhất quyết không thừa nhận, tán gẫu thêm vài câu, cuối cùng Trần Lạc cũng buông rèm giường xuống rồi đi ngủ, sau một lúc thì đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Trong màn đêm, sau khi đã tắt đèn, Chu Tiếu Tiếu lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà với đôi mắt vẫn còn đang mở to và cảm thấy hơi mất ngủ.
Trông cô lúc nào cũng cười cười nói nói một cách vô tư, hồn nhiên*, nhưng thực ra, cô lại là một cô gái rất nhạy cảm. Cô luôn cảm thấy rằng, cho dù có trưng ra vẻ mặt than khóc suốt cả ngày cũng vô nghĩa mà thôi, những người xung quanh cũng không mắc nợ cô, ông trời cho cô sinh ra đã có một chiếc má lúm đồng tiền biết cười, chắc chắn cũng sẽ không làm cô phải khóc mỗi ngày.
(*Nguyên văn 没心没肺: vô tâm vô phế, tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.)
Cô thật sự không biết, ngay từ đầu Chu Vũ Thiên hoàn toàn không nói với những người được anh ấy nhờ cậy rằng cô không phải là em gái ruột của mình, vì vậy cô ngầm cho rằng họ đều biết chuyện của cô, cũng không bao giờ đến làm phiền mọi người để được giúp đỡ.
Nghiêm Túc rất tốt, cũng rất tốt với cô, cô đều biết rõ.
Thế nhưng, Chu Tiếu Tiếu ôm gối rồi trở mình qua, nhìn chằm chằm vào bức tường của ký túc xá và suy nghĩ, có lẽ do anh là một người rất tốt, rất nghiêm túc và có trách nhiệm. Lúc đầu, xông ra ngoài cứu người cùng với Chu Vũ Thiên, sau đó dành thời gian để dựng một căn nhà nhỏ cho mèo hoang trú đông, có lẽ trong mắt người khác, mình chẳng khác gì những chú mèo hoang nhỏ đáng thương cần được cứu giúp.
Có rất nhiều người cảm thấy thương cảm cho cô, và cũng có rất nhiều người đối xử tốt với cô, nhưng Chu Tiếu Tiếu đã tự thôi miên bản thân và nói rằng, đừng nghĩ quá nhiều về điều đó.
Ở độ tuổi mà lẽ ra cô không nên hiểu những chuyện này, khi cô mười ba, mười bốn tuổi, từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, cô đã biết rằng mình không phải là một đối tượng lựa chọn quá tốt, thậm chí là rất tệ trong các mối quan hệ.
Vì vậy, tốt hơn hết là đừng quá đa cảm.
Thế nhưng, việc tự nhắc nhở và tự thôi miên phải thường được thực hiện lặp đi lặp lại, vì cô nhận thấy tình cảm của mình có thể sẽ thoát ra khỏi sự kiểm soát của lý trí.
Chu Tiếu Tiếu ngừng nhìn chằm chằm vào những bức tường trắng như tuyết của ký túc xá, cố gắng thúc giục bản thân nhắm mắt lại và nghỉ ngơi sớm! Ngày mai, cô còn phải ra ngoài lúc sáu giờ ba mươi sáng để kịp đến dạy thêm lúc bảy giờ ba mươi nữa!