Chương 12.2: Đút cháo

—— Cái khí thế này của cậu rốt cuộc giống người bệnh chỗ nào chứ. Lăng Tư Nam chần chừ lê chân đi về phía hắn, nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt phẫn nộ.

“…Tôi có phải nên mua bảo hiểm trước không?”Lăng Thanh Viễn nói lời châm chọc.

Lăng Tư Nam đứng bên cạnh hắn: “Chúng ta là người thân, sẽ bị hoài nghi lừa đảo bảo hiểm.”

Lăng Thanh Viễn suýt chút nữa ngã khỏi ghế.

Lăng Tư Nam cùng hắn đối chọi gay gắt, cuối cùng hồi lâu sau cũng chìa tay ra.

Cây thịt nóng nảy đang đập không ngừng của thiếu niên cuối cùng đã được thả ra, dường như trong nháy mắt đã phồng lớn lên gấp mấy lần, nếu không phải có qυầи ɭóŧ ngăn cản thì nó đã có thể bật ra rồi.

Cô cứng đờ đưa tay vào qυầи ɭóŧ và khe hở giữa bụng dưới của Lăng Thanh Viễn, do dự hồi lâu.

Ngược lại, Lăng Thanh Viễn lại rất cởi mở: “Bị bệnh rất vất vả, tôi không muốn ăn bữa sáng.”

“Lăng Thanh Viễn, cậu là đồ lưu manh.” Cô hừ lạnh, nhưng dưới tay cuối cùng vẫn bắt đầu chuyển động, kéo qυầи ɭóŧ CK của hắn xuống.

Lăng Thanh Viễn phối hợp với cô, cây dươиɠ ѵậŧ cuối cùng cũng lần đầu tiên được nhìn thấy, dươиɠ ѵậŧ thiếu niên còn chưa trải sự đời, con rồng màu hồng sẫm giận dữ ngẩng đầu lên, đỉnh đầu mượt mà, giống như cái ô đang mở ra, những đường gân xanh đè ép vận sức chờ phát động sức lực, mạnh mẽ có lực.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình ảnh có độ nét cao mà không phải ảnh mosaic ở khoảng cách gần như vậy, tim cô đập thình thịch.

“Nhìn đủ chưa?” Lăng Thanh Viễn nhướng mày, đưa tay kéo chị gái lên người.

Lăng Tư Nam ngơ ngác bị hắn kéo ngồi lên đùi, dưới mông đè lên dươиɠ ѵậŧ của em trai, trong lúc nhất thời căng thẳng không biết phải làm gì, nghĩ đến cái gì liền hỏi: “Cậu, cậu…cậu đã cắt chưa?” Dươиɠ ѵậŧ của em trai cô đẹp hơn bất kỳ bộ phim khiêu da^ʍ nào mà cô đã xem, chưa kể kích thước và hình dáng mấu chốt thì nhìn cũng đẹp chứ không xấu như mấy ông chú AV đó, hơn nữa không có nếp gấp da.

Cũng giống như con người hắn, cái thứ đồ này cũng mang theo hơi thở sạch sẽ của thiếu niên.

Lăng Thanh Viễn khẽ a lên một tiếng: “Đừng nói tôi giống như thái giám.”

Cô bất an xê dịch, cặp đùi mịn màng của thiếu nữ áp sát vào côn ŧᏂịŧ săn chắc, khiến cô đứng ngồi không yên.

Lăng Thanh Viễn không thể chịu nổi nhắm mắt lại, côn ŧᏂịŧ giữa hai chân chị gái bị chi phối cọ sát, sự thoải mái cực độ chiếm lấy mọi dây thần kinh.

“…Nhất định phải ngồi như thế này à?”Lăng Tư Nam lúng túng hỏi: “Cậu vẫn còn bị bệnh…”

“Là cái ghế chịu trọng lực.” Lúc này Lăng Thanh Viễn vẫn còn có thể bình tĩnh trả lời cô.

“Tôi tưởng rằng cậu sẽ bảo tôi dùng tay...” Đây là phương thức cô có thể chấp nhận nhất.”

Lăng Thanh Viễn nhẹ nhàng giễu cợt: “Kỹ thuật kia của chị vẫn là thôi đi.” Hắn đưa thìa vào tay Lăng Tư Nam: “Đút cho tôi .”

“Cậu thật biết thay đổi biện pháp giày vò tôi.”Lăng Tư Nam lại di chuyển chân, cố gắng ngồi đúng tư thế. Làn da mịn màng trên đùi cô vô tình cọ xát vào côn ŧᏂịŧ của Lăng Thanh Viễn. Cô lập tức đỏ bừng cả mặt, vội vàng cầm lấy thìa, bưng bát cháo lên.

Một tay Lăng Thanh Viễn ôm lấy eo chị gái, tay kia thuận thế đi xuống, luồn vào trong váy, cô run rẩy, suýt chút nữa không cầm nổi cái bát.

“Chỉ có thể… chỉ duy nhất lần này thôi.” Cô cắn môi liên tục nhắc lại: “Hôm nay là bởi vì cậu bị bệnh, về sau chúng ta... không thể làm loại chuyện này nữa.”

Lòng dạ của Lăng Thanh Viễn đã sớm không còn ở đây, hắn cúi đầu, khóe môi nhẹ cong lên, nhưng không có trả lời.

Thìa của cô được đưa đến, hắn ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống.

Mùi vị không tệ, quả nhiên tay nghề chị gái tốt như Bác Hai nói.

Cô không mặc đồ lót, là do hắn yêu cầu.

“Mở chân ra.”Lăng Thanh Viễn đè nén âm thanh nói.

Cô cúi đầu nhìn hắn, sau đó lắc đầu: “Không...”

“Mở chân ra đi, chị gái.” Tay của hắn đã trượt vào giữa hai chân cô, hai chân Lăng Tư Nam khép chặt gấp muốn chết, hắn chỉ có thể đâm vào khe hở trong vùng tam giác.

Khi ngón trỏ trượt vào giữa hai chân khép lại, lòng bàn tay cọ xát vào âʍ ѵậŧ của Lăng Tư Nam.

Lăng Tư Nam khó chịu hít vào một hơi.

“Chị gái, kháng cự sẽ bị nghiêm trị đó.” Hắn tựa vào bên tai cô nhỏ giọng thì thầm.

Giọng nói ấm áp từ tính của thiếu niên cọ vào màng nhĩ gây rung động, đến cả hoa kính dưới hạ thể thiếu nữ cũng ngượng ngùng tiết ra dịch thể.

Lăng Tư Nam mày thật là không chịu thua kém. Trong lòng cô thầm mắng mình, múc thêm một thìa cháo đưa đến môi hắn: “Đừng chỉ cứ bắt nạt tôi, đây là cậu đồng ý với tôi.”

Lăng Thanh Viễn nhìn cô, mỉm cười nghiêng đầu tránh đi, nhưng không mở miệng.

Cháo trên thìa rơi xuống bát, Lăng Tư Nam thở phì phò: “Lăng Thanh Viễn!”

“Chị mở ra thì tôi cũng sẽ mở ra.”Rõ ràng là nói nhũng lời thô tục nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường.

.... Cậu cho là you jump, I jump hả?

Cô rõ ràng rất khó chịu, thế nhưng tay của Lăng Thanh Viễn vẫn không ngừng đè lên âʍ ѵậŧ của cô, nước không ngừng chảy ra từ dưới hoa tâm khiến dươиɠ ѵậŧ của hắn ướŧ áŧ, âʍ ѵậŧ bị kí©h thí©ɧ, không kìm được cảm giác mắc tiểu, cô cảm thấy khó chịu siết chặt: “Đừng, đừng động, đừng có xoa nữa!”