Chương 37. Bối rối

Màn đêm tĩnh mịch buông xuống, biệt thự cũng chìm vào tĩnh lặng. Yên Nhu ngồi dựa trên giường, tay cầm quyển sách, ánh mắt di chuyển theo từng dòng chữ, vài phút bàn tay thon gọn lại lật qua trang giấy.

Cửa vang lên tiếng gõ, Yên Nhu chậm rãi bỏ quyển sách sang một bên. Chân trần chạm trên nền gỗ đi tới. Cửa mở, cô thoáng ngạc nhiên nhìn, bên ngoài là Tuyết Nhi đang đứng. Thấy cô mở cửa nhưng chỉ đứng nhìn, Tuyết Nhi mặt hơi ửng đỏ lách người đi vào. Nhìn nó lách vào, cô cũng thuận tay đóng cửa lại.

Tuyết Nhi đứng giữa phòng, vì phản ứng của cô mà bối rối. Nét ngạc nhiên trong mắt Yên Nhu dần chuyển sang đầy tiếu ý.

"Haha...Tuyết Nhi, con mặc gì thế này"

Cô bất chợt bật cười, làm nó vừa bối rối vừa ngại, phồng má trợn mắt nhìn cô. Nhìn Tuyết Nhi giận dỗi, cô nỗ lực nhịn cười. Nó đang mặc một bộ đồ liền, phía trước từ cổ xuống hông có một sợi dây đan chéo, ngay cổ còn có nút thắt thơ, hiển nhiên là điểm bắt đầu. Cô ngờ ngợ đoán được điều gì.

"Ừm...mẹ...lại đây" Nó ngồi bên mép giường, ngại ngùng nhìn cô. Cô cũng đi đến bên cạnh, ngồi xuống. Nhìn con bé rối rắm không yên, mãi vẫn không có động tác tiếp theo. Cô nhẹ giọng. "Sao vậy?"

Tuyết Nhi ngước lên nhìn cô, rồi lại nhìn xuống bàn chân, hai ngón chân cái quấn lấy nhau. Bỗng nó đứng bật dậy, bước đến đối diện cô. Dang chân sang hai bên, ngồi lên đùi Yên Nhu. Sợ nó té, Yên Nhu vội lùi người vào giường một chút, một tay kéo eo nó lại. "Con làm sao vậy?"

Lặp lại câu hỏi, vẫn không nhận được câu trả lời, nó nhìn cô, rồi cúi xuống bắt lấy tay cô đưa lên cổ. Cô theo hướng dẫn của nó, nắm lấy sợi dây thắt nơ trên cổ.

"Kéo đi ạ" Nó rũ mi, lí nhí nói, khoảng cách hai người rất gần. Cô đều nghe rõ. Nhẹ dùng lực, sợi dây dễ dàng tụt ra, từ cổ dần bung lỏng xuống eo. Chỉ một lúc, dây đều đã kéo hết. Chiếc áo không còn gì chống đỡ, soạt một tiếng tụt xuống eo.

Người nó khẽ gồng, vừa xấu hổ vừa lo sợ. Yên Nhu im lặng không nói gì, cảnh xuân non nớt hiện lên trước mắt. Mái tóc đen dài rủ xuống bờ vai nhỏ bé, một vài sợi tóc len lỏi phía trước hai phiến non mềm, còn chưa nảy nở thành thục, bên trên là hột đậu đỏ hồng không biết vì lạnh hay vì xấu hổ mà dần cương cứng.

Tâm tình Yên Nhu thoáng xao động, bất quá lần này không phải dục niệm, từ trong đáy lòng tội lỗi áp chế bao lâu dần tràn ra. Tuyết Nhi nín thở chờ phản ứng của cô, nhưng thấy cô rất lâu không nói gì, chỉ cúi đầu ngồi đó. Nhìn đỉnh đầu của cô, nó không biết nên làm gì. Lẽ nào mẹ không thích phần quà này.

"...Mẹ ơi" nó rụt rè gọi, muốn bước xuống khỏi người cô thì bàn tay vốn để trên eo nó dùng lực giữ lại. Kéo sát người nó tới, trước ngực cảm nhận được chóp mũi cô sượt qua, liền rùng mình một cái. Cô ngước lên nhìn nó, khẽ nheo mắt nhẹ giọng chất vấn. "Nói thật cho mẹ, con làm vậy là có ý gì?"

Tuyết Nhi vì được ôm chặt, hai tay cùng cả người còn đang bị giam giữ trong người cô. Dùng chút sức vùng vẫy, rút hai tay lên đặt trên vai cô.

"Cái đó thì tại mẹ bảo...mẹ muốn con là món quà còn gì" Đô đô cái miệng nhỏ, rõ là cô muốn nên nó mới cất công chuẩn bị như vậy. Thế mà không những không được khen còn bị chất vấn. Nhìn khuôn mặt như bị khi dễ của nó, Yên Nhu thở dài, nâng tay xoa đầu nó.

"Thế con nói xem, bộ dạng này tiếp theo nên làm gì?" Cô nâng tay, ngón tay chỉ lên ngực nó dần trượt xuống eo. Nhướn mày hỏi.

Nó rùng mình, há miệng rồi phát hiện không biết trả lời ra sao. Đúng vậy, nó lên trang mạng hỏi người ta, họ chỉ chỉ cho nó làm vậy, còn sau đó như thế nào cũng không nói. Nhăn mặt ngồi đó, rối rắm nhìn cô cầu cứu. Yên Nhu bất đắc dĩ cười, kéo áo lên cho con bé. Xoay người liền đặt nó dưới thân, toàn thân toả ra khí chất nữ vương, nghiêm túc phun ra từng chữ.

"Nghe kĩ, bất kể bây giờ hay là sau này. Con chỉ được đưa bản thân con, kể cả thân thể hay lí trí cho một người duy nhất. Đó là người mà con yêu và con cũng phải chắc chắn rằng người đó cũng yêu con. Hiểu chưa?"

Nó tròn mắt nhìn cô, lơ ngơ gật đầu. Xong lại lắc đầu. "Làm thế nào để biết đó là người con yêu?"

"Đó sẽ là người mà con luôn cảm thấy nhớ tới, muốn được nhìn thấy người đó, dù ở đâu ánh mắt luôn hướng về họ muốn dành những điều tốt đẹp nhất đưa cho họ, dù luôn ở bên cạnh nhau nhưng vẫn cảm thấy không đủ"

Tuyết Nhi ngẩn ngơ nằm đó, từng chữ từng chữ rót vào như đang mở ra cánh cửa mà bản thân chưa chạm đến. Cô nhìn nó ngơ ngác, trong mắt đảo qua tia buồn bã, khẽ thở dài ngồi dậy, rồi nằm sang một bên.

"Con có muốn ngủ ở đây không?" Cô nhìn trần nhà, nhàn nhạt mở miệng.

Nó khẽ ừm một tiếng. Cô kéo chăn lên đắp cho cả hai, nhắm mắt lại. Một đêm vô mộng.

•••••

Au: Nghe bảo chương trước mọi người hóng "thịt" lắm 😂