Chương 35. Cắm trại

Sáng hôm sau mọi người cũng được phen ngủ nướng. Bình thường tất bật, nào có thời gian nghỉ ngơi nhiều.

Lúc nó dậy nhìn điện thoại, gần bảy giờ. Khẽ vươn vai, đứng dậy kéo rèm cửa. Ánh sáng len lỏi chiếu sáng cả căn phòng. Sáng sớm của trời thu, thời tiết mát mẻ, nó híp mắt hít sâu một hơi. So với hình ảnh nhộn nhịp, tấp nập trong thành phố thì nơi đây thật sự làm tâm can con người được thoải mái nghỉ ngơi. Nó cứ đứng vậy ngắm nhìn khung cảnh phía xa xa, bàn tay đặt trên khung cửa khẽ nắm. Một lúc sau xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Nữ nhân trên giường vẫn đang ngủ, hơi thở từng nhịp từng nhịp đều đặn thập phần an ổn. Một chú chim nhỏ bay tới đậu trên thành cửa sổ, cất tiếng hót. Trời thu đem theo ngọn gió nhẹ làm rèm cửa khẽ phất theo, doạ chú chim bay đi. Ánh sáng men theo rèm cửa phất phơ mà như nhảy múa trong căn phòng.

Nữ nhân khẽ nheo mắt, hiển nhiên bị những tia sáng chập chờn vừa rồi đánh thức.

Cô nhẹ xoay người, có chút lười biếng nhìn sang phía cửa sổ. Thời tiết thật tốt. Nhẹ nhàng ngồi dậy, vừa lúc bên ngoài có người gõ cửa.

"Vào đi" Cô biết người bên ngoài là ai. Cũng không phiền để người đó thấy dáng vẻ hiện tại.

Nó mở cửa bước vào, nhìn người trên giường. Chiếc váy ngủ hơi mất trật tự để lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh ẩn hiện, ánh mắt còn chưa tỉnh ngủ, nhu hoà như nước. Nháy mắt liền đỏ mặt, đây cũng không phải lần đầu tiên nó nhìn thấy cô trong tình trạng mới ngủ dậy. Nhưng là lần đầu tiên thấy dáng vẻ yểu điệu này.

Cô nhìn nó đứng ngốc trước cửa, thầm gật đầu hài lòng. Vẫy tay về phía con bé. Nó như bị bỏ bùa, ngoan ngoãn đi tới chỗ cô. Sau đấy liền thấy mặt đau.

"Oái!! đau đau" Nó bừng tỉnh, ôm lấy má. Ai oán nhìn cô, mặc dù bình thường cô hay nhéo má nó. Nhưng lần này lực đạo rất mạnh.

Cô véo xong cũng không đành lòng, lại trở tay xoa má nó. Biết sao được, dáng vẻ ngốc manh đó thực sự là quá đáng yêu.

"Hai người kia đã dậy chưa?" Cô vừa xoa vừa hỏi.

Nó lắc đầu, dù vừa rồi có chút ai oán nhưng được xoa cũng giảm bớt phần nào.

"Ngoan, đi gọi hai người đó dậy, mẹ chuẩn bị xong liền ra ngoài" cô rút tay lại, nhẹ nhàng nói với nó. Nó nhìn tay cô luyến tiếc, nhu thuận gật đầu.

"Dạ, con biết rồi"

Sau hai tiếng soạn sửa cùng ăn sáng, bốn con người hiện tại đang đứng ở mảnh đất phía sau ngồi nhà. Từ đây có thể đi tới chân núi, nơi có dòng sông. Rất thích hợp để cắm trại.

Nó yêu thích không khí nơi đây biết bao, liền đứng im ở đó thưởng thức chút khoảng khắc này. Đến khi cô lại gần nhẹ nắm lấy tay nó mới giật mình nhìn lại.

"Đi thôi, con còn muốn đứng đây đến bao giờ?". Cô mỉm cười nắm tay nó dắt đi tới, Nhược Băng cùng Linh Sa đã sớm đi trước một đoạn. Nó hoàn hồn liền ngoan ngoãn bước theo sau, bàn tay không tự chủ siết chặt.

Nhược Băng mặt nhăn mày nhó bước nhanh, phía sau Linh Sa rất thong thả mà bước theo.

"Này cô có bệnh à, sao cứ đi theo tôi vậy?" Nhược Băng đứng lại xoay người nhìn chằm chằm Linh Sa. Nếu ánh mắt có thể phóng lửa thì Linh Sa giờ đây liền thành bụi tro rồi.

"Cô mới có bệnh, cắm trại đương nhiên phải cùng nhau, cô nhanh chân đi trước như vậy, tôi phải đi theo chứ sao?" Linh Sa cười trừ, đương nhiên mà nói.

Nhược Băng nhất thời không nói được gì, chỉ có thể kiên trì trừng mắt nhìn Linh Sa. Sau đó nhìn ra sau, thấy hai nhân ảnh một lớn một nhỏ tay nắm tay thân mật đang chậm chạp đi tới, cảnh tượng thập phần chói mắt. Lửa giận lại càng bùng cháy, trực tiếp nhét hai bọc đồ đang cầm trên tay vào lòng Linh Sa.

Linh Sa cũng không nghĩ tới, theo phản xạ mà đỡ lấy. Bên trong là đồ ăn, thức uống hiển nhiên rất nặng. Linh Sa tay đeo đồng hồ, lúc ôm tới bị chai nước trong bọc đập vào. Khẽ nhăn mày nhưng cũng không nói gì rất nhanh điều chỉnh lại, trên tay vốn đã cầm đồ, giờ lên thêm hai bọc lớn, trông rất nặng nhọc.

Nhược Băng vốn không định hành người như vậy, chỉ là trong lúc nóng giận muốn chỉnh đốn người kia. Giờ thấy Linh Sa hai tay nặng nề, có chút tự trách. Nhưng để bảo cô xin lỗi người nọ thì thà để cô làm tròn vai người xấu còn hơn.

Khẽ hắng giọng, Nhược Băng làm ra vẻ tự nhiên đi chậm lại, Linh Sa liền nhanh chóng đi lên ngang bằng với Nhược Băng. Ngay lúc muốn đi qua thì bàn tay cảm giác bị níu ra sau. Quay đầu nhìn thì thấy Nhược Băng đang nắm lấy bọc đồ. Linh Sa nhướn mày, lại làm sao nữa.

"Cô còn muốn bày trò gì đây?" Linh Sa hơi dùng lực kéo đồ, nhưng Nhược Băng vẫn giữ lấy. Sau đó không màng trả lời mà dựt lấy đồ một bên tay Linh Sa. Đem xách vào tay, khi đã xác định cầm chặt, trước ánh mắt khó hiểu của Linh Sa ngang nhiên bước qua đi tiếp, để lại một câu nói cùng tiếng hừ lạnh.

"Nhìn cô như con khỉ khô héo vậy, cầm cũng không chặt, nhỡ làm rơi đồ thì sinh nhật của Yên Nhu nhà tôi liền tanh bành"

Linh Sa chớp chớp đôi mắt nhìn bóng lưng Nhược Băng xa dần, vừa lúc Yên Nhu đi tới, trên tay cũng cầm đồ nhưng so với hai người kia thì có phần nhẹ hơn, nhàn nhạt cười nói.

"Chị đừng để ý cậu ta, con gái vốn dĩ khó hiểu mà"

Nhược Băng đi tới mép sông đầu tiên, đặt đồ xuống rồi ở đó híp mắt nhìn quanh. Nhìn thấy phía xa có gốc cây to, bên dưới cũng ít đất đá, thảm cỏ rất dày. Liền quay lưng hô to với đám người phía trên.

"Yên Nhu, đi qua gốc cây bên kia" vừa nói vừa chỉ về phía đó.

Yên Nhu cũng theo hướng Nhược Băng chỉ mà nhìn tới. Ừm, không tồi. Liền dắt Tuyết Nhi đi tới, Linh Sa cũng nhanh chân đi theo.

Sau khi chọn được địa điểm, mọi người cũng bắt tay vào chuẩn bị. Vì tuổi nhỏ, nó liền nhận được công việc đơn giản là đi rửa thức ăn. Linh Sa thì dăng lều. Nhược Băng cùng Yên Nhu lo phần bếp núc.

Một bữa BBQ nho nhỏ. Nhược Băng cầm quạt điện mini thổi vào đống than đang bốc đầy khói kia. Đã được một lúc từ khi Nhược Băng nhóm than, không thấy đỏ mà chỉ thấy khói. Khói làm mắt Nhược Băng đỏ hoe, ho khụ khụ.

"Cô tránh ra tôi làm cho" Linh Sa hết cách với con người này, dựt lấy cái quạt ngồi xuống bên cạnh. Nhược Băng vốn muốn sinh khí, nhưng bản thân thật không làm được. Liền nhường chỗ đứng dậy, để cô xem kẻ này liệu có khá hơn cô không.

Nhưng trời không giúp cô, nhìn những cục than đỏ đỏ hồng hồng. Nhược Băng mặt đen lại. Được rồi, cô không thèm chấp nhặt mấy cái này.

Nó nhìn hai người, lắc đầu ngao ngán. Nhìn lên trời, mặt trời đã lên thiên đỉnh, có chút nóng, đã sắp trưa rồi.

________

Tác giả: Ai đó hứng thú xây dựng lại cốt truyện với tui không? 😢