Chương 14

Cô chiều hôm qua vừa quay xong liền muốn dọn đồ về nhà đáng tiếc lại có người nhanh hơn cô.

Mạt Ly vừa thấy cô kết thúc ngày diễn liền chạy đến bên rủ rê cô đi ăn tối. Cô vốn muốn từ chối nhưng là ngay sau Mạt Ly lại có vài nhân vật tai to mặt lớn đến mời, hết cách. Bọn người này cô phải chừa cho họ chút mặt mũi nếu không chỉ sợ rước tới phiền toái cho mình.

Mạt Ly có vẻ là người cao hứng nhất khi cô đồng ý, cả buổi đều cười rất tươi. Bữa tối đó cũng không có gì là xấu nếu Mạt Ly không chuốc cô uống say. Bọn người kia cũng rất hợp tác chèn ép ly rượu cho cô.

Ngồi được một lúc cô liền cảm giác đầu óc bắt đầu mơ màng. Cô say rồi. Tránh gặp chuyện bất trắc gì. Cô đứng dậy cáo từ ra về nhưng bọn họ lại dễ gì thả cô đi.

Hứa Yên Nhu cô mười năm trong nghề đâu dễ ức hϊếp, bỏ lại lời xin lỗi không cho họ kịp thời gian phản ứng xoay người đi mất.

Cô không biết mình làm cách nào về được nhà. Nhưng trong cơn mê cô cảm giác được có người bên cạnh chăm sóc cho cô.

______¶______¶______¶_______

Hứa Yên Nhu nheo mắt, đầu đau như búa bổ. Lấy ta nắn hai bên thái dương cô nhìn quanh một lượt. Về nhà rồi.

Chân phải như chạm tới gì đó ấm áp, cô vén chăn lên.

"Hửm? Tuyết Nhi?" nói ra mới thấy cổ họng khàn khàn, khát nước rồi. Bước xuống giường nhìn bộ đồ hôm qua còn nguyên. Cô khẽ nhíu mày. Đi vào phòng tắm.

Nó vốn đang ngủ mơ màng nghe tiếng nước truyền đến, dụi dụi hai mắt. Người bên cạnh đã không còn, lại nhìn vào phòng tắm sáng đèn. Đi tắm rồi? Vươn vai nó chậm chạp mang dép lẹt xẹt lết chân về phòng mình.

Khi cô tắm ra đã không thấy Tuyết Nhi đâu. Hong khô tóc, cô đi xuống lầu. Nhìn chai rượu cùng ly rượu lăn lóc trên bàn, không cần nghĩ cũng biết là ai bày ra. Lại gần sofa ở đây có một người đang ngủ ngon lành.

"Nhược Băng!!!" Cô vòng tay lại đứng bên cạnh con sâu rượu chưa tỉnh kia.

"Ưm?" Nhược Băng động đậy, mặt nhăn lại tất nhiên rất khó chịu khi bị phá giấc ngủ. Nhưng là khi thấy khuôn mặt mỉm cười đầy âu yếm nhìn, thân thể như được gắn lò xo một phát bật dậy ngồi thằng lưng trên sofa.

"Yên...Yên Nhu. Cậu dậy rồi?" Nhược Băng haha cười với cô. Bộ dạng rất xuẩn. Bó tay mà.

"Dọn dẹp lại sạch sẽ đi. Nếu tớ ngửi được chút mùi rượu nào liền tính sổ với cậu"

"Yes. Madam" Nhược Băng được ân xá liền chạy vào nhà vệ sinh cho khách tẩy rửa qua. Lúc sau ra cầm theo giẻ lau, thu dọn bàn ghế rất nghiêm túc.

Cô cũng quá quen với phần tính cách này của Nhược Băng, mặc kệ cậu ta. Cô vào bếp bắt tay làm bữa sáng.

Nó khi về phòng liền ôm chăn ngủ thêm. Cho tới khi Nhược Băng lên đập cửa om xòm nó mới dậy hẳn.

Uể oải xuống nhà, vỗ vỗ cái bụng đang biểu tình.

"Tuyết Nhi, lại ăn sáng" cô đang dọn thức ăn ra bàn thì thấy nó xuống liền kêu lại.

"Dạ" lại ngồi xuống bàn, trên bàn có bánh sandwich, thêm ly sữa. Điều làm nó khó hiểu là chỉ có một suất ăn. Đáng lẽ ba suất mới đúng chứ.

"Mẹ với cô Nhược Băng không ăn ạ?" nó nhìn cô vẫn đang loay hoay trong bếp.

"Có chứ. Mẹ đem theo lên xe mới ăn. Con ăn lẹ rồi chuẩn bị đi học"

"Yên Nhu!!! Cậu nhớ bỏ thêm vài cái nhá. Bụng tớ chứa nhiều lắm đấy" Nhược Băng từ phòng khách la vọng vào.

"Rồi rồi. Mình còn không rành cái dạ dày của cậu" Giờ nó mới thấy cô bỏ vài cái bánh sandwith vào hộp. Có lẽ tí cô sẽ đem theo. Nó ậm ừ rồi tập trung ăn sáng, nó suýt thì quên hôm nay đi nhận lớp. Nếu cô không nhắc chắc nó sẽ quên luôn.

_______¶_______¶_______¶________

"Con xong rồi. Đi chưa mẹ?" nó vừa thay đồ xong.

"Con ra xe trước, mẹ ra liền đây"

Nó vào xe riêng của cô ngồi chờ. Một lúc đã thấy cô đi ra, Nhược Băng cũng theo sau. Lên xe, cô đưa chìa khoá cho Nhược Băng cầm lái, bản thân ra sau ngồi.

Đi vài chục phút, xa xa đã lấp ló bóng dáng ngôi trường.

"Tuyết Nhi. Đi học phải ngoan nhé. Chiều Nhược Băng về sẽ đón con, con muốn ăn gì cứ nói với cậu ta. Mẹ tối sẽ về khuya nên con cứ ngủ trước không cần đợi mẹ nhé" cô vuốt nhẹ hai bên má nó.

Mẹ làm về khuya sao. Nó hơi cụp mi xuống. "Con biết rồi. Mẹ đừng gắng sức quá" nó nắm lấy tay cô hơi siết chặt lại.

"Mẹ biết mà. Tới trường rồi. Con đi vào một mình được không hay để mẹ vào cùng con?" cô nhìn xe đã tới trước cổng trường hướng nó hỏi.

"Con lớn rồi mà, đâu phải con nít nữa đâu mà cần phụ huynh dẫn vào. Con vào trường đây" nó bĩu môi mở cửa xe ra. Thật ra nó vẫn có chút mong muốn cô đi vào với nó nhưng nó biết công việc cô bận rộn đưa nó tới trường là tốt lắm rồi.

Đứng ngoài xe vẫy tay với cô rồi xoay người đi vào trường. Cô nhìn bóng dáng con bé đã đi xa mới dựa ngồi thẳng lưng lại.

"Đi thôi Nhược Băng" nói rồi lấy từ trong túi ra hộp đựng bánh sandwich cầm lấy một cái mà ăn còn lại thì đưa lên phía trước cho Nhược Băng.

"Nè, mình đang lái xe đó. Cậu muốn mình bị phân tâm à" Nhược Băng liếc mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu.

"Mình cũng không bảo cậu ăn bây giờ. Đợi có đèn đỏ rồi tranh thủ ăn đi" cô nhàn nhạt đáp, cầm lấy tờ kịch bản bắt đầu nghiên cứu.

"Cậu ác thật đó" Nhược Băng khóc không ra nước mắt.

Trong khi Nhược Băng bị tra tấn dạ dày thì nó đã đến phòng gặp cô chủ nhiệm.

Cốc cốc

"Vào đi"

Cạch

"Chào cô, em đến theo lời dặn" nó vào cửa thấy Mộng Trương liền gật đầu xem như chào hỏi.

"A! Em là Lạc Tuyết Nhi sao? Đợi cô chút, cô dẫn em lên lớp"

"Dạ"

"Được rồi. Đi nào"

Mộng Trương dẫn nó đi qua mấy hành lanh, vừa nãy chuông đã reo, hành lang không còn bóng của học sinh. Chỉ có tiếng ồn ào phát ra từ phòng học.

"Đến rồi" Mộng Trương đứng trước cửa lớp, chưa mở ra mà hướng nó nói. Nó nhìn lên, bảng tên đề chữ 10A1.

"Em đứng đây chờ tí, cô gọi rồi vào nhé"

Mộng Trương đẩy cửa ra, lớp vốn ồn liền im lặng. Mộng Trương bước đến trước bàn giáo Viên, nhìn quanh lớp đến khi ổn định hẳn rồi mới cất tiếng.

"Lớp chúng ta hôm nay chào mừng một học sinh mới"

________END__CHAP________

Au mới viết thêm bộ truyện mới.

Các độc giả ủng hộ hộ au với nhé.

Link: https://my.w.tt/Ferpxc6WzW