Chương 17: Lý thuyết tình yêu dopamine

“Lãnh Mộ…”

“Cút đi!”

“Là tôi, Ôn Nhã Ngôn.” Ôn Nhã Ngôn ngồi xổm bên cạnh cô, nhẹ nhàng gọi cô, “Mộ Mộ...”

Cô dần dần thoát ra khỏi hồi ức, nhận ra anh trong bóng tối, nghe thấy giọng nói của anh, nhảy nhào vào người anh, ôm chặt anh và khóc.

“Đừng hoảng, tôi ở đây.”

Anh ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên từ xác chết, lấy điện thoại trên tay cô, bấm số cảnh sát, gọi cảnh sát, đồng thời yêu cầu bảo vệ chặn đường cách ly học sinh ra khỏi nơi này.

“Đừng hoảng sợ ...” Anh đưa cô đến chỗ đèn đường thắp sáng, vuốt lưng cô nhẹ nhàng.

Cô vẫn còn đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt, làn da lạnh băng, nhìn anh với ánh mắt không tiêu cự.

Đề phòng có người phá hoại hiện trường, anh không thể mang cô đi ngay lập tức.

Cần khiến cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

Anh vuốt ve khuôn mặt cô, nhớ lại lý thuyết tình yêu dopamine, và cúi người hôn lên môi cô.

Anh mυ"ŧ nhẹ, đưa hơi thở bằng khoang miệng cho cô.

Cô vẫn run.

Chất lỏng trong cơ thể của anh hoạt động như một liều thuốc an thần tự nhiên, và nhịp tim của cô đã bình tĩnh trở lại.

Giờ phút này là thật, không phải trong mơ, anh thật sự hôn cô, người đàn ông ngoài tầm với hôn cô.

Cô không thể tự chủ mà nắm lấy anh, và đáp lại nụ hôn của anh, cô thè lưỡi ra để cuốn lấy anh.

Anh luôn khiến cô cảm thấy lạnh băng, cho tới bây giờ, cô mới nhận ra anh nóng như thế nào, lưỡi anh nóng hơn cả lưỡi của cô, nóng đến cô sắp tan chảy.

“Khụ khụ ...” Một tiếng ho khan không đúng lúc làm gián đoạn cuộc quấn quýt giữa hai người, hiệu trưởng Tống Dịch Bác và phó hiệu trưởng Thẩm Quân Ngôn cùng lúc xuất hiện tại hiện trường.

Lãnh Mộ có chút xấu hổ khi bị nhìn thấy bởi những người lớn mà cô quen biết, cúi đầu quay mặt sang, vành tai nóng bừng.

Cảnh sát vẫn chưa đến.

“Đó có thực sự là một cái xác không?” Tống Dịch Bác hỏi.

“Rất có thể một vật nổi lớn như vậy lại có mùi ôi thiu như vậy.” Ôn Nhã Ngôn phân tích nói.

“Là Mộ Mộ phát hiện ra chăng?”

Ôn Nhã Ngôn vẫn ôm cô, gật đầu đáp.

“Thật tội quá, chắc bị dọa sợ rồi.”

Tống Dịch Bác: “Trời tối như vậy, sao cậu lại nghĩ một cái xác chết? Mà không phải xác động vật chứ?”

“Trong trường có ai nuôi lợn không?” Lãnh Mộ sụt sịt hỏi.

“Có.” Tống Dịch Bác đáp lại.

“...” Lãnh Mộ, “Vậy, đó có thể là con lợn được nuôi ...”

Tống Dịch Bác: “Không thể nào, A Thẩm mới tắm cho nó sau bữa tối, bây giờ toàn thân nó thơm phức.”

Lãnh Mộ liếc mắt nhìn Thẩm Quân Ngôn, “Con lợn đó là của phó hiệu trưởng Thẩm sao?”

Thẩm Quân Ngôn cũng như Ôn Nhã Ngôn là một người trở về từ nước ngoài, gần như suốt ngày anh ta mắc bộ vest và gile, có thể là do gấp rút, nên không khoác áo ngoài, trông có vẻ lịch lãm tao nhã.

Tuy hơi không phải lúc nhưng cô rất muốn cười.

“Cách đây vài năm, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn tỏ tình với cậu ta, cứ thế nhét cho cậu ta một con lợn cảnh mini, để khi nhìn thấy con lợn, cậu ta sẽ nghĩ đến mình, cậu ta đã từ chối cô gái, cô gái quá buồn và bỏ học, thế là con lợn ... “Tống Dịch Bác giang hai tay, “Khi còn bé là mọt chú lợn nhỏ xinh cũng khá là đáng yêu.”

Bây giờ nó là một con lợn to béo nặng hơn 200 cân.

Khi cô nghĩ đến cảnh một trong bốn nam thần Thẩm Quân Ngôn đang tắm cho lợn, cái cảnh tượng đó đúng sốc một cách khó tả.

Thẩm Quân Ngôn đưa cho cô một cái nhìn cảnh cáo, và giọng nói của anh ta đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, “Cô là người thích nhìn trộm?”

Anh mới là một người thích nhìn trộm!

Cô còn muốn nhân cơ hội chế giễu anh ta, nhưng cảnh sát đã tới, Ôn Nhã Ngôn đưa cô về phòng an ninh làm biên bản, sau đó trở về phòng.

Sau khi tắm xong, Ôn Nhã Ngôn đun cho cô một ly sữa tươi.

Mặt hồ trong lòng vốn yên tĩnh lại một lần nữa tràn ngập gợn sóng.

Anh ấy hôn cô.

Hàng nghìn ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu khiến cô mất ngủ cả đêm.

Hoặc trong hoàn cảnh, người đàn ông chỉ muốn cô bình tĩnh trước nên mới hôn cô.

Chứ không phải thích cô.

Cả đêm thức trắng, cô dậy từ sớm để nấu cháo, làm chút sủi cảo chiên, đợi anh trở về sau buổi chạy bộ buổi sáng.

“Hôm qua tại sao anh lại hôn tôi?” Cô quyết định hỏi thẳng anh.