Chương 16: Cơn ác mộng

Từ từ đè xuống.

Dươиɠ ѵậŧ vừa nóng vừa rát và to khủng khϊếp.

Cô thậm chí còn tự mở âʍ ɦộ của mình ra, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ mà nhét vào, cô cố gắng hết sức mà mới chỉ mυ"ŧ lấy được cái đỉnh, cái thứ này to hơn dụng cụ mở rộng âʍ đa͙σ rất nhiều, và nó làm cô đau chảy mồ hôi khắp cả người, nhưng cũng không thể nhét vào thêm chút nào.

Có vẻ đây chính là kiểu nhìn được ăn không được đây mà.

Không có phần phước để hưởng thụ.

Cuối cùng, cô đã bỏ cuộc.

Sau đó, cái cây khổng lồ vốn đã cứng cáp lại phồng lên một chút vì không hề được giải tỏa, lại càng tiết ra một vài giọt tinh chất đậm đặc.

Cố gắng không có kết quả, nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của Lãnh Mộ cũng biến mất, cô dút khoác xuống giường, thu dọn đồ đạc của mình, rón rén ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi lên lớp.

Người đàn ông đang ngủ say bỗng dùng sức giật lấy tấm ga trải giường, mở mắt ra rồi bật dậy như một xác sống, u ám nhìn cánh cửa đóng chặt.

Trong vài ngày tiếp theo, Lãnh Mộ luôn cảm thấy ánh mắt của Ôn Nhã Ngôn nhìn cô không mấy thân thiện, mặc dù anh luôn giống như một con búp bê bơm hơi bằng silicon không có cảm xúc.

“Anh tức giận sao?” Lãnh Mộ cẩn thận hỏi, đi thẳng vào vấn đề, “Có phải tôi đã làm cho anh tức giận không?”

Ôn Nhã Ngôn gắp miếng rau liếc nhìn cô, lạnh lùng nói, “Cô cho rằng tôi đang tức giận sao?”

“Ừm.”

“Vậy thì cô đừng làm gì khiến tôi tức giận.”

“Ví dụ như?” Lãnh Mộ cố gắng nghĩ lại xem mình đã chọc tức anh chỗ nào, có phải là do bữa tối cô để anh rửa chén nên anh giận không?

Anh nhìn cô một cái nhìn lạnh lùng, nhưng không đáp lại cô.

Nếu anh đã không cự tuyệt, thế thì để anh tiếp tục rửa vậy.

Ôn Nhã Ngôn thực sự rất bận, trong mấy ngày ở với anh, anh dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm, mặc dù chúng tôi ở cùng nhà nhưng anh ấy dậy sớm hơn cô và về muộn hơn cô ấy, ngoại trừ khi ăn, thời gian chúng tôi bên nhau rất ít ỏi.

Anh cũng không kén chọn gì ở cô, ăn tất cả đồ ăn cô làm, uống hết cà phê do cô pha và thậm chí còn đóng gói để đêm tới phòng thí nghiệm.

Hơn nữa, anh rất chú trọng đến sự riêng tư và không bao giờ vào phòng của cô, còn kem sữa thì cũng sống rất bình ổn.

Mùa đông đến rồi, cô phải trở về ký túc xá để thay một ít quần áo mùa đông và lấy một bộ chà lông.

Lãnh Tử Dương gần đây sẽ tham gia một cuộc thi võ thuật, cậu ta phải tập luyện vào cả buổi tối, vì vậy cô phải tự lực cánh sinh.

Ước đoán rằng các cô gái trong ký túc xá cả ý định gϊếŧ cô cũng có rồi.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cô cảm thấy vui.

Con đường ven hồ là ngắn nhất, nhưng gần đây, một vài ngọn đèn đã nhấp nháy và đang phải vật lộn để tồn tại, trời tối mịt mờ và ít người hơn, thực sự cô ấy có chút sợ hãi nhưng cô không muốn đi đường dài với nhiều thứ trên tay, cô cẩn thận mà đi đứng.

Một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mặt cô, sốc suýt nữa khiến cô nôn mửa, mùi giống như mùi thối rữa của súc vật phân hủy, cô nhìn quanh và phát hiện trên mặt hồ có một bóng đen khác thường.

Đột nhiên, toàn thân cô rùng mình.

Điện thoại của Lãnh Tử Dương liên tục không gọi được, cô thử gọi điện thoại của Ôn Nhã Ngôn, ba tiếng vang, liền có người nhấc máy.

“Ôn ... Ngôn ... tôi ... sợ quá ... sợ ...” Cô run cả người, nói câu không nên câu.

“Cô đang ở đâu?”

“Cái hồ ... bên con... con đường nhỏ ...”

“Đừng cúp máy, cô có thể rời khỏi không?”

“Chân ... mềm...”

“Nói chuyện với tôi.”

“Nói… chuyện…”

“Lãnh Tử Dương đang ở đâu?”

“Sân vận động.”

Cô ôm quần áo ôm chặt lấy điện thoại, chỉ cần nghe thấy giọng nói của anh là như anh ở bên cạnh cô, cho cô cảm giác an toàn vô hạn.

“Ngày mai anh muốn ...” Giọng nói đột nhiên trở thành tiếng tut tut tut.

Một cảm giác kinh hoàng ngột ngạt bao trùm ập tới, và cô ấy hoàn toàn bị bao quanh bởi bóng tối im lặng và một mùi hôi thối nồng nặc.

Đèn đường gắng trụ lại cũng lần lượt tắt đi như một thứ bệnh truyền nhiễm.

Những ký ức chôn sâu tái hiện trước mặt cô như một vòng tua.

Đêm tối mịt mù.

“Không, không muốn!”

Hơi thở hôi thối phả vào mặt và áp lên môi cô.

“Giả vờ gì chứ, đồ gà con.”

“Anh đây see cho em vui vẻ một chút.”

Từng bàn tay to lớn bẩn thỉu xé toạc quần áo trên người cô, đưa tay xuống hạ thể của cô.

“Không muốn!”

Cô chỉ thấy xa xa có một ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, không ngừng lập lòe.

“Nào, để anh xem xem ngực có lớn không nào.”

Bàn tay bẩn thỉu to lớn bóρ ѵú cô một cách thô bạo.

Đèn đường ngoan cường nhấp nháy một lúc và cũng tắt hẳn.