Chương 8: Đút cô ăn

Trì Duật bị cô làm cho tay dính nhớp, không kịp phản ứng bất quá, trì trệ một lúc, chờ anh phản ứng lại, trên mặt đã đỏ bừng, thật không biết chính mình là xấu hổ hay là hưng phấn.

Bắc Ngu thấy dáng vẻ này của anh lại cảm thấy cực kỳ thú vị, khống chế tay anh cách lớp vải hơi mỏng tiếp tục dán lên âʍ ɦộ đầy đặn của cô, thấp giọng nói: “Ông xã, thích không?”

Trì Duật nghe cô giọng nói quyến rũ của cô cuối cùng cũng hoàn hồn, đột nhiên thu tay lại, nhắm mắt định thần: “Nếu cô không có việc gì, vậy tự mình đi ra ngoài đi.”

“Anh làm việc luôn thích bỏ dở nửa chừng như vậy sao?” Thân thể Bắc Ngu còn nửa treo trên người anh, thấy huyệt thái dương của anh nhảy lên thình thịch, cũng biết mình không thể làm quá, ông xã của cô hình như thật sự có chút khác biệt so với những người đàn ông khác.

Lúc này Trì Duật mới liếc nhìn cô một cái, như thể không phân biệt được ý nghĩa trong lời nói của cô, nhưng rất nhanh anh đã nghĩ nhiều rồi, câu hỏi vừa rồi của cô đơn thuần là tò mò vì sao bế cô lên rồi còn muốn ném cô xuống.

Anh thở dài, cảm thấy mình thật sự không thể so đo cùng một người bệnh mất trí nhớ.

Anh ôm cô đi ra ngoài, giúp cô đắp chăn, thời điểm giúp cô gọi cơm hộp lòng bàn tay vẫn lưu lại một chút ngọt ngào cùng hơi nóng, anh không tự chủ cúi đầu nhìn xuống, vẫn còn chút ái muội da^ʍ mĩ trong suốt, mùi thơm cơ thể của phụ nữ bay vào mũi mình, lặng yên không một tiếng động mà trầm luân.

Hô hấp của anh hơi dồn dập, giống như bị vết nước trong suốt kia dụ hoặc, đợi phục hồi tinh thần lại thiếu chút nữa đã liếʍ láp hương vị trên đó.

Trì Duật lập tức lạnh mặt, đi đến bồn rửa tay rửa tay trước, cảm thấy mình càng ngày càng bị ảnh hưởng bởi chứng cơ khát làn da kia.

Chờ anh rửa sạch tay xong, cơm hộp cũng giao tới, anh đi xuống lầu lấy, Bắc Ngu lại kinh hoảng gọi anh lại: “Ông xã, anh muốn đi đâu?”

“Tôi đi xuống lấy cơm hộp cho cô.” Trì Duật không thể mặc kệ cô, bây giờ cô đang trong thời kỳ mấu chốt để khôi phục, sao có thể lăn lộn mình như vậy?

“Em…… Em không đói bụng.” Bắc Ngu cũng không muốn anh rời đi, ngập ngừng nói, nhưng cô vừa nói xong, bụng lại không biết cố gắng mà vang lên.

Trì Duật tất nhiên là nghe thấy, cười một tiếng, thời điểm đóng cửa vẫn nói: “Tối nay tôi cũng chưa ăn.”

Ý là lát nữa sẽ ăn cơm cùng cô.

Lúc này Bắc Ngu mới tin anh nói, “Vậy…… Vậy em trở về sớm một chút.”

5 phút sau, Trì Duật một lần nữa trở về, trong tay cũng cầm đồ ăn, anh chuẩn bị cháo cùng một vài loại thịt cùng và rau dưa giàu vitamin cho Bắc Ngu, thậm chí còn ân cần chuẩn bị trái cây, nhìn đến Bắc Ngu thật sự thèm.

“Ông xã, em muốn anh đút.” Cô an phận không được vài giây, lại bắt đầu làm nũng.

“Bản thân không có tay?” Lần này Trì Duật cũng không chiều cô.

“Đã hơn một tuần anh không tới gặp em, chẳng lẽ đút cho em một chút cũng không muốn?” Cô cảm thấy mình thập phần ủy khuất.

“Tại sao cô cho rằng tôi là ông xã của cô?” Trì Duật thở dài, “Vì sao vậy?”

“Bởi vì anh chính là ông xã của em a.” Bắc Ngu chớp chớp mắt, rất vô tội mà nói.

“Tôi thật sự không phải.” Anh lại lần nữa phủ nhận.

Hốc mắt Bắc Ngu lại hồng lên.

Trì Duật thấy dáng vẻ này của cô không dám kí©h thí©ɧ cô nữa, cầm lấy cháo đã chuẩn bị cho cô, cầm cái muỗng thổi lạnh rồi mới đưa đến miệng cô, “Về sau không được bỏ cơm.”

”Mỗi ngày anh tới gặp em, em khẳng định sẽ ăn, còn sẽ ăn rất nhiều rất nhiều. “

“Cho dù tôi không ở đây, cô cũng phải ăn.”

Bắc Ngu nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, nhếch miệng lại muốn khóc, Trì Duật lập tức thấy đau đầu, chỉ đành sửa lại: “Mỗi ngày đều bớt chút thời giờ tới xem cô đã khỏe chưa.”

Lúc này cô mới nín khóc mỉm cười, hôn một cái lên môi anh: “Ông xã anh thật tốt.”

Trì Duật hoàn toàn không có biện pháp với cô.