Chương 11: Nhũ thịt

“Anh cũng rất thích có phải không?”

Bắc Ngu thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm, không khỏi cười nói, còn đem nửa người trên hơi nghiêng về phía trước để anh nhìn rõ hơn.

Trì Duật ý thức được mình thất thố, đột nhiên xoay đầu đi, bên tai cũng đỏ ửng khả nghi, “Có mặc hay không?”

“Có mặc. Nhưng muốn anh dạy em nha.” Bắc Ngu ngọt ngào nói, dựa gần vào anh, chờ anh hành động.

Cô chỉ nhìn như vậy cũng đã làm người ta không thể chống đỡ được, băng cơ ngọc cốt, nhuỵ hoa anh đào non nớt, hoạt sắc sinh hương.

Trì Duật vô cùng hối hận khi đồng ý giúp cô mặc nội y, nhưng tình huống vừa rồi nếu mình không giúp, cô có thể sẽ thật sự không mặc nội y đi ra bên ngoài.

Anh nghĩ đến khả năng này, huyệt thái dương liền nhảy thình thịch.

Vẫn cam chịu số phận mở kiện nội y hơi mỏng kia ra, lại nhịn không được so sánh kích cỡ trên người cô, thật đúng là không nghĩ tới cô sẽ lớn như vậy, ít nhất cũng phải 34C.

“Nâng tay lên.” Anh nói.

Bắc Ngu rất phối hợp mà nâng hai tay lên, quầng vυ" trước ngực cùng với đầṳ ѵú hồng nhạt theo động tác của cô cũng đánh lên những nhũ sóng mê người, nhìn gần như vậy thật sự làm người ta khó có thể cưỡng lại.

Cổ họng Trì Duật liên tục căng chặt, ý thức được mình không thể đối xử với cô như một bệnh nhân bình thường, một khi tới gần cô, máu trong cơ thể sẽ sôi trào, cho dù anh cố gắng hết sức để khống chế phản ứng của mình, nhưng vẫn không thay đổi được gì.

Anh dời tầm mắt đi, mặt vô biểu cảm để cô mặc hai dây áo vào, sau đó lại để hai quả đồi phía trước để lên ngực cô.

Bắc Ngu không làm tiếp: “Anh tới giúp em móc khoá đi.”

Trì Duật nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt có hơi lạnh lẽo, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Cô xoay người lại.”

“Vâng.” Cô ngoan ngoãn xoay người lại, tùy ý anh hoạt động.

Trên lưng cô có những vết thương loang lổ, có rất nhiều chỗ đã kết vảy, cũng có chỗ mọc ra một ít thịt non, nhưng nhìn vào vẫn làm người ta kinh tâm động phách.

Căn bản không biết trước đây rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì, vì sao lại bị thương nặng như vậy?

Nghĩ như vậy, ánh mắt anh dịu xuống, đi đến sau lưng cô chỉnh lại hai bên dây áo, giờ khắc này anh mới phát hiện Bắc Ngu không lừa anh, kích cỡ anh mua cho cô thật sự quá nhỏ, căng đến nỗi bầu ngực của cô chạy sang hai bên, hơn nữa còn bị bài trừ ra hai cúp trước ngực, tạo thành một dãnh rất sâu.

“Ông xã…… Thật sự quá chật không thoải mái.” Bắc Ngu không thích cảm giác bị trói buộc này, sắc mặt cũng bị bó mà đỏ lên.

“Cửa hàng nội y cách chỗ này 15 phút lái xe, chờ lát nữa cùng cô đi mua size phù hợp.”

“…… Vậy, vậy em không thể không mặc sao?” Cô hơi làm nũng nói, quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt khổ sở, ai nhìn vào cũng không thể cự tuyệt thỉnh cầu của cô.

“Không sợ nóng thì mặc áo khoác vào.” Trì Duật cũng không muốn làm cô quá khó xử, quan trọng nhất là tiếp tục như vậy thật sự quá dày vò, anh cũng nhịn không được.

“Nhưng vừa rồi em không thấy áo khoác.”

“Tôi có, ở văn phòng, mặc của tôi trước đi.” Anh nói.

“Vậy…… Anh giúp em mặc vào đi, miễn cho anh lại phải đi lấy một chuyến.” Bắc Ngu không muốn lãng phí thời gian, ai biết anh khó có dịp được nghỉ phép lát nữa trở về lại gặp phải trường hợp ngoài ý muốn thì sao?

Cô không muốn anh rời đi.

“Cái này thoải mái rồi?” Trì Duật hỏi, mang theo chút trêu ghẹo.

“Không thoải mái, cho nên anh có cách nào giúp em thấy thoải mái hơn không?”

Bắc Ngu nói xong liền nhéo nhéo nhũ thịt tuyết trắng bị bài trừ ra của mình, vẻ mặt buồn rầu.