Chương 10: Vết thương

Ngày hôm sau, Bắc Ngu xuất viện, đúng như cô nghĩ người tới đón cô không phải Trì Duật, chỉ là một cô y tá bình thường chăm sóc cô, đưa cho cô một bộ quần áo cùng với một cái ba lô nhỏ.

“Bác sĩ Trì đâu? Anh ấy đang bận sao?” Bắc Ngu cầm quần áo, trong lòng khá khó chịu, nhưng đồng thời vẫn có chút chờ mong hỏi.

“Đúng vậy, đang bận. Cô cầm quần áo vào thay trước đi, chờ lát nữa là có thể xuất viện.” Chị y tá thật ra từ tận đáy lòng cũng cảm thấy vui mừng thay cô, dù sao cô bị thương nghiêm trọng như vậy, có thể hoàn toàn bình phục đã là rất tốt rồi.

“Được.” Bắc Ngu không hỏi lại Trì Duật ở đâu, mà cầm quần áo vào toilet thay.

Nhưng mà, cô vừa mới cởi đồng phục bệnh nhân ra, nhìn bộ nội y mới tinh trên quần áo kia hơi phát ngốc, đây là…… Phải mặc như thế nào? Nhưng cũng chỉ sững sờ một lát, cô liền biết nội y này sử dụng thế nào.

Chỉ là…… Thật vất vả mặc vào xong lại phát hiện…… Quá chật, chật đến mức cô thấy không thoải mái.

Bắc Ngu duỗi cánh tay ra, vẫn cảm thấy thứ này quá chật, tự hỏi vài giây sau đó vẫn quyết định cởi nội y ra, không mặc nữa.

Những thứ quần áo khác chuẩn bị cho cô cũng rất vừa người, nhưng bởi vì là mùa hè, chất liệu may mặc tương đối mỏng manh, vẫn có thể nhìn thấy một đồ vật sẫm màu, chỉ là cô ở bệnh viện lâu như vậy cũng đã quen, bình thường cũng không có mặc thứ kia hẳn là không sao?

Bắc Ngu nghĩ như vậy nên không có chướng ngại tâm lý gì, trực tiếp mặc áo thun + váy dài ra ngoài, thấy Trì Duật đang ngồi trên ghế chờ cô, hôm nay anh cũng không mặc áo blouse trắng, mà mặc quần áo bình thường của mình, sơ mi trắng thêm quần jean, đi một đôi giày thể thao, nhìn trang trọng nhưng lại lộ ra chút tùy ý.

“Ông xã…… Sao anh lại ở đây? Không cần đi làm sao?” Cô thấy anh ở bên ngoài hiển nhiên thấy rất ngoài ý muốn, nhìn dáng vẻ của anh hình như là muốn đón cô xuất viện.

Trì Duật không trả lời, lại thấy trong tay cô cầm kiện nội y kia, lại quét qua ngực cô, quả nhiên lộ ra một ít hồng nhạt, hình dạng đặc biệt mê người.

“Vì sao không mặc?” Anh dời ánh mắt đi, hỏi.

“…… Quá chật, rất không thoải mái.” Bắc Ngu ăn ngay nói thật.

“Bắt buộc phải mặc.”

“…… Nhưng mà thật sự rất không thoải mái.” Bắc Ngu dẩu miệng.

“Mặc vào trước, chờ lát nữa mang cô đi mua cái mới.” Trì Duật chỉ đành thỏa hiệp trước.

“Em sẽ không mặc, trừ phi anh giúp em.”

“……”

Cô nhìn sắc mặt anh trở nên có chút cứng đờ, biết anh không muốn, cũng không nói thêm gì nữa, mà đem kiện nội y kia cất vào túi xách, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Lấy nó ra, cô cất đi rồi tôi giúp cô mặc thế nào?” Trì Duật giống như không biết làm gì với cô, thở dài, gọi cô lại.

“A.” Lúc này Bắc Ngu mới lặng lẽ cong khóe môi lên đem nội y một lần nữa lấy ra để vào trong tay anh, đầu ngón tay còn cố ý chạm qua lòng bàn tay anh.

Trì Duật tiếp nhận thứ mềm mại kia đi phía trước như không chút để ý, Bắc Ngu đi theo phía anh sau, khóe môi đã hoàn toàn không nhịn được mà giơ lên.

Cửa phòng vệ sinh đóng lại, Bắc Ngu cũng không thấy xấu hổ trực tiếp cởϊ áσ ra, lộ ra nửa người trên, tuy làn da cô trắng nõn, nhưng vẫn có thể nhìn ra trên người cô có không ít vết sẹo, giống như một đồ thuỷ tinh bị vỡ, lưu lại dấu vết chằng chịt.

Nhưng điều này càng làm cặp tuyết nhũ của cô trở nên hoàn mỹ, đáng yêu hơn, chỉ cần đứng lặng yên như vậy rồi nhìn, cũng có thể gọi lên du͙© vọиɠ nguyên thuỷ nhất của con người.

Cổ họng Trì Duật lăn lộn không kiểm soát được.