Chương 28: ; Võ Chi Tứ Cảnh

Thiếu niên này không phải ai khác mà chính là Điền Kiệt, ngày ấy bị Lâm Hiên dọa bỏ chạy ở Thành Nhạc Dương.

Điền Kiệt quỳ rạp trên mặt đất, chật vật nhìn Lâm Hiên, không biết vì sao, trong đầu hắn ta đột nhiên hiện ra bóng dáng một người áo đen. Nghĩ đến đây, lập tức cả người hắn ra run lên.

Lâm Hiên lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó xoay người rời đi.

Chỉ nghe thấy ở phía sau, thiếu nữ kia quát lớn nói: "Điền Kiệt, ngươi là đồ phế vật, ca ta giao cho ngươi nhiệm vụ để ngươi bảo vệ ta, hiện tại vậy mà người khi dễ ta bỏ đi rồi, ngươi là đồ phế vật!"

Lâm Hiên không để ý tới hai người này, mà dừng lại trước một phòng viết số 95.

Mở cửa ra, Lâm Hiên đẩy cửa sắt dày nặng đi vào.

Bên trong rất đơn giản, ngoại trừ có một giường đá và một bàn đá ra thì còn lại chỉ có Kim Vệ Trúc đứng ở một bên, cũng không có thêm cái gì nữa, có điều không gian rất lớn, cũng đủ để Lâm Hiên thi triển tay chân.

Lâm Hiên đi tới trước mặt Kim Vệ Trúc, lấy ra một khối linh thạch hạ phẩm, bình ổn đưa vào, lập tức trong mắt Kim Vệ Trúc kia lóe lên màu hồng quang, thân thể dần dần thức tỉnh.

Thực lực của Kim Vệ Trúc này ở giữa Ngưng Mạch ngũ giai và lục giai, đặt một khối linh thạch chính là thực lực Ngưng Mạch ngũ giai, đặt hai khối linh thạch chính là thực lực Ngưng Mạch lục giai, mỗi lần chỉ có thể duy trì một canh giờ.

Lâm Hiên luyện Thuấn Ảnh Bộ trước nên chọn thực lực Ngưng Mạch ngũ giai. Một lúc sau Kim Vệ Trúc kia hoàn toàn thức tỉnh, cầm kiếm trúc trong tay đâm về phía Lâm Hiên.

Thân hình Lâm Hiên lay động, thi triển Thuấn Ảnh Bộ, bắt đầu tránh né công kích của Kim Vệ Trúc.

Thuấn Ảnh Bộ có hai đặc điểm, một là nhanh, hai là giống như cái bóng, trước sau đều có thể dính trụ địch nhân, giờ phút này Lâm Hiên chạy chung quanh Vệ Trúc, không ngừng né tránh, mỗi lần hắn đều nhẹ nhàng di chuyển thân mình, vừa vặn né qua kiếm trúc, lại không lãng phí một tia lực lượng nào.

Đây là một loại bộ pháp cận nhân, yêu cầu võ giả phải khống chế lực chuẩn xác, nếu không tới gần địch nhân như thế, chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ vạn kiếp bất phục.

Lâm Hiên cứ lợi dụng Vệ Trúc như vậy tu luyện Thuấn Ảnh Bộ, trong lúc đó xen kẽ tu luyện Kim Ngọc Tôi Thân Quyết, chờ đến khi linh lực toàn bộ bị tiêu hao gần hết thì hắn tu luyện Trường Sinh Quyết.

Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.

Cửa sắt dày nặng chậm rãi mở ra, một thân ảnh thon dài đi ra từ bên trong, thiếu niên này chính là Lâm Hiên.

Trải qua ba ngày, hắn đã tu luyện Thuấn Ảnh Bộ và Kim Ngọc Tôi Thân Quyết tới cảnh giới cơ sở, kế tiếp cần thực chiến mới có để đề cao lên được.

Cảnh giới võ học chia làm bốn trọng, cơ sở, chút thành tựu, đại thành, viên mãn, mỗi một trọng đều tạo ra hiệu quả không giống nhau, ví dụ như võ học, cảnh giới chút thành tựu có thể đánh bại cảnh giới cơ sở, mà cảnh giới đại thành lại có thể đánh bại cảnh giới chút thành tựu.

Nghe nói trên cảnh giới viên mãn còn có một loại cảnh giới khác, được gọi là ý cảnh, chỉ là có rất ít người đề cập đến.

Thân pháp cách chút thành tựu còn một khoảng nữa, hơn nữa Kim Ngọc Tôi Thân Quyết cũng cần mua chút dược liệu để tu luyện, quan trọng nhất chính là hắn còn thiếu một thanh kiếm! Lâm Hiên xoa trán, chuẩn bị đi Thành Nhạc Dương một chuyến.

Khu ở ngoại môn, phòng nhỏ của Lâm Hiên.

Một thân ảnh kiều mỹ ngồi một mình trong phòng, chiếc đùi thon dài xinh đẹp hiện ra đường cong hoàn mỹ, đôi mắt to trắng đen rõ ràng thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh cánh cửa.

Khi nhìn thấy thân ảnh Lâm Hiên tiến vào, thiếu nữ khẽ hừ một tiếng.

"Di, sao ngươi lại ở đây?" Lâm Hiên vừa mới tiến vào phòng nhỏ đã nhìn thấy Đường Ngọc tay chống cằm, xuất thần ngồi ở đó.

"Hắc hắc, có phải nhớ ta rồi không?" Vẻ mặt Lâm Hiên cười xấu xa.

"Ta tưởng ngươi muốn đi tìm chết!" Đường Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, thở phì phì nói: "Đi cùng ta tới một nơi."

Lâm Hiên cười tủm tỉm nhìn chiếc đùi thon dài, đột nhiên sửng sốt một chút: "Ngươi đột phá rồi?"

"Rất lạ sao." Đường Ngọc bĩu môi, "Rốt cuộc có đi hay không?"

"Đi đâu?"

"Nhạc Dương! Đồ nhà quê nhà người chắc chưa từng tới đó!" Đường Ngọc sỉ nhục nói.

Lâm Hiên: "..."

"Có thể đi, nhưng trước tiên thương lượng một chuyện." Vẻ mặt Lâm Hiên tươi cười giống như ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ.

Đường Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hiên cười ấm áp như vậy, không kiềm được đỏ mặt lên: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Lâm Hiên dường như không chú ý tới dáng vẻ tiểu nữ nhân kia của Đường Ngọc, hắn thò mặt lại gần, nhẹ giọng nói: "Chuyện là, mượn một chút linh thạch hoa hoa."

"Ngươi! Đi chết đi!" Đường Ngọc cho rằng Lâm Hiên sẽ nói ra câu nào đó làm động lòng người, không ngờ rằng lại là vay tiền, lập tức miệng nhỏ chu lên, giơ bàn tay phấn nọn đánh qua.

Lâm Hiên cười hì hì bỏ trốn, vỗ vỗ tay nói: "Đi thôi, Đường đại tiểu thư."

............

Thành Nhạc Dương vẫn ồn ào tiếng người như cũ, có điều lần này, Lâm Hiên không mặc một thân áo đen, mà lấy thân phận đệ tử Huyền Thiên Tông bước vào đô thị phồn hoa này.

Vốn dĩ Lâm Hiên còn đang suy nghĩ muốn đến Phường Thiên Hương kiếm kim tạp hay không thì lại không nghĩ tới Đường Ngọc căn bản không định đi Phường Thiên Hương, trực tiếp kéo Lâm Hiên đi Vạn Bảo Lâu.

Giao phí vào cửa, hai người sóng vai đi vào.

Bên trong rường cột chạm trổ, lộ vẻ xa hoa, Lâm Hiên tò mò nhìn bốn phía.

"Cho ngươi mượn một ngàn linh thạch, nhớ phải trả ta!" Đường Ngọc đưa cho Lâm HIên mười tấm linh phiếu, sau đó vui sướиɠ chạy tới quầy hàng.

Lâm Hiên nhận lấy linh phiếu, cất vào trong ngực, đi về phía khu vực vũ khí.

Đủ loại vũ khí trưng bày trên giá gỗ, có rất nhiều loại Lâm Hiên chưa từng thấy. Hắn cầm lấy một thanh trường kiếm tinh cương, búng nhẹ một cái, lập tức thân kiếm phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ánh mắt Lâm Hiên sáng lên, không hổ là Vạn Bảo Lâu, tùy tiện cầm một thanh kiếm cũng đều là kiếm tốt thượng thừa. Hắn xuất thân ở phủ Kiếm Trì, từ nhỏ chính là ôm trường kiếm mà lớn, cho nên đối với trường kiếm vô cùng quen thuộc.

"Ha, quả nhiên là tuổi quá trẻ, một bảo kiếm bình thường đã khiến ngươi cao hứng như vậy!" Giọng nói Tửu gia ở trong người Lâm Hiên vang lên.

"Bình thường? Nếu không ngươi cho ta một thanh đi!" Lâm Hiên bất mãn nói.

"Hắc hắc, người trẻ tuổi muốn tay làm hàm nhai, đừng nghĩ sẽ có bánh từ trên trời rơi xuống!" Tửu gia nghiêm túc nói, "Muốn thứ tốt, ta có thể giới thiệu cho ngươi một chỗ."

"Ngươi?" Lâm Hiên không tin, "Chẳng lẽ ngươi biết động bảo khố gì đó trong thượng cổ?"

"Hắc hắc, còn nhớ lần trước tiểu tử kia nói động Ma Khanh không?" Tửu gia nhắc nhở nói.

Lâm Hiên sửng sốt, sau đó chửi ầm lên: "Muốn bẫy ta à! Lại còn Ma Khanh, đánh chết cũng không đi!"

"Người trẻ tuổi sao một chút tinh thần mạo hiểm cũng không có thế, ngươi yên tâm, có ta ở đây, đảm bảo ngươi không có chuyện gì!" Tửu gia lời thề son sắt nói.

Lâm Hiên có hơi động tâm, Ma Khanh kia thần bí từ xưa tới nay, lại còn từ sâu trong sơn mạch Thái Hành thổi ra được cục đá, có lẽ thật sự có thể tìm được thứ tốt.

Tửu gia tiếp tục dụ dỗ: "Chúng ta chỉ ở bên ngoài, tuyệt đối không đi sâu vào, ta tính trong hơn hai ngày này, ngươi có thể tìm thấy cơ duyên ở đó!"

"Còn có cơ duyên, ngươi chỉ là muốn ta tìm cục đá cho ngươi thôi!" Lâm Hiên không khách khí vạch trần ý đồ của Tửu gia.

"Hắc hắc...." Tửu gia cười gượng hai tiếng, "Nếu ngươi thật sự có thể cắt ra từ trong cục đá một thanh bảo kiếm, tuyệt đối là kiếm đại!"

Thật ra nếu nói Lâm Hiên không có suy nghĩ thì không có khả năng, một khối đá còn có thể giấu linh căn, ai biết bên trong cục đá khác sẽ có cái gì?

Hơn nữa, đừng nhìn thấy trường kiếm trong tay Lâm Hiên sáng lóa mắt như tuyết, nhưng hắn biết loại trường kiếm phẩm chất này căn bản không chịu nổi hắn sử dụng Kiếm Pháp Lôi Động, phải dùng kim loại đặc thù chế tạo thành Bảo Khí thì mới có thể chịu được loại lực lượng cuồng bạo này.