Chương 27: Ngươi sẽ hối hận!

Lâm Hiên thắng gần 300 điểm cống hiến, thỏa mãn trở lại phòng nhỏ của mình.

Hiện tại cách khảo thí nội môn còn một tháng, hắn cần phải lập kế hoạch thật tốt. Thực lực hiện tại của hắn là Ngưng Mạch tứ giai đỉnh phong, rất nhanh có thể tiến vào Ngưng Mạch ngũ giai, hơn nữa có hơn 300 điểm cống hiếm, hắn có thể lựa chọn hai môn võ học.

Trong tay Lâm Hiên chỉ có Kiếm Pháp Lôi Động, bộ pháp này vẫn chỉ là võ học cơ sở, ngoài ra hắn cũng không có võ học gì. Chỉ là có 300 điểm cống hiến này thì mấy vấn đề này đều có thể giải quyết.

"Điểm cống hiến thật là một thứ tốt, khó tránh những gia hỏa đó lại liều mạng vì điểm cống hiến." Ở ngoại môn, có điểm cống hiến là đại biểu có được tài nguyên phong phú, có tài nguyên, đương nhiên tu luyện nhanh hơn so với người khác.

"Không biết đệ tử nội môn sẽ sinh hoạt như thế nào?" Lâm Hiên không nhịn được mà nghĩ tới, hắn từng nghe Đường Ngọc nói qua, bên trong nội môn có bố trí võ kỹ các, võ học dưới huyền cấp đều có thể tìm thấy trong đó, lại còn không cần đổi điểm cống hiến.

Nghĩ đến đây, Lâm Hiên thật không nhịn được muốn lập tức trở thành đệ tử nội môn, như vậy thì không cần mỗi ngày làm nhiệm vụ, liều chết liều sống tranh điểm cống hiến.

"Mặc kệ, ngủ một giấc trước đã." Lâm Hiên tắm rửa một cái rồi sau đó nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau. Lâm Hiên ăn cơm sáng xong bèn chạy tới nhiệm vụ đường.

"Lâm huynh, chào!"

Lâm Hiên vừa mới vào cửa thì nghe thấy giọng nói của Trần Đại Chính. Hắn cười tủm tỉm đi qua, ném cho hắn ta một tấm linh phiếu.

"Ngày đó đa tạ Trần huynh, phần nhân tình này ta nhớ kỹ." Lâm Hiên nghiêm túc nói.

"Khách khí cái gì, chủ yếu vẫn là bản lĩnh của ngươi lớn nên được Phương trưởng lão chú ý, nếu không ta cũng không có bản lĩnh mời được trưởng lão!" Trần Đại Chính cười ngây ngô nói.

"Không nói nhiều nữa, ta muốn chọn mấy quyển võ học, không biết Trần sư huynh có đề cử gì không?" Lâm Hiên trực tiếp đi vào vấn đề chính.

"Về phương diện nào, kiếm pháp hay là thân pháp, chưởng pháp hay là chân pháp?" Trần Đại Chính hỏi.

Lâm Hiên vuốt cằm suy nghĩ, hắn không cần kiếm pháp, Kiếm Pháp Lôi Động hắn mới chỉ học được trọng thứ nhất, đoán chừng trong một tương lai rất dài hắn vẫn sẽ tu luyện Kiếm Pháp Lôi Động.

Hắn cần một quyển bộ pháp, dù sao hiện tại hắn dùng vẫn là bộ pháp cơ sở, về phần mặt khác, hắn muốn lựa chọn một môn võ học tăng cường thân thể, dù sao lực lượng hắn càng lớn, thi triển uy lực Kiếm Pháp Lôi Động cũng càng lớn.

Thật ra, ban đầu hắn muốn Tửu gia dạy hắn võ học cơ bản, kết quả Tửu gia trực tiếp nói với hắn, võ học ông ấy có rất nhiều, nhưng căn bản không thích hợp với hắn, cũng không còn cách nào, hiện tại tu vi của Lâm Hiên quá thấp.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải tới Nhiệm Vụ Đường để đổi võ học.

"Tìm giúp ta loại bộ pháp và loại rèn thể." Lâm Hiên nói.

Trần Đại Chính đưa tới hai quyển thư tịch, "Đều ở trên đó, ngươi xem kỹ đi."

Lâm Hiên đọc nhanh, rất mau hắn đã chọn ra hai loại võ học. Một quyển là bộ pháp hoàng cấp trung giai, Thuấn Ảnh Bộ, luyện tới đại thành sẽ làm được như bóng với hình, truy phong từng ngày.

Một quyển khác là Kim Ngọc Tôi Thân Quyết, võ học hoàng cấp trung giai, nhưng cường hóa khí huyết, tăng cường lực lượng, luyện đến đại thành, thân thể đao kiếm bất thương.

Võ học rất tốt, Lâm Hiên lại nhận mấy nhiệm vụ rồi rời khỏi Nhiệm Vụ Đường.

Hắn định trước tiên tu luyện võ học này một chút, sau đó lại đi một chuyến tới Thành Nhạc Dương, đi mua một vũ khí tốt, nếu không một kiếm khách lại không có vũ khí trong tay, điều này cũng đủ bị chê cười rồi.

Lâm Hiên không trở về phòng nhỏ của mình, mà đi tới phòng luyện công.

Phòng luyện công được đặc biệt xây dựng dành cho đệ tử Huyền Thiên Tông, bảo đảm khi luyện võ sẽ không bị quấy rầy, hơn nữa bên trong còn có Vệ Trúc luyện cùng. Phòng luyện võ này chia làm ba cấp bậc, trong đó khác biệt chủ yếu nhất chính là trên người Vệ Trúc, cấp 1 là Vệ Trúc bình thường, cấp 2 là Hồng Vệ Trúc, cấp 3 là Kim Vệ Trúc.

Phòng luyện võ cấp 1 một ngày thu phí là mười khối linh thạch hạ phẩm, phòng luyện võ cấp 2 một ngày thu phí là hai mươi khối linh thạch hạ phẩm, phòng luyện võ cấp 3 là 30 khối linh thạch.

Vào thời điểm khảo thí ngoại môn Lâm Hiên đã linh giáo Hồng Vệ Trúc rồi, thực lực tương đương với Ngưng Mạch tam giai đến Ngưng Mạch tứ giai, thực lực Kim Vệ Trúc là từ Ngưng Mạch ngũ giai đến Ngưng Mạch lục giai.

Suy nghĩ một lúc, Lâm Hiên chọn Kim Vệ Trúc, Hồng Vệ Trúc đã không còn khiêu chiến được với hắn.

Giao linh thạch rồi nhận lấy chìa khóa phòng, Lâm Hiên liền rời đi. Lúc này, một đôi đệ tử nam nữ đúng lúc đi tới, Lâm Hiên cũng không để ý, hỏi thăm vị trí phòng một chút rồi rời đi.

Lâm Hiên vừa mới đi được vài bước thì nghe thấy phía sau một tiếng hét chói tai: "Ngươi nói cái gì, không còn phòng luyện võ cấp 3."

Đệ tử phụ trách ghi chép kia nói: "Đúng vậy, phòng luyện võ cấp 3 cuối cùng vừa mới được một người chọn rồi, các ngươi chọn phòng khác đi."

"Ai chọn?" Thiếu nữ kia hỏi, "Nói nhanh lên, ta chính là Thanh Y Hội!"

Đệ tử ghi chép vừa nghe tới ba chữ Thanh Y Hội thì rụt cổ lại, sau đó chỉ bóng dáng Lâm Hiên.

Thiếu nữ kia thấy tu vi Lâm Hiên là Ngưng Mạch tứ giai, hơn nữa cũng không phải là người của ba thế lực lớn, lập tức dương cằm đuổi theo.

"Ngươi, đứng lại!" Nàng ta ngang ngược kiêu ngạo nói.

Lâm Hiên ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn bước đi không nhanh không chậm. Điều này khiến thiếu nữ kia tức điên lên, ngày thường những nam đệ tử này đều như nô bộc lấy lòng nàng ta, hiện giờ thấy Lâm Hiên làm ngơ nàng ta như vậy, tức giận giơ ngón tay nhỏ nhắn run run chỉ thẳng.

"Hừ, ngươi dám không nghe bổn tiểu thư nói!" Thiếu nữ kia cười lạnh, bàn tay vung lên đánh tới giữa lưng Lâm Hiên. Linh lực dao động trong không trung, phát ra tiếng động gào thét.

Vốn dĩ Lâm Hiên không để ý tới loại nữ nhân này, không ngờ rằng đối phương lại công kích hắn, hơn nữa ra tay lại hiểm như vậy. Miệng hắn hơi mím lại, ngón tay như kiếm, ngón tay đó đánh ra một kích.

Xuy!

Trên đầu ngón tay kiếm mang phun ra nuốt vào quang hoa, vô cùng sắc bén, đâm xuyên qua linh lực bên ngoài bàn tay thiếu nữ một cái, chạm vào phía trên bàn tay trắng nõn kia.

"Ai u!" Thiếu nữ ăn đau, che bàn tay nhỏ lùi lại phía sau, trên tay nàng ta có một vệt đỏ, đó là do kiếm mang của Lâm Hiên gây ra, có điều nàng ta cũng không biết Lâm Hiên đã thủ hạ lưu tình rồi.

"Ngươi, ngươi dám làm ta bị thương? Ngươi có biết ta là ai không?" Thiếu nữ che bàn tay lại, giọng nói như bông tuyết rét lạnh.

Thấy Lâm Hiên vẫn không xoay người, thiếu nữ tức giận với nam đệ tử kia: "Ngươi là cục đá sao, không nhìn thấy hắn khi dễ ta à?"

Thiếu niên kia cho rằng bằng vào tu vi Ngưng Mạch ngũ giai của thiếu nữ đối phó với một tiểu đệ tử tứ giai là một chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng không nghĩ tới sự việc lại nằm ngoài dự kiến của hắn ta.

Trong mắt hắn ta, hành vi của Lâm Hiên tuyệt đối là tìm chết.

"Cho ngươi một cơ hội, mau lại đây xin lỗi, nếu không ngươi chết chắc rồi!" Thiếu niên kia lạnh lùng nói.

Lâm Hiên không có phản ứng.

"Mẹ nó, ngươi sẽ hối hận." Thân hình thiếu niên kia lao ra nhưng mãnh hổ xuống núi, thanh thế dọa người.

Lâm Hiên đã cảnh cáo người thiếu nữ kia, không ngờ rằng bọn họ vẫn không biết hối cải. Trong lòng hắn cũng giận dữ, kiếm mang trong tay lại lao ra.

"Cút!"

Quát ra một chữ, theo đó lao ra chính là kiếm mang vô cùng tinh luyện, dòng khí màu xanh lục vô cùng mênh mông cuồn cuộn, nháy mắt đánh trúng ngực thiếu niên kia.

Phốc! Thiếu niên bay ngược trong không trung.

Đợi đến khi thiếu niên kia rơi xuống mặt đất, Lâm Hiên mới nhìn rõ bộ dạng của hắn ra, lập tức sửng sốt một chút.