Chương 23: Trận kỳ chiến

Lâm Hiên cũng không nghĩ tới chuyện này cuối cùng vậy mà sẽ kinh động tới trưởng lão, mà trưởng lão này hình như hơi thiên vị mình.

"Đệ tử Lâm Hiên bái kiến Phương trưởng lão." Lâm Hiên cung kính nói.

"Ân. Hai người các ngươi về trước đi, Lâm Hiên ngươi đi theo ta." Phương trưởng lão bảo Đường Ngọc và Trần Đại Chính rời đi rồi mang theo Lâm Hiên đi vào phòng nhỏ.

Vèo!

Phương trưởng lão vung tay lên, bày ra một tầng cấm chế cách âm trong phòng, sau đó nhìn Lâm Hiên.

Trong lòng Lâm Hiên có chút sợ hãi, nhưng ngoài mặt lại làm bộ dáng rất bình tĩnh.

Trong mắt Phương trưởng lão hiện lên một tia khen ngợi, ông ấy hỏi: "Ngươi là người sửa bảo kiếm?"

"Vâng, người sửa Bảo Khí là đệ tử." Lâm Hiên nói.

"Ngươi chính là người của phủ Kiếm Trì." Đột nhiên Phương trưởng lão lạnh giọng hỏi.

Lâm Hiên cả kinh, đồng tử đột nhiên co rút lai.

"Sao ông ấy biết thân phận của ta? Chẳng lẽ người của phủ Kiếm Trì còn muốn hại ta?" Lâm Hiên làm sao cũng không thể nghĩ ra, hắn hô hấp trở nên có hơi dồn dập, sau lưng mồ hôi lạnh chảy xuống.

Ánh mắt Phương trưởng lão như dao, nhìn Lâm Hiên chằm chằm: "Thế nào, sao không trả lời?"

"Bẩm trưởng lão, đệ tử xác thật là người của phủ Kiếm Trì." Lâm Hiên nói.

"Vậy sao lại tới Vân Châu Huyền Thiên Tông, nơi này cách phủ Kiếm Trì rất xa!" Giọng nói của Phương trưởng lão vẫn lạnh như băng.

"Đệ tử là gia tộc dòng bên của phủ Kiếm Trì, nửa năm trước đi cùng phụ thân tới Vân Châu, sau đó phụ thân qua đời, đệ tử mới gia nhập Huyền Thiên Tông." Lâm Hiên nói dối, nói.

Sau khi hắn nói xong phát hiện Phương trưởng lão cũng không nói gì, mà cứ lạnh lùng nhìn hắn như vậy. Hơn nữa từ trên người ông ấy, Lâm Hiên cảm giác được một cỗ áp lực khổng lồ.

Cũng may trong cơ thể Lâm Hiên có tiểu kiếm thần bí, nó nhẹ nhàng rung động, cỗ áp lực kia bèn biến mất không còn.

Nửa ngày sau, Phương trưởng lão nhìn thấy Lâm Hiên dưới linh áp của ông ấy không có gì dị thường, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

"Ta và phủ Kiếm Trì có chút giao tình, cho nên sau khi nhìn thấy ngươi sử dụng thủ pháp dưỡng kiếm của phủ Kiếm Trì, mới muốn tìm hiểu hơn. Ngươi đã là đệ tử của phủ Kiếm Trì, cùng với lão phu kia coi như cũng có chút sâu xa, về sau ở trong môn tu hành cho tốt, những người đội chấp pháp sẽ không tìm ngươi gây phiền toái."

"Đa tạ Phương trưởng lão." Lâm Hiên nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Thời gian còn lại, Phương trưởng lão hỏi một ít về vấn đề phương diện dưỡng khí, Lâm Hiên đối đáp trôi chảy. Cho nên Phương trưởng lão quyết định sau này sự tình về phương diện bình khí giao cho Lâm Hiên xử lý, điểm cống hiến cứ y theo đó mà phát, cái này làm cho Lâm Hiên vui mừng nửa ngày.

Có thể làm việc cho trưởng lão ở trong môn, những chỗ tốt tất nhiên sẽ không thiếu, lại còn có thể kéo gần quan hệ, đây chính là sự tình một hòn đá trúng mấy con chim.

Tiễn Phương trưởng lão rời đi, Lâm Hiên lại đi một chuyến cảm tạ Trần Đại Chính, lúc này mới lại trở về phòng nhỏ.

Trong phòng nhỏ, Đường Ngọc đang ngồi chống cằm, nhàm chán đá đá đôi chân nhỏ tinh tế, sau khi nhìn thấy Lâm Hiên trở về, tinh thần nàng lập tức tỉnh táo.

"Sao ngươi lại quay lại?" Lâm Hiên hỏi.

"Ngươi cái đồ không có lương tâm, tỷ tỷ ta mới vừa cứu ngươi xong, ngươi đã dùng thái độ này với ta?" Đường Ngọc thở phì phì nói.

"Được rồi, đại tỷ, ta sai rồi, lão đại ngài đến đây có việc gì sao?"

"Ngươi mới là đại tỷ, cả nhà ngươi đều là đại tỷ, ta già như vậy sao?" Đường ngọc không vui.

Lâm Hiên: "........"

Nhìn thấy bộ dạng Lâm Hiên bị ăn mệt, đôi mắt Đường Ngọc đảo quanh, nở nụ cười.

"Ân! Ta tới là có chuyện muốn nói với ngươi." Đường Ngọc dừng cười nói, "Ta nghĩ Đoàn Thần Uy nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhiều năm như vậy, ngoại trừ tranh đấu với Chiến Tổ chúng ta, bọn họ còn chưa từng bị ăn mệt như vậy."

"Là bọn họ quá ngang ngược mà thôi!" Lâm Hiên nói, "Có cơ hội, ta nhất định phải đè chết Đoàn Thần Uy!"

"Ngươi?" Đường Ngọc bĩu môi, "Đừng nói ngốc nữa, lần này vận khí ngươi tốt, vạn nhất kinh động tới đệ tử nội môn thì ngươi chỉ có khóc! Không bằng ngươi gia nhập Chiến Tổ chúng ta, như vậy bọn họ cũng không dám động thủ."

Lâm Hiên lắc đầu: "Thôi bỏ đi, lúc này ta gia nhập Chiến Tổ, không thể nghi ngờ sẽ gây thù chuốc oán cho Chiến Tổ, chỉ sợ người bên trong Chiến Tổ cũng không tiếp nhận ta."

Nhìn thấy vẻ mặt Đường Ngọc không vui, Lâm Hiên nói: "Ý tốt của ngươi ta nhận, tin ta đi, không có việc gì."

"Nếu không ta bồi ngươi luyện kiếm?" Vẻ mặt Lâm Hiên lấy lòng nói.

"Thôi, tỷ tỷ ta gần đây muốn đột phá, không rảnh bồi ngươi luyện kiếm, hừ!" Đường Ngọc trừng mắt hắn một cái, bay nhanh chạy mất.

"Trọng thứ nhất của kiếm pháp Lôi Động này vừa mới luyện thành, cần tìm người thử xem đã!" Lâm Hiên cảm thán một phen, sau đó hai tay kết ấn, tiến vào trạng thái tu luyện.........

Một đêm không xảy ra chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiên muốn đi tới khu nhiệm vụ để nhận vài nhiệm vụ, linh thạch trong tay hắn sớm đã tiêu hết, điểm cống hiến cũng không còn nhiều, có thể nói chính là một người nghèo kiết xác.

Đẩy cửa ra, hắn liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, lập tức sắc mặt trở nên vô cùng quái dị.

Thành viên của Đoàn Thần Uy ngồi một loạt ở cửa, sau kh những người này nhìn thấy Lâm Hiên đi ra, lập tức đứng lên.

"Muốn đánh nhau? Chuyện hôm qua đã quên rồi?" Lâm Hiên nhíu mày.

"Không phải đánh nhau, là luận bàn, rất hợp pháp!" Thành viên Đoàn Thần Uy âm dương quái khí nói.

"Thật xin lỗi, không có hứng thú." Lâm Hiên mới không muốn dây dưa với bọn họ, làm nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến mới là quan trọng.

"Hừ, đừng nghĩ muốn chạy, nhiệm vụ của chúng ta chính là trông chừng ngươi, cho nên ngươi ngoan ngoãn tiếp nhận khiêu chiến đi, nếu không ngươi cũng chỉ có thể vĩnh viễn ngốc ở trong phòng."

"Các ngươi rảnh như vậy? Không cần tu luyện?" Lâm Hiên rất bất đắc dĩ.

"Hừ! Chúng ta nhìn ngươi chằm chằm một ngày là có được 30 điểm cống hiến, ngươi không cảm thấy so với làm nhiệm vụ tốt hơn nhiều sao." Đệ tử Đoàn Thần Uy mặt châm biếm, "Chỉ có loại đệ tử rác rưởi như ngươi mới có thể vì điểm cống hiến mà phát sầu!"

Lâm Hiên nhìn một đám đệ tử Đoàn Thần Uy trước mắt, trong lòng đột nhiên có ý kiến hay.

"Muốn cùng ta đánh nhau cũng được, có điều đánh nhau khô khan thì không thú vị, nếu không chúng ta đánh cược điểm đi?" Khóe miệng Lâm Hiên gợi lên một tia mỉm cười.

"Ngươi? Còn muốn cược điểm với chúng ta, đầu óc bị hỏng rồi à!" Đệ tử Đoàn Thần Uy cười to, "Đừng tưởng rằng có thể tiếp được một chiêu của Hoa đội trưởng là cảm thấy mình là vô địch thiên hạ, nói cho ngươi biết, trước mặt chúng ta, ngươi còn kém xa!"

"Ồ, phải không, vậy ngươi dám dánh cược không?" Lâm Hiên từ từ nói.

"Huynh đệ, đừng kích động, đánh bạc với tiểu tử này làm gì, hắn có gì để đánh cược sao?" Có đệ tử khuyên nhủ.

"Ai u, hóa ra thành viên Đoàn Thần Uy chỉ là công phu miệng lưỡi lợi hại, đánh cược cũng không dám!" Lâm Hiên cố ý lớn tiếng nói.

"Ngươi nói cái gì!" Đệ tử kia nổi nóng, "Mẹ nó, đánh cược thì đánh cược, ai sợ ai!"

Đệ tử Đoàn Thần Uy kia cũng có chút tính kế của mình, bên trên cho bọn hắn điều kiện, chỉ cần có thể làm Lâm Hiên trọng thương ở trong khiêu chiến, được thưởng 300 điểm cống hiến.

Thành viên Đoàn Thần Uy rất vui vẻ tiếp nhận điều kiện này, thậm chí rất nhiều người đều tới tranh đoạt danh ngạch này. Bởi vì ở trong khiêu chiến, đả thương đối thủ sẽ không bị trừng phạt, dù sao khiêu chiến là hai bên tự nguyện.

Đệ tử Đoàn Thần Uy này nhìn Lâm Hiên như nhìn thấy 300 điểm cống hiến, mà Lâm Hiên nhìn bọn họ cũng như vậy.

Ở dưới ánh nhìn của Lâm HIên, những người này đã có thể bồi hắn tôi luyện kiếm pháp, lại có thể kiếm điểm cống hiến cho hắn, quả thực không khác gì dê béo.

Hai bên đều tính toán nhỏ nhặt từng người, khóe miệng đều không khỏi nở ra một nụ cười lạnh.