Chương 22: Phương trưởng lão

Khu nhiệm vụ, chỗ đăng ký.

Trần Đại Chính đang cúi đầu kiểm tra đối chiếu thông tin nhiệm vụ, đột nhiên có một người chạy tới la lên một tiếng: "Cái người gọi là Lâm Hiên kia đã trở lại rồi, hiện tại đang giằng co với Đoàn Thần Uy!"

Giọng nói này lập tức kinh động tới tất cả đệ tử ở khu nhiệm vụ, bọn họ đều buông nhiệm vụ trong tay xuống, chạy ra bên ngoài.

Tuy rằng bọn họ chưa từng gặp Lâm Hiên, nhưng uy danh của Lâm Hiên bọn họ lại nghe gần một tháng nay. Một đệ tử ngoại môn không có gì nổi bật cũng dám gϊếŧ người của Đoàn Thần Uy, hơn nữa người chết lại là đệ đệ của cao thủ nội môn Trương Duệ, đây tuyệt đối là chuyện tình nóng nhất trong thời gian gần đây.

Trần Đại Chính đã sớm nghe thấy những chuyện này, nhưng hắn ta chỉ có thể lo lắng suông, hiện tại nghe thấy Lâm HIên đã trở lại, hắn ta càng nóng ruột hơn. Suy nghĩ nửa ngày, hắn ta chỉ có thể tìm Phương trưởng lão giúp đỡ.

Hắn ta cầm lấy bảo đao cũng sửa xong kia, vội vã chạy về phía sau núi.

Xuyên qua thật nhanh cung điện, Trần Đại Chính đi vào tiểu viện u tĩnh kia, hành lễ với đệ tử trông coi: "Sư huynh, ta có việc gấp cầu kiến Phương trưởng lão."

"Ồ, là ngươi à." Đệ tử thủ vệ kia nhìn thấy là Trần Đại Chính, cười cười, ""Ngươi chờ chút, ta cho người thông báo một tiếng."

Trần Đại Chính chờ sốt ruột ở bên ngoài, hiện tại thời gian chính là sinh mệnh, chậm một giây thôi Lâm Hiên đều có khả năng bị Đoàn Thần Uy đưa đi, hắn ta không cho rằng Lâm Hiên có thể đấu lại Đoàn Thần Uy.

"Được rồi, ngươi đi theo ta."

Khi Trần Đại Chính cảm thấy một giây giống như một năm thì đệ tử thủ vệ kia đưa hắn ta đi vào.

"Đệ tử Trần Đại Chính bái kiến Phương trưởng lão." Trần Đại Chính thành thật hành lễ.

"Có chuyện gì?" Phương trưởng lão nhàn nhạt hỏi.

Trong lòng Trần Đại Chính rất gấp nhưng ở trước mặt trưởng lão cũng chỉ có thể chậm rãi nói: "Đây là bảo đao của trưởng lão, đã được Lâm Hiên sửa xong rồi."

"Ồ, lại là Lâm Hiên?" Phương trưởng lão vuốt râu, "Hắn đã trở lại rồi sao?"

"Bẩm trưởng lão, Lâm Hiên đã trở lại, có điều hiện tại hắn bị người Đoàn Thần Uy bao vây, người Đoàn Thần Uy nói Lâm Hiên gϊếŧ người của bọn họ, hiện tại còn muốn mang Lâm Hiên đi!"

"Hồ nháo!" Phương trưởng lão vừa nghe, lập tức giận dữ.

"Dẫn đường cho ta!" Ông ấy tóm lấy Trần Đại Chính, nhích người bay lên, để lại một chuỗi tàn ảnh trên không trung.

..............

Khu dừng chân ngoại môn, Đường Ngọc đứng cạnh Lâm Hiên, hai tay chống nạnh, thờ phì phì trừng mắt với Đoàn Thần Uy và người đội chấp pháp.

"Ai dám dẫn hắn đi thì trước tiên bước qua xác ta!"

Lâm Hiên không nghĩ rằng cô nàng này sẽ bảo vệ hắn như thế, trong lòng có một loại cảm giác ấm áp. Hắn thấp giọng nói: "Lần này đa tạ ngươi."

"Hừ!" Đường Ngọc trừng mắt nhìn hắn một cái, "Đã nói sau khi nhập môn sẽ chiếu cố ngươi, yên tâm đi!"

"Vậy đắc tội!" Hoa đội trưởng lạnh giọng nói.

Hắn ta bước lên phía trước, trên người nổi lên quang hoa, một bàn tay to bay về phía trước, mục tiêu thẳng tới Lâm Hiên.

Khuôn mặt nhỏ của Đường Ngọc hơi lạnh, vừa định động thủ lại bi người kéo lại phía sau.

Chỉ thấy Lâm Hiên kéo nàng về phía sau, sâu đó nhanh chóng rút kiếm, kiếm hắc thiết hóa thành một đạo điện quang, trong nháy mắt đâm ra.

Lâm Hiên vừa ra tay chính là kiếm pháp Lôi Động, kiếm mang chợt lóe, giống như lôi điện xẹt qua đâm về phía bàn tay to.

Keng keng!

Hai người chạm vào nhau, phát ra âm thanh kim loại va chạm, Lâm Hiên chém ra ba kiếm, chém về ba phía khác nhau, nhưng mỗi lần đều bị linh lực trên bàn tay kia cản lại, có điều bàn tay kia cũng bởi vì ba kiếm này mà ngừng lại.

"Đây là Ngưng Mạch lục giai sao? Linh lực thật hùng hậu!" Lâm Hiên cảm nhận được linh lực đối phương cường hãn, không khỏi cảm thán.

Một màn này ở trong mắt mọi người, tức khắc làm cho mọi người kinh hô.

"Ta không nhìn lầm chứ, vậy mà hắn lại có thể chống lại một kích của Hoa đội trưởng!"

"Ngưng Mạch tứ giai lại có thể đối kháng với Ngưng Mạch lục giai? Ta không phải đang nằm mơ chứ!"

"Vừa kia kiếm kia thật nhanh, gia hỏa này rốt cuộc là ai?"

"Mặc kệ là ai, chọc vào Đoàn Thần Uy và đội chấp pháp, hắn tuyệt đối chết chắc rồi!"

Sắc mặt Hoa đội trưởng đáng sợ, một kích vừa rồi hắn ta dùng ba thành lực lượng, lại không ngờ rằng lại bị Lâm Hiên chặn lại, lại còn bị nhiều người nhìn thấy như vậy. Khi tin tức này bay đầy trời, càng truyền càng thái quá ở ngoại môn, đoán chừng rất nhanh mọi người sẽ biết Lâm Hiên chặn được một chiêu của hắn ta, đối với thân phận của hắn ta, đây tuyệt đối là sỉ nhục!

"Dám chống lại lệnh bắt, người đâu, bắt lấy!" Hoa đội trưởng hét lớn một tiếng.

Lâm Hiên đẩy Đường Ngọc sang một bên, quát khẽ nói: "Ngươi mau chạy đi!" Sau đó hắn nắm chặt trường kiếm, chuẩn bị tùy thời xông ra phá vòng vây.

Đệ tử Đoàn Thần Uy cười lạnh nhìn Lâm Hiên, bọn họ biết Lâm Hiên chắp cánh cũng khó thoát.

"Ha ha, chọc phải Đoàn Thần Uy thì dùng nửa đời sau sám hối đi!"

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo quang ảnh từ xa chợt lóe qua, trong chớp mắt đứng trên không nhìn mọi người.

"Muốn tạo phản sao? Đều dừng tay!" Thân ảnh người này đáp xuống mặt đất, giọng nói giống như tiếng chuông, nhanh chóng truyền khắp bốn phía.

Lúc này mọi người mới thấy rõ bộ dạng của người tới, một lão giả tóc bạc xác theo một đệ tử sắc mặt tái nhợt, đứng ở giữa mọi người.

"Vậy mà là trưởng lão!" Mọi người kinh hãi, tất cả khom người nói, "Bái kiến Phương trưởng lão."

Những đệ tử định động thủ đều dừng tay chân lại, thành thật đứng một bên.

"Trong tông môn, tụ tập nháo sự, bản lĩnh các ngươi thật lớn, nếu không hôm nào phái tất cả các ngươi đi gϊếŧ địch!" Phương trưởng lão quát lạnh nói.

Mọi người sợ tới mức rụt cổ lại, thế giới bên ngoài cũng không thái bình, một số địa phương thường bị yêu thú xâm lược, Nhân tộc và Yêu tộc thường xuyên khai chiến, nếu như bị đưa ra tiền tuyến, rất khó còn sống để trở về.

"Bẩm trưởng lão, Lâm Hiên bị nghi ngờ có liên quan tàn sát đồng môn, cho nên chúng ta mới......." Hoa đội trưởng làm bộ dáng công chính.

"Chứng cứ đâu?" Phương trưởng lão cắt ngang lời hắn ta nói, "Hoa Dương Bình, thân là đội trưởng đội chấp pháp ngoại môn, hẳn là ngươi biết trách nhiệm của bản thân chứ?"

"Vâng." Hoa Dương Bình nói, "Thế nhưng...."

"Được rồi, giải tán đi, chờ đến khi có chứng cứ rồi lại đến bắt người!" Phương trưởng lão ra lệnh.

Trong mắt Hoa Dương Bình mang theo một tia không cam lòng, hắn ta rất muốn bắt lấy tiểu tử khiến hắn ta không thể xuống đài được, nhưng hiện tại chỉ có thể dừng tay. Ngẫm lại đây là lần đầu tiên đội chấp pháp bị thiệt, loại cảm giác này khiến cho trong lòng Hoa Dương Bình phát cuồng.

Hoa Dương Bình dẫn theo người của đội chấp pháp xám xịt rời đi, những người còn lại cũng tản ra, bọn họ biết có Phương trưởng lão ở đây xem như Lâm Hiên an toàn.

Có điều, người của Đoàn Thần Uy lại thần sắc bất thiện trừng mắt liếc nhìn Lâm Hiên một cái, lúc này mới hậm hực rời đi.

Một trận hành động bắt người oanh oanh liệt liệt, cứ như vậy mà kết thúc.

"Sao lại thế này, không phải ngươi nói tiểu tử này không có bối cảnh gì sao?" Đợi đi xa rồi, Hoa Dương Bình tức giận hỏi, "Vì sao Phương trưởng lão lại tới?"

Sắc mặt Nghiêm Không âm trầm, hắn ta trầm giọng nói: "Lúc điều tra cũng không phát hiện hắn có quan hệ với Phương trưởng lão, có điều có quan hệ thế nào thì đừng quên sau lưng chúng ta cũng có trưởng lão, hơn nữa là trưởng lão nội môn!"

"Muốn đối phó với hắn có rất nhiều cách, ra khỏi tông môn là có thể trực tiếp gϊếŧ chết hắn!"

"Nếu hắn không ra khỏi tông môn thì sao?"

"Tông môn quy định không thể gϊếŧ người, nhưng không nói không thể luận bàn, lấy danh nghĩa đường đường chính chính luận bàn, chặn lại toàn bộ nhiệm vụ của hắn, khiến cho sinh hoạt của hắn trong tông môn giống như địa ngục, đối với chúng ta dễ như trở bàn tay."

"Được rồi, việc còn lại là của Thần Thần Uy các ngươi, ta đi trước." Hoa Dương Bình dẫn người đội chấp pháp rời đi.

Mà Nghiêm Không phân phó thành viên Đoàn Thần Uy chuẩn bị sẵn sàng, hắn ta muốn đùa chết Lâm Hiên.