Chương 8: Có muốn nhận một sư muội không?

Toàn trường rơi vào im lặng.

Một cược!

Không nghĩ đến Cửu Thiên Dạ chỉ dùng một cước đã đá một người luyện khí tầng tám đạp ra khỏi lôi đài!

Những người lúc trước bị Cửu Thiên dạ đánh bại trong lòng có chút không phục, lúc này đều không thể không phục.

Không chỉ thế mà trong lòng còn lặng lẽ cảm tạ Cửu Thiên Dạ đã hạ thủ lưu tình với bọn họ.

“Triệu Khuê thật sự là luyện khí tầng tám? Vừa rồi cũng không thấy hắn muốn nhường!”

“Làm sao không phải được, có các chấp sự nhìn hơn nữa tu vi của Triệu Khuê cũng là các trưởng lão tự mình đo thì có thể giả sao?”

Triệu Khuê vốn buồn bực lại nghe những lời này thì lập tức tức không thở được mà ngất đi.

Nhường!

Hắn có thể nhường cho người khác những nhường tên phế vật Cửu Thiên Dạ kia thì tuyệt đối không thể nào.

“Chấp sự đại nhân, nên tuyên bố kết quả rồi.” Âm thanh của Cửu Thiên Dạ vang lên trong tiếng thổn thức những người xung quanh, không chút gợn sóng, cũng không tỏ ra kiêu ngạo hay nịnh bợ, giống như người thắng không phải là hắn.

Chấp sự phụ trách lôi đài số 7 lúc này hồi phục lại tinh thần: “Lôi đài số bảy, Cửu Thiên Dạ thắng.”

“Bốp!” Phó Tống Khâu không kiềm chế được mà bóp nát chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái.

“Phó phong chủ, đừng quên cuộc cá cược của chúng ta nha.” Tâm trạng Thẩm Trường Quân lúc này phải nói là vô cùng vui vẻ, ngay cả Thẩm Trường Minh bên cạnh cũng không tự chủ được mà nhếch khóe môi.

Những năm gần đây, hắn làm tông chủ cũng không tự tại như trong mắt nguời khác.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, hắn không thể không che giấu tu vi.

Nếu không phải Trường Quân có thiên phú dị bẩm lại là người không chịu thua kém, năm gần hai mươi tuổi kết đan, tu vi đạt tới kim đan, ở trước mặt Phó gia có tác dụng uy hϊếp thì sợ rằng Cửu Hoa tông đã sớm loạn rồi.

Nếu Phó gia là loại người thật tâm thật ý lo lắng cho Cửu Hoa tông thì hắn cũng không ngại mà nghiêng một phần tài nguyên cho bọn họ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Phó gia lòng lang dạ sói, một lòng chỉ muốn tranh quyền đoạt lợi, căn bản không đem lợi ích Cửu Hoa tông để vào mắt mà chỉ lo lợi ích của mình. Thử hỏi người như vậy, hắn sao có thể để cho đối phương hưởng lợi lớn.

Nếu không, chờ khi Phó gia lớn mạnh thì người gặp họa đầu tiên chính là hắn và Trường Quân.

Bản thân hắn thì chưa nói nhưng Trường Quân tuyệt đối không thể có chuyện gì.

“Muốn con ta quỳ xuống xin lỗi, cũng phải xem tên tiểu tử kia có cái mạng đó hay không.” Phó Tống Khâu nói xong thì lập tức phẩy tay áo bỏ đi, ông ta tạm thời không động đến Thẩm Trường Quân nhưng với một tên phế vật Ngũ linh căn thì không có cách sao?

Phong chủ các phong liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt đều hiện lên vẻ khó hiểu

Cuộc đấu giữa Cửu Hoa phong và Cửu Trụ phong đã đến thời điểm gay cấn, bọn họ nên lựa chọn đứng về phía một trong hai hay tiếp tục bàng quan?

Ban đêm.

Trải qua một ngày tranh tài, tất cả đều mệt mỏi nhưng nghĩ đến bản thân từ nay về sau có thể trở thành đệ tử của một trong năm đại tông môn thì tinh thần đều sáng rực, Cửu Thiên Dạ cũng không ngoại lệ.

Tất nhiên, hắn không phải vì chuyện có thể gia nhập Cửu Hoa tông mà hưng phấn, mà đang nghĩ đến chuyện sau này.

Hắn muốn trà thù Thẩm Trường Quân, nhưng muốn trả thù thế nào thì hắn lại chưa có kế hoạch chu toàn.

Đột nhiên, đáy mắt Cửu Thiên Dạ hiên lên tia lạnh lẽo, cửa phòng chợt mở ra, ngay lập tức thấy một bóng người thanh tú diễm lệ đứng ở ngoài cửa.

Mơ hồ hắn còn ngửi được mùi mái tanh từ trên người nọ bay tới.

“Sư phụ, sao người lại đến đây?” Ánh mắt Cửu Thiên Dạ khẽ lay động, lộ ra dáng vẻ khó hiểu.

Thẩm Trường Quân lập tức bị dáng vẻ ngây thơ này làm cho sửng sốt, không khỏi xoa đầu Cửu Thiên Dạ: “Ta chỉ đến xem một chút, ở chỗ này còn cần cái gì không?”

“Đa tạ sư phụ, đệ tử tạm thời không thiếu thứ gì.”

Ánh mắt Cửu Thiên Dạ đột nhiên trở nên lạnh nhạt, nữ nhân đáng chết này lại dám động vào đầu của lão tổ Thiên Dạ tạ, ngươi chờ đó cho ta!

“Thiên Dạ, con nhìn xem, toàn bộ Cửu Vân phong này chỉ có hai sư đồ chúng ta. Con có muốn ta thu nhận thêm một sư muội khác cho con, để có thể chơi cùng chúng ta thì sao?”