Thấy Thẩm Trường Quân thừa nhận thân phận của mình, đám người Phù Sinh Điện không những không vui nổi mà ngược lại càng thêm sợ hãi.
“Trường Quân chân nhân, tất cả chuyện này không liên quan đến ta, tất cả đều là ý của Bùi Tu Lang.”
“Thu Tuyền, đồ tiện nhân.” Bùi Tu Lang cũng vì biết thân phận của Thẩm Trường Quân mà khó chịu, nghe được Thu Tuyền nói những lời này lại càng tức giận không có nơi để phát tiết.
Nữ nhân này đúng là mắt nhìn thiển cận, lúc trước rõ ràng thoải mái đồng ý, bây giờ chưa gì đã trở mặt.
Chẳng lẽ nàng ta cho rằng hiện tại cầu xin thì Thẩm Trường Quân có thể tha cho nàng sao?
Thấy đối phương còn chưa đánh mà đã bắt đầu nội chiến, vẻ mặt Cửu Thiên Dạ không khỏi có phần thất vọng.
Phù Sinh Điện này đúng là trước sau như một, nhát gan sợ phiền phức.
Thẩm Trường Quân mỉm cười nhìn Thu Tuyền: “Nhưng ta lại thấy ngươi khi nãy rõ ràng muốn cướp đồ đệ ta, sao chưa gì đã nhanh quên như vậy?”
Bùi Tu Lang với Thu Tuyền có nhảy nhót cỡ nào thì nàng cũng có thể mặc kệ nhưng dám đánh chủ ý lên người Cửu Thiên Dạ vậy thì đừng trách nàng đánh cho bọn họ đến mức cha mẹ không nhận ra.
Thẩm Trường Quân rõ ràng là cười nhưng Bùi Tu Lang với Thu Tuyền chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh không ngừng đổ xuống.
“Thẩm Trường Quân, cho dù sau lưng ngươi có tông chủ Cửu Hoa tông là Thẩm Trường Minh chống lưng nhưng ngươi đừng quên hiện tại có một mình ngươi. Hơn nữa, ngươi vừa mới thăng lên Kim Đan cách đây không lâu.”
Thu Tuyền hiện tại cũng xem ngươi hiểu ra, mặc kệ nàng ta có hạ mình thấp đến đâu thì chuyện hôm nay Thẩm Trường Quân nhất định không bỏ qua.
Về phần Cửu Thiên Dạ, bởi vì hắn chỉ là Luyện Khí tầng ba nên nàng ta tự nhiên xem nhẹ mà bỏ qua.
“Ồ, vậy sao? Vậy hôm nay để các ngươi xem thử bản lĩnh của người mới lên Kim Đan không lâu là ta xem thế nào?” Khóe miệng Thẩm Trường Quân vẫn mang theo ý cười nhẹ: “Thiên Dạ, bảo vệ tốt bản thân.”
Lời còn chưa dứt, Nam An kiếm đã mang theo lôi điện chém thẳng ra ngoài.
Trong tay Cửu Thiên Dạ có phù lục của ca ca “tiện nghi” thêm nữa, nàng đã gia cố linh lực hộ thể nên hẳn sẽ không có chuyện gì.
Không cần lo lăng chuyện phía sau, Thẩm Trường Quân cùng vì thế ra tay rất gọn gàng dứt khoát.
Đột nhiên từ Nguyên Anh đại viên mãn, chỉ thiếu nửa bước nữa hóa thần quay về Kim Đan sơ kỳ có chút không quen tay, thuật pháp vốn dùng quen tay lúc này lại không dùng được do tu vi.
Nhưng cũng không vì thế mà hai kẻ Kim Đan có căn cơ phù phiếm như này chiếm được chỗ tốt từ nàng.
Huống chi Thẩm Trường Quân còn là Lôi Linh Căn có tính công kích mạnh nhất.
Thẩm Trường Quân đột ngột ra tay cũng khiến cho Thu Tuyền với Bùi Tu Lang không dám sơ suất, chỉ có thể dốc toàn lực ứng chiến.
Phía sau, Cửu Thiên Dạ lướt nhẹ ngón tay qua túi trữ vật bên hông, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp.
Sư phụ, trận đánh này là vì bản thân ngươi hay là vì ta?
Đột nhiên, khóe miệng Cửu Thiên Dạ lộ ra nụ cười đầy trào phúng.
Cửu Thiên Dạ à Cửu Thiên Dạ, ngươi đủ rồi đó. Chỉ vì chút đồ vật này mà cảm động sao? Ngươi đã quên ở kiếp trước, nữ nhân này ích kỷ thế nào rồi sao? Đã quên kiếp trước nữ nhân này đối xử với ngươi thế nào rồi sao?
Kiếp trước nếu không phải vì nữ nhân này ích kỷ thì làm sao ngươi lại có tâm ma? Làm sao lại phi thăng thất bại?
Cuối cùng, đến cả một mảnh xương cũng không còn.
Ngảng đầu nhìn Thẩm Trường Quân đang giao chiến, ánh mắt Cửu Thiên Dạ không che nổi kinh ngạc lướt qua rồi nhanh chóng biến mất.
Không phải nữ nhân này mới thăng lên Kim Đan không lâu sao?
Vì sao căn cơ của nàng không giống người vừa mới lên Kim Đan một chút nào? Hay có thể nói, nữ nhân này từ trước đến nay vẫn mạnh như thế?
Chẳng lẽ vì kiếp trước hắn không thấy nàng động thủ ở thời điểm này cho nên không hiểu rõ về thực lực thật sự của nàng?
Nhưng nếu thực lực của nữ nhân này vẫn luôn mạnh như thế thì tại sao kiếp trước ở thời điểm đó, hắn lại có thể dễ dàng đánh thắng nàng?
Trong mắt Cửu Thiên Dạ không ngừng hiện lên nghi hoặc.