Chương 7

Trong văn phòng, Tống Ninh nhìn Tạ Tranh lấy ra báo cáo khám nghiệm tử thi, cặp lông mày đậm nhíu lại.

"Người chết là một cư dân của căn hộ khách sạn trên tầng 14, Omega nam, 29 tuổi. Chồng của người quá cố lần đầu tiên xác định thi thể và xác nhận danh tính của người quá cố bằng cách theo dõi các tài liệu lưu trữ và kiểm tra thông tin thông qua hình ảnh." Bài phát biểu của Tạ Tranh luôn luôn mang lại cho mọi người một cảm giác bình tĩnh không thể giải thích được, không giống như những người lao động có nguy cơ cao bị chi phối bởi adrenaline mỗi ngày.

"Nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ về thân phận của người chết." Tạ Tranh ngẩng đầu nhìn Tống Ninh, đón nhận ánh mắt phức tạp của đối phương: "Tôi muốn xin kiểm tra tuyến gen."

"Nếu cậu muốn xác nhận danh tính của người chết, bình thường kiểm tra tóc hoặc gen máu là đủ." Tống Ninh hỏi: "Cậu nghĩ có vấn đề gì?"

"Tất cả những người chết trong các vụ phá hoại liên tiếp là Alpha và Omega, và trong sáu vụ liên tiếp, chỉ có một người chết và đều chết cháy." Tạ Tranh giải thích một cách nhẹ nhàng: "Không thể không nghi ngờ rằng tên tội phạm này có mục tiêu rõ ràng, không chỉ đơn giản là phá hoại."

"Nhưng giữa các nạn nhân không thấy có mối quan hệ xã hội với nhau, xét nghiệm cơ thể cũng không có ma túy, cũng không có dấu vết bị hạn chế di chuyển trong suốt cuộc đời." Tống Ninh nhìn Tạ Tranh: "Để thiêu chết nạn nhân thì phải khiến nạn nhân nằm im trong biển lửa, không phải gϊếŧ người vậy hơi cực sao?

"Cho nên hung thủ có lý do muốn bọn họ bị thiêu chết." Tạ Tranh không né tránh ánh mắt nhìn của Tống Ninh: "Người đã bắt được rồi, nếu chúng ta không nắm giữ mục đích và động cơ thực sự của hắn, rất dễ bị hắn lừa tới."

Tống Ninh suy nghĩ một lát, hỏi: "Cậu có sáng kiến gì không?"

Tạ Tranh trầm mặc một lát, kéo khóe môi với Tống Ninh: "Trước tiên anh hãy phê duyệt cho kiểm tra gen tuyến, kết quả ra tôi rồi nói sau. "

Tống Ninh không suy nghĩ quá lâu, ký vào giấy tờ.

Tạ Tranh nói cảm ơn ý định rời đi, Tống Ninh lại gọi cậu lại một tiếng, như có chút suy nghĩ hỏi: "Cậu vừa đi gặp người thân của nạn nhân? "

Tạ Tranh trả lời: "Đó không phải là công việc của tôi, chỉ là vô tình gặp phải chồng và anh trai của nạn nhân nên là tôi an ủi một chút."

"Nếu cậu rảnh rỗi, cũng an ủi người nhà của mình đi." Tống Ninh thở dài, nhìn mảnh vỡ trên mặt đất chỉ cảm thấy ánh mắt đau: " JB quá hung dữ. Lúc trước tôi đã nói với cậu, nếu cậu đến chỗ tôi, Sầm Mão có thể tháo thắt lưng tôi xuống..."

Tạ Tranh khẽ cong môi: "Hình như các anh đều rất sợ anh ấy."

"Cậu ta xứng đáng." Tống Ninh nhìn thanh niên trước mắt nhỏ hơn mười tuổi, không biết nghĩ cái gì, sắc mặt nghiêm túc xuống.

"Tiểu Tạ, có một số việc tôi muốn hỏi cậu một chút."

Tạ Tranh xoay người lại, nghi hoặc nhìn Tống Ninh.

"Đầu tiên, tôi cũng không phải là đội trưởng bát quái." Tống Ninh lộ ra khí phái chính trực khó có được: "Tôi cũng biết, cháu trai của Sầm Mão lừa gạt người khác uống nước... Nhưng tôi nghe nói cậu ta cũng thú nhận với cậu một phần."

Tống Ninh vô cùng nghiêm túc hỏi: "Cậu có thể nói cho tôi biết, khi cậu phát hiện đối tượng của mình là đóa kim cương lang bá vương hoa, có thể tay không xé tê giác. Cậu cảm thấy sao nếu bản thân chỉ mặc quần áo bình thường và bị người khác đâm nhưng chỉ mất ba ngày là bình phục? "

Tạ Tranh sửng sốt, sau đó nhẹ giọng cười.

"Không phải tê giác."

"Hả?" Tống Ninh cuối cùng cũng đã nói ra câu hỏi mà bấy lâu nay thắc mắc. Nghe được lời Tạ Tranh nhất thời không kịp phản ứng.

"Đó là một con gấu nâu. Hơn nữa dùng dao, cũng không tính là tay không." Tạ Tranh góc mắt cong cong: "Tê giác... Anh ấy không thể làm điều đó. "

Tống Ninh nhất thời trầm mặc, thầm nghĩ quên mất tên nhóc này chỉ là một sinh viên.

"Tôi cảm thấy anh ấy rất lợi hại." Tạ Tranh nghiêng đầu, nghĩ đến chuyện gì vui vẻ: "Hơn nữa rất đặc biệt. "

Tống Ninh không muốn nói nữa, thúc giục Tạ Tranh nhanh lấy kết quả xét nghiệm di truyền tuyến.

Tạ Tranh gật đầu, lại nhớ tới cái gì đó, cười cười với Tống Ninh:

"Đúng rồi, đội trưởng, tôi đề nghị sau này khi anh nói chuyện với Sầm Mão, chú ý từ ngữ một chút."

Tống Ninh trên đỉnh đầu dâng lên dấu chấm hỏi, Tạ Tranh cười rất khách khí: "Dù sao sau này để chúng ta có thể làm việc cùng nhau, có một số lời nói không hay, hy vọng anh trước mặt người nhà vẫn chú ý một chút. Tôi quen thuộc với MR, khiếu nại rất thuận tiện. "

Tạ Tranh rời khỏi văn phòng trong ánh mắt khó nói của Tống Ninh, tiếng đóng cửa vô cùng lễ phép.

"...Mẹ nó cái quái gì thế này. "

Tống Ninh chửi một câu, châm một điếu thuốc.

Anh ngồi trên ghế yên lặng hút xong cả điếu thuốc, suy nghĩ một chút chuyện không quan trọng, cúi người bắt đầu nhặt chén trà và bình hoa bị Sầm Mão quăng xuống.

Chỉ chốc lát sau, Mạc Hằng Chu lén lút mở cửa ra, đối mặt với Tống Ninh ngồi xổm trên mặt đất, hai người đều có chút xấu hổ.

"Lão đại..." Mạc Hằng Chu nuốt nước miếng: "Để đó, em lại giúp anh. "

Mạc Hằng Chu vào cửa, giúp Tống Ninh thu dọn đồ sứ vụn, lẩm bẩm: "Sầm Mão đã trở về, anh có muốn trả lại thảm không. " Tay Tống Ninh hơi dừng lại, Mạc Hằng Chu nhìn thấy dòng máu trên tay Tống Ninh, a một tiếng.

Ngoài cửa sổ hoàng hôn rơi xuống, Tống Ninh ngược sáng, Mạc Hằng Chu nhìn không rõ biểu tình trên mặt anh, lại mơ hồ cảm thấy đội trưởng của họ đang đè nén một cảm xúc kịch liệt gì đó.

Mạc Hằng Chu rất khó đồng cảm xúc với người khác, nhưng bỗng nhiên rất muốn hỏi anh, vì thế nhẹ giọng mở miệng: "Anh nói xem, Sầm Mão lần này trở về, có phải không cần rời đi nữa hay không? "

"Trước tiên cậu bảo cậu ta ký đơn xin nhập cảnh." Hồi lâu, Tống Ninh ném mảnh vụn dính máu vào thùng rác.

"Anh ấy ký xong, em sẽ nộp đơn xin ngân sách mua thảm."

Lúc Tạ Tranh đi vào phòng trà, Sầm Mão đang cầm bút một mình điền vào mẫu đơn.

Mỗi lần Sầm Mão cầm bút đều làm cho người ta có cảm giác dùng sức quá mạnh, giống như đang đối mặt với những con số thù địch hung ác tàn nhẫn, đầu lông mày gầy gò nhíu ra đường nét rối rắm đẹp mắt, đôi môi mềm mại hơi mở ra, khiến Tạ Tranh mỗi lần nhìn Sầm Mão sinh ra ảo tưởng hai người hôn nhau.

Sầm Mão có thể là cố ý, hy vọng ai đó bắt đầu bằng nụ hôn để quan hệ tìиɧ ɖu͙© với anh , như vậy sẽ xoa dịu đi những nỗ lực đầy đau đớn của anh. Như vậy anh không phải đọc sách viết. Và người đàn ông luôn chèn ép anh sẽ trả lời mọi câu hỏi của anh, chỉ anh cách có được trái tim của người đàn ông này.

Tạ Tranh đứng một lát, mới chậm rãi đi về phía anh.

Sầm Mão nhận ra bóng tối trên giấy, ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra sự bối rối như con bướm vỗ cánh.

Mỗi lần Tạ Tranh nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Sầm Mão, đều có cảm giác thỏa mãn không giải thích được. Trông người mang vẻ mặt xinh đẹp và vô tội nhưng có thể gϊếŧ chết dã thú mà không sợ hãi, lại vì một câu nói của cậu mà sợ hãi. Tạ Tranh biết, suy nghĩ như vậy không bình thường, cậu không nên tham lam nỗi sợ hãi của Sầm Mão, nhưng hy vọng nhiều cảm xúc sẽ bị bại lộ trên người này.

Sầm Mão quen ẩn giấu, bạo liệt cũng tuyệt, quyến rũ cũng đầy mê hoặc, tất cả đều là một bức tranh đẹp. Tạ Tranh Nghĩ, có lẽ khi Sầm Mão yêu ai đều sẽ cẩn thận, trong đầu của Sầm Mão có thể không chứa quá nhiều thứ, lặp đi lặp lại một số tưởng tượng không có, sau đó tự thông minh đến gần, thăm dò, quyến luyến.

Nhưng cậu không biết cậu đang tâng bốc quá rồi.

"Mẫu đơn nhập cảnh?"

Tạ Tranh ngồi xuống bên cạnh Sầm Mão, nhìn chữ anh viết dù không đẹp nhưng rõ ràng.

Sầm Mão cắn môi, môi trở nên đỏ hơn, khiến Tạ Tranh rất muốn đem ảo tưởng vừa rồi của mình đưa vào hành động.

Cũng may có người đẩy cửa phòng trà ra, Mạc Hằng Chu nhìn thấy ánh mắt của bọn họ trong nháy mắt trở nên bối rối.

"Em, em đến lấy chén trà khác cho Lão Đại. Các anh, các anh tiếp tục đi, em không thấy gì cả."

"Mạc Hằng Chu." Sầm Mão gọi cậu: "Tôi đã điền xong rồi."

Mạc Hằng Chu sửng sốt: "Nhanh như vậy sao?"

Anh đi tới lật xem mẫu đơn Sầm Mão đưa tới, có chút kinh ngạc: "Ngày mai anh sẽ đi làm à? Không cần phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa sao?"

"Tôi không cần." Sầm Mão liếc nhìn Mạc Hằng Chu. Mạc Hằng Chu phản ứng lại, chuyện này cùng cậu nói trước đó muốn đi Bình Đại Học là một ý tứ.

"Vậy em bảo người dẫn anh đi đăng ký." Mạc Hằng Chu nuốt xuống rất nhiều oán hận, vừa định ra ngoài, bị Tạ Tranh gọi lại.

"Tôi dẫn anh ấy đi." Tạ Tranh lấy mẫu đơn Sầm Mão từ tay Mạc Hằng Châu: "Vừa lúc phải đi khoa kiểm tra một chuyến. "

Mạc Hằng Chu muốn nói vậy đâu có thuận đường, nhưng đã bao năm nay trải qua nhiều chuyện, cậu biết là không nên nói ra nên đành im lặng.

Vì thế Sầm Mão đi theo phía sau Tạ Tranh, đi vào thang máy văn phòng ICPO không xa lạ với anh.

Văn phòng hoạt động đặc biệt chiếm toàn bộ tầng 21, cơ quan đăng ký trên tầng hai, Sầm Mão nhớ phòng kiểm tra ở tầng 6.

Anh thấy Tạ Tranh trực tiếp ấn lầu hai, không biết vì sao thở phào nhẹ nhõm.

"Sao lại quyết định trở về? " Tạ Tranh bỗng nhiên hỏi.

Sầm Mão bình tĩnh nói: "Anh cũng không có gì khác có thể làm được. "

"Không phải muốn đi học sao?"

Sầm Mão nhíu mày một lúc lâu, mới trả lời: "Quá khó khăn. " Tạ Tranh nhịn không được cười, đưa tay sờ mái tóc như mây của anh.

"Hôm qua lúc gặp mặt, liền muốn nói."

"Kiểu tóc mới của anh rất đẹp."

Tạ Tranh dán vào bên tai Sầm Mão, lập tức làm nóng hai má của anh.

Sầm Mão hơi mở to mắt. Cửa thang máy mở ra, Tạ Tranh đi ra ngoài, Sầm Mão thiếu chút nữa bỏ lỡ tầng của mình.

Sầm Mão đến cơ quan đăng ký chụp ảnh.

Tạ Tranh ở một bên chờ anh. Người trong cơ quan đăng ký dường như biết cậu ta, không biết lấy một tách cà phê từ đâu để cho Tạ Tranh.

Sầm Mão thấy Tạ Tranh nhận cà phê từ tay người khác, cùng mấy đồng nghiệp nói chuyện phiếm.

Nhϊếp ảnh gia đưa cho Sầm Mão một chiếc áo sơ mi có cổ áo, Sầm Mão mặc vào, áo sơ mi hơi lớn, phần dưới buông xuống đùi. Sầm Mão từ trong tay áo dài vươn tay sửa sang lại cổ áo, Tạ Tranh đối diện hình như lơ đãng nhìn thấy anh, ánh mắt thay đổi, đi về phía Sầm Mão.

Tạ Tranh đưa tay giúp Sầm Mão sửa sang lại cổ áo, người xung quanh không biết vì sao cũng không nói gì.

"Được rồi, được rồi."Sầm Mão mặc quần áo lạ, toàn thân ngứa ngáy không thoải mái, nhịn không được thúc giục.

Sầm Mão ngồi trên ghế, chỉ có thể nhìn thấy ngực Tạ Tranh, nghe thấy anh giống như nở nụ cười: "Cứ như vậy đi. "

Sầm Mão rất nghe lời chụp ảnh, lưu dấu vân tay. Tất cả các quá trình xác thực danh tính được thực hiện bằng tên của Sầm Mão, làm cho anh ta cảm thấy rất tuyệt vời.

Lúc đi ra khỏi cơ quan đăng ký, ánh mắt người phụ trách văn phòng nhìn anh có chút vi diệu. Trong vô thức, Sầm Mão đi theo phía sau Tạ Tranh, nói đã đến lúc đến phòng thí nghiệm.

Tạ Tranh đồng ý, nói lời tạm biệt với người của cơ quan đăng ký.

Họ bước vào hành lang rộng rãi. Tòa nhà ICPO được dát kính một chiều phía trước, vào buổi tối, ánh nắng mặt trời sắp cháy tràn vào hành lang, ở khắp mọi nơi đều đỏ rực và pha chút vàng. Mặt đất bằng đá cẩm thạch trước mắt Sầm Mão phát ra hai cái bóng mơ hồ khi anh cùng Tạ Tranh đi cạnh nhau, giống như tan chảy trong một màn che màu đỏ.

"Đây là lần đầu tiên anh nhậm chức." Sầm Mão nhịn không được mở miệng nói.

Tạ Tranh hơi sửng sốt, nghĩ đến cái gì, ánh mắt thâm sâu xuống: "Cảm giác thế nào? "

"Có chút kỳ quái." Sầm Mão suy nghĩ một chút: "Hình như sau này không thể tùy tiện làm chuyện xấu nữa. "

Tạ Tranh không cười, dừng lại ở một góc của hành lang và hỏi anh ta, "Anh muốn làm gì xấu?"

"Anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì xấu." Sầm Mão có chút khẩn trương cười cười: "Chính là cảm thấy, sau này mặc kệ đã làm cái gì, tất cả mọi người đều biết đó là anh. "

Tạ Tranh lẳng lặng nhìn anh, Sầm Mão cảm thấy biểu tình của cậu có chút nặng nề, liền cười nắm tay Tạ Tranh: "Anh còn tưởng rằng, lần đầu tiên anh dùng thân phận Sầm Mão đăng ký, sẽ là kết hôn với em. ”

Tạ Tranh không cười như Sầm Mão nghĩ, bởi vì trò đùa không thực tế mà cười, chỉ trầm mặc.

Sầm Mão bắt đầu cảm thấy khổ sở, Tạ Tranh mới nói với anh: "Mọi người sẽ biết đó là của em. "

Sầm Mão không kịp phản ứng, tay Tạ Tranh rất nhẹ nhàng vuốt ve hai má anh.

"Về sau, sẽ không còn Sầm Mão nào khác nữa."

Lúc Tạ Tranh hôn xuống, Sầm Mão nghĩ đến vô số ID mà anh đã thay đổi trong hơn hai mươi năm qua. Bây giờ, anh đứng ở nơi anh sắp bắt đầu làm việc và hôn người đàn ông anh thích trong một góc không có ai. Anh có một thẻ tập thể dục được thực hiện bằng tên riêng của mình, và người anh yêu đã tự lưu thông tin trong điện thoại mình

Sầm Mão rất thích Tạ Tranh ôn nhu hôn anh như vậy, giống như dùng đầu lưỡi tặng cho anh một chút ngọt ngào mềm mại.

Khi nụ hôn kết thúc, Sầm Mão nói: "Anh muốn mua một cái ví. "

Tạ Tranh nói được, đưa anh đến phòng kiểm tra, trực tiếp đến văn phòng của người phụ trách.

Người phụ trách bộ phận kiểm tra họ Thạch, là một trong những chuyên gia kiểm tra pháp y nổi tiếng nhất của Tân Minh, bình thường còn thỉnh thoảng đến trường đại học Bình Đại Tổng giảng bài.

Tạ Tranh và Giáo sư Thạch dường như rất quen thuộc, trực tiếp nói cho cậu biết ngày mai nhất định sẽ có kết quả. Sầm Mão nghĩ đến quá trình trước kia người của đội hành động đặc biệt đến đưa kiểm tra cùng người khác, liền cảm thấy thế giới này không công bằng lắm.

Giáo sư Thạch nhìn thấy Sầm Mão, phản ứng một lúc lâu, mới do dự hỏi: "Là trong đội của các cậu? "

Tạ Tranh gật đầu: "Ban đầu là người tiền nhiệm của Tổng cục, hôm nay chính thức đến với chúng tôi."

"A, tôi nhớ rồi." Giáo sư Thạch bừng tỉnh: "Tôi nhớ họ của cậu, Sầm, phải không? Ha ha ha, cùng họ với trưởng phòng vũ khí. "

Trong văn phòng im lặng, giáo sư Thạch cũng cảm thấy trò đùa này không buồn cười, thay vào đó hỏi anh ta: "Làm thế nào để cậu đến Tân Minh từ tổng cục? Được điều đi Bắc Mỹ cũng tốt, an ninh của Tân Minh và đãi ngộ..."

"Nhà tôi ở Tân Minh." Sầm Mão cười cười, dừng lại một chút, lại rất vui lòng giải thích:

"Tổ tổng cục kia chết hết rồi, tôi liền trở về."