Chương 6

Điện thoại cúp máy. Sầm Mão cầm di động đứng trong chốc lát, quay đầu lại chợt nhìn thấy mình trong gương, hơi thất thần.

Đôi môi của anh quá nhợt nhạt, đôi mắt màu sáng lấp lánh nước, giống như những con thỏ trong l*иg bị đe dọa bởi đồng loại đã chết khi anh đến phòng thí nghiệm của Tạ Giang.

Sầm Mão không thích mặt mình như vậy, giờ phút này càng ngày càng chán ghét cái tên lừa đảo trong gương, dứt khoát cầm điện thoại di động, lấy khẩu trang từ trong túi vải nhỏ màu nâu đeo, đi ra khỏi nhà.

Trong quá khứ, anh đã quen với việc đeo mặt nạ để tránh khuôn mặt quá bộ nhớ này là một yếu tố nguy cơ. Nhiều năm kinh nghiệm cũng khiến Sầm Mão nghiên cứu ra rất nhiều phương pháp che giấu ngoại hình, khi ra vào nơi công cộng, rất ít người chú ý tới hắn.

Sầm Mão đến một phòng tập thể dục mà trước đây anh hay tập, định làm lại thẻ.

Một người phụ nữ Beta trong cơ quan đăng ký yêu cầu thông tin của anh, Sầm Mão nhìn tên trên ID của mình, có chút thất thần.

Hệ thống cho thấy rằng anh là một thành viên mới đăng ký lần đầu tiên. Nữ Beta chúc mừng anh gia nhập câu lạc bộ, hỏi hôm nay anh có muốn dùng luôn không, lòng bàn chân Sầm Mão còn hơi đau nhức, theo bản năng đỡ eo một cái, nói lần sau đi.

Người phụ nữ Beta từ lâu đã nhìn thấy dấu vết trên cổ áo của anh, chỉ mỉm cười và nói rằng cô có thể dẫn anh đi coi các thiết bị trong phòng tập.

Sầm Mão phát hiện thiết bị ở đây hiện đại hơn so với ba năm trước.

Trên đường đi, người phụ nữ cẩn thận nói về các quy tắc trong phòng tập thể dục, nhắc nhở Sầm Mão những nơi tập dành cho khách tập luyện.

Trong hơn hai thập kỷ sau chiến tranh, các loại thuốc ức chế do không có tác dụng phụ lại khá tiện dụng nên khá phổ biến, và bây giờ các loại thuốc này đã thành mặt hàng được dùng hằng ngày như qυầи ɭóŧ vậy. Loại thuốc ức chế hoocmon này chỉ để lộ một vài đặc trưng đại diện cho giới tính đó ở ngoài. Thuốc này giờ đã trở nên phổ biến công cộng, không làm cho người dùng bị thay đổi quá nhiều ở nơi công cộng.

Nữ Beta đang giới thiệu cho anh một thiết bị mới thì phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói.

Sầm Mão chợt quay đầu lại, chính là Tiểu Bạch Hoa ở câu lạc bộ đêm qua vẻ mặt vừa vui vừa bất ngờ nhìn anh.

"Sầm..." Tiểu Bạch Hoa nhìn thấy đầu mày Sầm Mão hơi nhíu lại, lập tức thay đổi miệng: "Thật trùng hợp! Sao anh lại ở đây?"

Người phụ nữ Beta rất tôn trọng Tiểu Bạch Hoa, Sầm Mão bảo cô rời đi trước. Tiểu Bạch Hoa hơi nhút nhát giới thiệu bản thân: "Hôm qua đầu óc hơi rối loạn, đã không thể để lại thông tin liên lạc. Em là Hà Ký Từ, rất vui... may mắn, được biết bạn."

Sầm Mão nói tên mình, ánh mắt Tiểu Bạch Hoa có chút sáng lên: "Vậy anh thật sự là... Em trai ruột của Cậu Ba nhà họ Sầm à?"

Sầm Mão không trả lời, chỉ cười và thay đổi đề tài hỏi anh là khách thường xuyên sao, Hà Ký Từ nói em trai cậu có lớp học thêm ở dưới lầu, cậu tới đón em trai buổi tối rồi đi dự tiệc, nên mới tới nơi này trong lúc chờ.

"Mẹ em nói em bình thường không tập thể dục gì cả, đến lúc cần lại không thể tự bảo vệ mình. Em thấy ở đây có một lớp học dạy tự vệ thấy cũng được, nên đã đăng ký thử." Hà Ký Từ với quả lông mày ngắn nhưng tròn nói: "Nhưng thật sự rất khó vì bản thân em khá yếu..."

Hà Ký Từ đã bị lớp học này hành đến mức nhìn khá thảm, trông có vẻ như muốn từ bỏ, nhiệt tình hẹn Sầm Mão xuống dưới lầu uống cà phê. Sầm Mão vừa định từ chối, điện thoại liền vang lên.

Điện thoại di động mà Tạ Tranh mua cho anh, nhìn số điện thoại là anh đã biết ai gọi mình, Sầm Mão lập tức bắt máy, đầu dây bên kia chính là Sầm Tân.

Sầm Tân bảo Sầm Mão hãy chuẩn bị một chút, cuối tuần đến nhà của gia tộc họ Sầm tham dự một bữa tiệc sinh nhật. Sầm Mão theo bản năng đáp ứng, lại rất nhanh nghi hoặc, hỏi Sầm Tân đây là sinh nhật của ai.

Sầm Tân trầm mặc một lát, nói: "Là sinh nhật bù của anh."

Sầm Mão chợt nhận ra gì đó, mặt nhăn lại chút: "Anh à, nhất định phải như vậy sao? Vì hơi bất tiện cho em."

"Nếu em không muốn lộ mặt, em có thể đeo mặt nạ, đeo mũ, mặc quần áo búp bê, không quan trọng. Lục Minh có một bộ hóa trang Teletubbies nữa, em có thể thử xem không phù hợp." Sầm Tân đưa ra lời khuyên chẳng mang tính xây dựng gì cả: "Miễn là người khác biết ai là Sầm Mão."

Sầm Mão đang muốn phản bác, Sầm Tân lại nói: "No Name đã tan rã rồi. Cho dù em làm việc ở trung cục, cũng cần một thân phận quang minh chính đại."

Sầm Tân dừng lại một lúc, giọng nói trở nên mềm mại hiếm có: "A Mão, em không cần phải giấu mình nữa."

Sầm Tân cúp máy. Hà Ký Từ cẩn thận quan sát biểu tình của Sầm Mão, muốn nói nhưng lại thôi.

Sầm Mão chỉ mới dùng điện thoại này gọi hai cuộc điện thoại, cảm thấy không vui lắm. Nếu không phải do Tạ Tranh mua cho thì Sầm Mão đã đi đổi số khác để đổi vận rồi.

"Nói này, em có muốn cùng anh đi xuống uống cafe không?"

Hà Ký Từ nói: "Cửa hàng đó có mấy món tráng miệng..."

Lời còn chưa dứt, tiếng chuông báo động chói tai bỗng nhiên vang vọng khắp tầng.

Sầm Mão theo bản năng nheo mắt lại, lập tức nghe ra là chuông báo cháy.

Hà Ký Từ hoảng hốt, đám người hỗn loạn, nhân viên phòng tập thể dục rất nhanh đứng ra, nói cho mọi người biết tầng mười bốn chị cháy, muốn mọi người lập tức theo lối thoát xuống lầu.

Phòng tập thể dục nằm trên tầng 23, mọi người đổ xô đến cầu thang. Hà Ký Từ đứng sát Sầm Mão, hai người chen chúc trong một đám thanh niên trai tráng còn chưa kịp mặc quần áo đàng hoàng vội đi xuống lầu.

"Dạo gần đây kẻ tiểu nhân nào muốn hãm hại mình vậy." Hà Ký Từ khóc không ra nước mắt: "Sao lại xui thế này."

Sầm Mão cười, trấn an cậu: "Lối thoát của tòa nhà vừa được tu sửa, giữa các tầng còn có tầng cách nhiệt không cháy, rất khó để cháy hoàn toàn. Chỉ cần đi xuống cầu thang là được."

Hà Ký Từ sửng sốt, hỏi Sầm Mão vì sao lại biết rành vậy, Sầm Mão bảo nhìn là có thể ra, lại nghe thấy tiếng còi báo động truyền đến dưới lầu.

Sầm Mão giật mình, không biết vì sao xe cảnh sát lại đến trước xe cứu hỏa.

Đám đông hoàn hồn, mọi người nhận ra rằng ngọn lửa không phải là quá nguy hiểm như tưởng tượng.

Nhưng vẫn còn một số người vội vã đi xuống. Cánh mũi Sầm Mão nhẹ nhàng cử động, thất thần, đυ.ng phải một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, vội vàng nói xin lỗi.

Đối phương cũng không thể nhìn rõ, chỉ vội vàng nói một câu không có gì, lại tiếp tục hòa vào trong dòng người đi ra nhanh nhất.

Hà Ký Từ hỏi hắn làm sao vậy, Sầm Mão cười lắc đầu, nói chúng ta cũng đi nhanh một chút đi.

Khi Sầm Mão và Hà Ký Từ xuống lầu, cửa tòa nhà đã bị xe cảnh sát vây quanh. Chữ NLPD màu xanh đậm trên thân xe màu trắng vô cùng bắt mắt, Sầm Mão nhìn cảnh sát hướng dẫn đám người nóng nảy tập trung vào đại sảnh ở trung tâm thương mại đối diện, cố gắng tìm một gương mặt dễ chịu hơn trong đám đông.

Sầm Mão nhìn thấy một sĩ quan cảnh sát Beta đang an ủi một cô bé, lại thì thầm: "Hường 11 giờ, Alpha, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen và đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm."

Cảnh sát Beta sững sờ, do dự nhìn về phía Sầm Mão.

"Không động thủ sao?" Sầm Mão đeo mặt nạ, nháy mắt với anh cảnh sát. "Hay là kiểm tra anh ta trước?"

Sĩ quan cảnh sát Beta nhìn Sầm Mão, quay đầu lại, trầm ổn nghiêm khắc đi về phía người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Người đàn ông dường như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía cổng, cảnh sát Beta nâng cao giọng, nhiều người đã nhìn về phía họ, và người đàn ông đội mũ lưỡi trai dường như tăng tốc độ.

Các sĩ quan cảnh sát Beta nhận ra điều gì đó và thổi còi báo động lên. Người đàn ông bắt đầu chạy và có người la hét trong đám đông.

Sầm Mão đứng tại chỗ quan sát sự hỗn loạn trước mắt, Hà Ký Từ giống như con gà con đứng sau lưng hắn, nhìn thấy trong đôi mắt lấp lánh của Sầm Mão hiện lên một tia thất vọng.

"NLPD có bắt được không."

Hà Ký Từ đứng bên cạnh Sầm Mão cảm giác an toàn kỳ diệu, giống như lá gan của mình cũng trở nên lớn hơn, tò mò hỏi: "Anh không giúp sao?"

Sầm Mão sửng sốt, sau đó cười: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải cảnh sát."

Một tiếng súng vang lên ở phía trước, đám đông càng hoảng loạn, các sĩ quan cảnh sát cầm loa trấn an đám đông, ai không liên quan ngay lập tức vào tòa nhà bên cạnh để tránh. Các cảnh sát truy đuổi nghi phạm đã móc súng ra, Sầm Mão nhận ra những khẩu súng tín hiệu và súng gây mê chỉ là lừa đảo, xem ra mấy năm nay kho vũ khí của đồn cảnh sát Tân Minh vẫn không có tiến triển gì. Nếu phải nói, chỉ có thể cảm thán Sầm Tân thật vô tình.

Phía trước có cảnh sát đánh trúng bắp chân của Alpha đang chạy trốn, hành động của người đàn ông hơi chậm chạp, nhưng vẫn nhanh chóng né tránh vào con hẻm ven đường lớn.

Sầm Mão không nhìn thấy, xoay người nói với Hà Ký Từ rằng chúng ta đi thôi, trong ánh mắt lại xuất hiện một đoàn xe màu đen khác.

Sầm Mão nhìn thân xe, vật liệu kim loại đặc thù lấp lánh ánh trông quen thuộc, nhất thời ngây cả người.

Các sĩ quan cảnh sát khác ở đây dường như cũng vô cùng kinh ngạc, cảnh sát đang duy trì trật tự cũng buông loa xuống, cùng một đồng nghiệp khác bên cạnh không biết nhỏ giọng trao đổi cái gì, trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt căng thẳng.

Xe dẫn đầu dừng ở bên cạnh đài phun nước ở quảng trường, Sầm Mão chuyên chú nhìn chằm vào cái cửa xe mở ra, trong lòng nghi hoặc.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, anh lại hơi mở miệng ra, trong đồng tử nông phản chiếu hình ảnh khó tin.

Một đôi chân thon dài bước ra khỏi xe, người đàn ông cao lớn Alpha mặc áo sơ mi đồng phục trắng như tuyết, khí thế xuất sắc làm cho toàn trường đang bạo loạn đều im lặng trong chốc lát.

Người đàn ông nhàn nhạt nhìn lướt qua một vòng, đôi mắt thâm thúy tựa hồ có chút mỉm cười, lại làm cho người khác khó cưỡng.

Ánh mắt cậu đi lướt qua Sầm Mão đang sửng sốt trong đám người, dừng lại ở anh, hơi nheo mắt lại.