Chương 11

Mãn Tiểu Liệt còn chưa thể nói thành câu đầy đủ, bảo vệ ngoài cửa đã ào vào. Sầm Mão không quay đầu lại, cười rất nhẹ nhàng, ngón tay khẽ nhúc nhích, khớp xương phát ra một chút âm thanh.

"Tao muốn nói chuyện với mày về chuyện của anh trai mày." Sầm Mão khẽ nói: "Mày muốn nói chuyện thế nào đây?"

"Đi ra ngoài!" Mãn Tiểu Liệt giãy dụa lớn tiếng quát: "Tất cả ra ngoài trước!"

Nhân viên an ninh nhìn ông chủ ngã xuống đất, tất cả đều dừng lại, tiến thoái lưỡng nan.

"Mẹ nó! Điếc hết rồi sao!" Mãn Tiểu Liệt lại mắng một tiếng: "Các ngươi đi ra ngoài!"

Nhân viên bảo vệ cầm đầu phản ứng lại, nhanh chóng dẫn người rời đi, cũng rất tức thời từ bên ngoài đóng cửa lại.

Mãn Tiểu Liệt miễn cưỡng chống người lên, ngồi xuống sofa bên cạnh, ánh mắt hung ác nhìn Sầm Mão: "Mày là ai? Cảnh sát?"

"Cảnh sát bình thường không làm việc như vậy đi." Sầm Mão cười cười, rất không quen thấy người khác ngồi trên ghế sofa khác, vểnh chân lên: "Quen một người tên là Tôn Khả Văn không?"

"Mẹ nó! Chưa từng nghe nói qua." Tiểu Liệt phẫn hận nhìn chằm chằm Sầm Mão, nhổ nước bọt xuống đất còn vướng máu màu đỏ. Sầm Mão nhìn sâu trong ánh mắt hắn trong chốc lát, bắt đầu dần dần mất kiên nhẫn, hơi đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn hắn:

"Tao tới lấy tiền làm việc. Anh trai mày thiếu một cái mạng của tên họ Tôn, tao đến hỏi một chút, xem trả lại sao đây."

"Không thể nào!" Mãn Tiểu Liệt bỗng nhiên cao giọng: "Anh trai tôi chưa bao giờ nợ ai! Ảnh chết rồi. Tụi mày rốt cuộc còn muốn gì..."

"Tụi tao?" Ánh mắt Sầm Mão tối sầm lại: "Mày đếm thêm tao với ai thế? "

Lời nói của Mãn Tiểu Liệt đột nhiên dừng lại, Sầm Mão nhìn biểu tình biến ảo trên mặt anh, cười lạnh một tiếng: "Xem ra anh trai mày ẩn nấp không lộ, chết không oan nhỉ."

"Mẹ nó! mày không được phép nhắc tới anh tao nữa!" Mãn Tiểu Liệt kích động đứng lên, còn Sầm Mão chỉ hơi hơi nâng cằm lên, mũi chân khẽ nhúc nhích, giống như là cảnh báo nguy hiểm.

Mãn Tiểu Liệt cắn chặt răng: "Tao mặc kệ là ai bảo mày tới, món nợ này mười năm trước đã tính rồi. Nếu mấy người còn muốn tiền, muốn bao nhiêu tao đưa, không được lật quan tài của anh tao nữa!"

"Ồ?" Sầm Mão thần sắc bất động, lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy mày định bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một người anh em vào đất làm an?"

Mãn Tiểu Liệt hai mắt hận hận, đi tới bên cạnh bàn làm việc, từ trong ngăn kéo chạy ra một quyển sổ chi phiếu, ném tới trước mặt Sầm Mão: "Muốn bao nhiêu, tự viết vào. Mẹ nó! Đừng đến làm phiền nhà tao nữa."

Sầm Mão nhìn sổ chi phiếu trước mắt, không biết suy nghĩ cái gì, hồi lâu, cầm sổ chi phiếu đứng lên.

"Đây là chính mày nói đó nha, tao không có ép."

Trên mặt Mãn Tiểu Liệt tức giận lộ ra một chút nghi hoặc: "Mày có ý gì?"

"Chính là xác nhận với anh một chút. Thủ tục bình thường, tôi cũng là lần đầu tiên."Sầm Mão lấy điện thoại ra, ngừng ghi âm, nhắn tin cho Tạ Tranh.

Sắc mặt Mãn Tiểu Liệt dần dần trở nên khó coi: "Rốt cuộc mày là ai? "

"Lấy tiền làm việc nha." Sầm Mão ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: "Chẳng qua bây giờ lấy tiền của chính phủ liên minh quốc tế."

Mãn Tiểu Liệt sững sờ tại chỗ, trong một lúc quên mất cách thở. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đã làm gián đoạn sự im lặng nghẹt thở trong phòng.

Sầm Mão bước nhanh đến bên cửa, đứng trước mặt Tạ Tranh như nửa vời khi Tạ Tranh đẩy cửa vào, hơi ngẩng mặt lên. Mà Mạc Hằng Chu phía sau Tạ Tranh ho khan một tiếng, lắc lắc đưa cho Tiểu Liệt đang trợn mắt há hốc mồm giấy chứng nhận làm việc trong tay.

"Tôi là Đặc vụ cấp 3 Mạc Hằng Chu của đội hành động đặc biệt cục trung tâm tân minh ICPO. Anh Mãn Tiểu Liệt, chúng tôi hiện tại hoài nghi anh và người anh trai đã chết của anh, Mãn Tiểu Đồng, có liên quan đến việc buôn bán tuyến bất hợp pháp, phiền anh đi với chúng tôi một chuyến."

Tại phòng thẩm vấn cục trung tâm, Tạ Tranh vừa nhanh chóng báo cáo trên bút điện, vừa trong tai nghe Tề Kiều nghe hỏi Tiểu Liệt. Phía sau Tống Ninh đẩy cửa tiến vào, đặt một tách cà phê đến trước mặt cậu, Tạ Tranh không ngẩng đầu, nói một tiếng cảm ơn.

"Đã nhìn ra từ khi nào vậy?" Tống Ninh gõ gõ mặt bàn, hỏi: "Là lần an ủi người nhà nạn nhân? "

"Không nhận ra nhiều lắm." Tạ Tranh uống một ngụm cà phê, lại nhìn thoáng qua thời gian, động tác nhanh hơn: "Cụ thể thì tôi sẽ viết trong báo cáo, nói chuyện sẽ lãng phí thời gian hơn."

"Cũng được, chờ lời khai của Mãn Tiểu Liệt đi ra cùng nhau bàn chuyện." Tống Ninh nở nụ cười một tiếng, lại vỗ lưng cậu: "Cậu dám trực tiếp thả thỏ ra ngoài cắn người như vậy sao? Không sợ bị khiếu nại à?"

Tay Tạ Tranh dừng lại một lát, động tác nhanh lại: "Lời khai của Mãn Tiểu Liệt có thể chỉ lấy một phần trong phòng thẩm vấn, không tính là dụ cung hay bức cung, sẽ không làm bẩn chuỗi chứng cứ."

"Về phần Sầm Mão." Tạ Tranh ấn bảo quản, khép bút điện lại, cười cười với Tống Ninh: "Lúc tôi dẫn anh ấy đi làm việc, nhìn thấy anh ký cho anh ta là chức vị ngoài biên chế. Vì vậy, theo nghĩa nghiêm ngặt, anh ấy là một nhân viên hợp đồng."

Tống Ninh kinh ngạc: "Không phải cậu ngay cả vợ ruột cũng lừa chứ? "

"Có vấn đề anh đương nhiên có thể đuổi việc anh ấy." Tạ Tranh đứng dậy, cong khóe mắt: "Dù sao chính anh ấy cũng cảm thấy việc đánh gϊếŧ này không tiện sinh con."

Tống Ninh chậm lại hai giây, phát ra nghi vấn mà một số người từng có: "Cậu nên biết Sầm Mão không thể..."

"Tôi biết." Tạ Tranh lại nhìn thoáng qua thời gian: "Tôi cũng không muốn. Thật ra anh ấy thích nhìn trẻ con vật lộn khi còn đang đi bô, tôi cũng không biết vì sao..."

Tạ Tranh dừng lại, bỗng nhiên nở nụ cười: "Con rất đáng yêu, đúng không?"

Tống Ninh tựa hồ trầm mặc thật lâu, mới hỏi: "Cậu vội không?"

Tạ Tranh gật đầu, giống như đang thở phào nhẹ nhõm vì Tống Ninh rốt cục phát hiện ra chuyện này: "Cá nhân tôi phán đoán khẩu cung của Mãn Tiểu Liệt hôm nay không ra được, cuối tuần Tề Kiều có thể tăng ca. Dù sao hung thủ vẫn còn trong phòng giam, sẽ không tiếp tục phạm tội. Cũng cần phải cho... Những người khác thời gian phản ứng."

Tống Ninh nghe được câu nói cuối cùng, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt nhìn Tạ Tranh tựa hồ trở nên sâu sắc, lại rất nhanh nở nụ cười.

"Tiểu Tạ." Anh đến gần chàng trai trẻ với gương mặt thanh nhã, nhưng lại khiến người ta không dám dễ dàng tới gần: "Anh đưa vụ án này tới đây, có liên quan đến Sầm Mão không?"

Tạ Tranh nhìn Tống Ninh một lát, nhẹ giọng nở nụ cười: "Vì sao tôi tới nơi này làm việc, lúc trước không phải đã nói rất rõ ràng với anh sao?"

Đáy mắt tối màu mỉm cười của chàng trai trẻ phản chiếu gương mặt buồn không rõ nguyên nhân của Tống Ninh, khi nói chuyện, thanh âm lại không làm cho người ta cảm thấy hòa khí: "Đúng không, đội trưởng?"

Tạ Tranh và Sầm Mão đi ra khỏi tòa nhà đúng giờ vào giờ tan tầm.

Động tác quẹt thẻ của Sầm Mão ở cửa lớn quá nghiêm túc, giống như đang tiến hành một nghi thức trịnh trọng nào đó, đôi môi hơi nhấc lên khiến Tạ Tranh bật cười. Nhưng cậu vẫn rất kiên nhẫn chờ bạn học Sầm Mão đánh xong thẻ tan tầm đầu tiên trong đời, nhìn anh quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh tràn ngập bóng dáng của một người.

Tạ Tranh nhịn không được, nắm lấy tay anh.

Sầm Mão dường như co rúm lại một chút, muốn móc khẩu trang trong túi ra, lại luyến tiếc lòng bàn tay ấm áp, cuối cùng từ bỏ ý định.

Giống như lộ ra gương mặt có chút đặc biệt này dưới nắng hoàng hôn sau giờ làm việc, cũng không phải chuyện gì to tát.

"Ngày mai dẫn anh đi mua ví trước." Tạ Tranh nói: "Anh có muốn chuẩn bị một món quà cho anh trai của anh không?"

"Vậy đi." Sầm Mão nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Trước đây anh đã thử tự mình nướng bánh ngọt cho anh ấy, hình như anh ấy còn rất thích."

Tạ Tranh khẽ dừng lại, lúc mở miệng giống như đang cười: "Là trước khi anh làm bánh ngọt cho em, hay là sau đó? "

"Trước."Sầm Mão khẳng định: "Cho nên lúc anh làm cho em đã tiến bộ rất nhiều."

Tạ Tranh quay mặt lại, thật lâu mới quay đầu lại, khóe mắt có nét cười chưa phai, à một tiếng.

Tạ Tranh dẫn Sầm Mão lên xe, lái về phía căn hộ, Sầm Mão chợt nhớ tới cái gì đó, nói với Tạ Tranh: "Trong nhà không còn thức ăn, đi siêu thị một chuyến đi." Tay Tạ Tranh cầm vô lăng giống như dừng lại một chút, nói được, rẽ ở ngã tư tiếp theo.

Bãi đậu xe ngầm của siêu thị đã đầy chỗ, Tạ Tranh dạo một vòng, đỗ xe ở ven đường. Sầm Mão cẩn thận nhớ kỹ vị trí, cùng Tạ Tranh đi vào dòng người mua sắm sau khi tan tầm.

Tạ Tranh đẩy giỏ hàng đi theo phía sau Sầm Mão, đi chậm giữa kệ siêu thị. Sầm Mão chọn đồ rất nghiêm túc, hơn nữa dường như cũng không thể nhớ rõ mình muốn mua gì, đa số là dựa vào sở thích.

Sầm Mão thích bao bì màu sắc tươi sáng, ghét lời giải thích nhiều chữ, chưa bao giờ lấy hàng hóa dưới cùng trên kệ. Mà đây đều là những chuyện Tạ Tranh biết, Sầm Mão lại chưa từng cảm nhận được.

Ánh mắt Tạ Tranh thủy chung nhìn theo Sầm Mão đi về phía trước, nhìn anh lấy được một lon gia vị, khẽ nhíu mày lại gần ngửi, giống như thật sự có thể cách bao bì kín mít ngửi được một loại hương vị mà anh chưa từng dùng qua trong phòng bếp.

Cậu biết Sầm Mão có thể, sau đó liền nhìn thấy Sầm Mão giống như một con vật nhỏ, nhẹ nhàng hắt hơi một cái.

Tạ Tranh không kịp cười, nhìn Sầm Mão nhẹ nhàng che miệng như gặp họa, tự nhìn xung quanh có bị người ta phát hiện hay không. Anh hình như thật sự không thích loại hương vị này, muốn nhét lại chỗ cũ, đưa tay trở lại trên kệ, vẻ mặt lưỡng lự lâu, thở dài, đem bình ném vào giỏ hàng.

"Sầm Mão."

Tạ Tranh tò mò hỏi: "Anh muốn làm gì với bột rau mùi?"

"Bánh ngọt." Sầm Mão chớp mắt, nhanh chóng trả lời, kéo cậu bước nhanh về phía trước.

"Nó sẽ ngon không vậy?" Tạ Tranh cố ý như vậy, lại hỏi.

"Anh cảm thấy hương vị của nó rất đặc biệt." Sầm Mão vẻ mặt nghiêm túc: "Chỉ thêm một chút, nói không chừng sẽ rất ngon."

Tạ Tranh gật gật đầu, khẳng định tư duy sáng tạo của Sầm Mão: "Sau khi làm xong sẽ cho anh trai anh nếm thử."

Sầm Mão đồng ý, cứ như vậy che giấu sự thật mình vì hắt hơi làm bẩn chai, cho nên không thể không mua một chai gia vị mình không thích. Mà anh hình như không hề nhớ rõ mình đã từng hứa với Tạ Tranh, không bao giờ nói dối nữa.

Bọn họ đi siêu thị cả tiếng đồng hồ, Sầm Mão cảm thấy sắp nấu cơm rồi mới vội vàng đi thanh toán. Tạ Tranh đặt từng món hàng lên băng chuyền, phát hiện ánh mắt Sầm Mão quét tới quét lui rất nhanh trên bαo ©αo sυ trước quầy.

Tạ Tranh đè xuống khóe môi, cầm một bαo ©αo sυ tuyên truyền vô cùng có ý nghĩa.

Sầm Mão nhất thời mở to hai mắt, kéo tay anh.

Tạ Tranh nở nụ cười, đến gần bên tai anh, thấp giọng hỏi: "Không muốn dùng à?"

Sầm Mão hình như rất khó phán đoán rốt cuộc mình có muốn hay không, lại rất để ý ánh mắt mập mờ mà nhân viên thu ngân đã nhìn thấy, đành phải nói: "Thấy không cần."

"Cũng không nhất định là vì tránh thai." Tạ Tranh lại nói, chỉ vào văn bản phía trên, hình như muốn giúp Sầm Mão đột phá chứng ngại đọc sách: "Anh nhìn trên đó viết..."

Sầm Mão nắm chặt bαo ©αo sυ trong tay cậu, ném vào giữa một đống nguyên liệu nấu ăn, đội vành tai đỏ thấu đi rất xa.

Một lát sau, lại ngại ngùng để Tạ Tranh một mình tính tiền mà đi trước, nói: "Đưa chìa khóa xe cho anh, anh đi lái xe đến cửa."

Sầm Mão lấy chìa khóa xe từ tay Tạ Tranh, rất nhanh đã hòa nhập vào dòng người đông đúc, bóng lưng lộ ra vẻ vui vẻ mơ hồ.

Tạ Tranh nhìn anh đi xa, mí mắt nhẹ nhàng rũ xuống.

Trời đã tối, Sầm Mão tìm được xe của Tạ Tranh bên đường. Đèn đường trên con đường dường như bị hỏng và có vẻ tối. Cũng may thị lực của Sầm Mão không tệ, sẽ không nhận nhầm biển số xe của Tạ Tranh.

Anh ấn công tắc chìa khóa xe, bên tai vang lên hai tiếng khẽ kêu của xe. Anh đi về phía trước một bước và đột nhiên dừng lại.

Sầm Mão dường như nghe thấy một số âm thanh vụn vặt, ẩn đằng sau hai tiếng khẽ kêu vừa rồi, cũng không thuộc về âm thanh nền dường như hỗn tạp của con đường này.

Anh không lập tức quay đầu lại, chậm rãi đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe, từ từ nhìn vào con hẻm phía sau xe được phản chiếu trên kính xe.

Trong bóng đêm, bóng người trên kính rất mơ hồ, nhưng Sầm Mão có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân có người rời đi.

Anh suy nghĩ một chút, không lên xe, đi dọc theo xe cẩn thận nhìn một vòng, từ gầm xe đến nóc xe, không buông tha một tia bụi bặm mới rơi xuống.

Một mảnh trắng mềm mại được gió dịu dàng bao lấy, chậm rãi dừng lại trên cửa sổ xe trong ánh mắt Sầm Mão, dường như che lấp vị trí mà bóng dáng kia từng đứng.

Sầm Mão nhặt những quả bí trên kính, nhìn một hồi, nhẹ nhàng thổi một hơi, nhìn nó xoay tròn một lần nữa bay lên không trung, thân bất do kỷ.

Điện thoại sáng lên, Tạ Tranh gửi cho Sầm Mão một vị trí, bảo anh không cần vội lái xe.

Ánh mắt Sầm Mão khẽ nhúc nhích, nghĩ, mùa xuân Bình Cảng lại cứ như vậy mà đến.