Chương 10

Sầm Mão ngồi bên cửa sổ nhà hàng, ngẩn người nhìn một con chim đang đậu bên đường đối diện.

Tạ Tranh bên cạnh đặt món xong, sắc mặt không tốt lắm, giương mắt nhìn Mạc Hằng Chu ngồi đối diện.

Mạc Hằng Chu không khách khí gọi món đắt tiền, Sầm Mão chậm rãi dời tầm mắt về phía Mạc Hằng Chu, nhịn không được mở miệng.

"Cậu ngồi đây làm gì."

"Ăn cơm đi." Mạc Hằng Chu không hề cảm thấy: "Lão Đại nói bữa ăn này sẽ hoàn trả lại tiền, em cũng thật sự chịu không nổi căng tin của Cục Trung Tâm rồi. "

Sau khi nói xong dường như cảm nhận được sự khiển trách sâu sắc trong ánh mắt Sầm Mão, cười ha ha: "Mấy anh cứ coi như em tàng hình đi, không cần để ý."

Sầm Mão nhìn Mạc Hằng Chu bắt đầu nhìn đông nhìn tây, chậm rãi thở ra một hơi. Lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu, hỏi Tạ Tranh cuối tuần có rảnh hay không.

Tạ Tranh không trả lời trực tiếp, hỏi anh muốn làm gì, Sầm Mão suy nghĩ một chút, nói: "Có thể cùng anh về nhà họ Sầm một chuyến không? Anh trai anh nói sẽ tổ chức sinh nhật."

Tạ Tranh hơi giật mình, Mạc Hằng Chu kinh ngạc mở miệng: "Anh trai anh sinh nhật à? Vậy là sẽ tổ chức một bữa tiệc linh đình ở sân lớn hả? Anh ấy muốn làm gì vậy, tính công khai anh là em trai anh ấy hả? "

Ánh mắt ngậm đao của Sầm Mão chậm rãi quét trở lại, cười lạnh một tiếng: "Người vô hình cũng biết nói sao?"

Mạc Hằng Chu cắn đầu lưỡi, ngậm miệng uống trà hoa cảm thấy trà có mùi vị không tệ lắm.

Trên tay Sầm Mão hơi ấm áp, là Tạ Tranh nắm lấy tay anh. Sầm Mão cảm nhận được gì đó, nhìn mặt Tạ Tranh, từ trong ánh mắt đối phương cảm giác được một tia nghiêm túc.

"Anh ấy có nói rõ không?" Tạ Tranh hỏi: "Đó là sinh nhật của anh ấy, hoặc sinh nhật của anh?"

Sầm Mão im lặng một lúc, mới lên tiếng: "Đều như nhau thôi, dù sao cũng đã sinh ra rồi mà."

Mạc Hằng Chu đối diện bỗng nhiên nuốt một quả dưa lớn, bị sặc trà, dù nghẹn họng như vậy nhưng vẫn phải giữ vẻ của kẻ vô hình.

Sầm Mão nhìn biểu hiện của Tạ Tranh, không biết vì sao lại cảm thấy khẩn trương.

Anh chỉ muốn tìm một đề tài chỉ thuộc về hai người, giờ lại cảm thấy có vẻ bản thân đã đề cập đến chuyện này đột ngột quá. Bọn họ lẽ ra còn đang làm việc, huống chi, trường hợp như vậy Tạ Tranh đi cũng không nhất định thích hợp.

Cậu ấy có thể là khách của Sầm Tân, cũng có thể là đồng nghiệp hoặc bạn bè của Sầm Mão, gia đình anh và người trong thành phố này đều không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng Tạ Tranh không chỉ có vậy.

"Còn không anh tự mình đi cũng được." Sầm Mão nói tiếp: "Chỉ là muốn hỏi em."

"Sinh nhật của em, bạn trai lại không có tới dự, thấy không thích hợp lắm."

Tạ Tranh chậm rãi nói, Sầm Mão nhất thời ngây ngẩn cả người.

Anh tiêu hóa một hồi lâu, mới cảm thấy bên tai mình nóng lên, nói một tiếng được, lại lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Sầm Tân.

Mạc Hằng Chu cảm thấy hai người này dường như căn bản không ý thức được cuộc đối thoại yêu đương vừa rồi của bọn họ rốt cuộc có ý nghĩa gì, muốn xen vào nhưng lại vi phạm quy định của mình, chỉ có thể lấy khăn ăn bịt miệng lại, ánh mắt lén nhìn tới nhìn lui, dừng lại trên người nào đó vừa bước vào cửa.

Mạc Hằng Chu lập tức mặt trầm xuống, Tạ Tranh không nhanh không chậm nhìn thoáng qua ánh mắt của Mạc Hằng Chu, hạ giọng dán vào tai Sầm Mão nói: "Đó chính là em trai của Mãn Tiểu Đồng, Mãn Tiểu Liệt."

Động tác giữa bọn họ rất giống lời thì thầm giữa người yêu, Sầm Mão nhìn sang bên kia cũng không có vẻ đột ngột.

Đó là một thanh niên khá nổi bật, áo khoác da tươi sáng, giày da nạm đinh tán, chải tóc sau gáy, đều làm cho cậu càng giống một tộc đầu máy xe lửa đi ngang qua đường phố, dù là chủ của nhà hàng cao cấp nhưng do khách quý ở đây nên thấp giọng nói chuyện.

Sầm Mão giật mũi, khẽ nói: "Pheromone là giả."

Mạc Hằng Chu cảm giác được đây là đối thoại công việc, tự giải thần chú cho mình: "Vâng, em đã điều tra, trước đó cậu ta bị tai nạn xe cộ, làm tổn thương liên kết tuyến trong tuyến và dây thần kinh cột sống, cho nên hiện tại tuyến cơ bản đã hết, vốn là Omega."

Sau đó không nhịn được lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Mang theo cậu thật sự là thuận tiện nhỉ, cách xa như vậy cũng có thể ngửi thấy. Tôi nghe nói ngày hôm đó khi ngọn lửa bùng phát, cũng là cậu ngửi thấy mùi xăng trên người nghi phạm từ xa."

"Mãn Tiểu Liệt mỗi tuần vào giờ này sẽ đến cửa hàng kiểm tra sổ sách, bình thường cũng không đến thường xuyên." Tạ Tranh lạnh lùng nhìn lướt qua Mạc Hằng Chu một cái, lại nói với Sầm Mão: "Lát nữa ăn cơm xong, muốn anh giúp một việc."

Sầm Mão hơi giật mình, Tạ Tranh bám vào bên tai anh, không biết nhẹ giọng nói gì. Mạc Hằng Chu nhìn thấy hai má Sầm Mão hơi ửng hồng, lại thấy ánh mắt Tạ Tranh trừng một cài, nói được.

Mạc Hằng Chu do dự một lát, rốt cục nhịn không được hỏi: "Sau này khi hai người làm việc, đều sẽ như vậy sao?

Tạ Tranh nói xong, mỉm cười với cậu như rất nghi hoặc, hỏi: "Thì sao?"

Mạc Hằng Chu không nói lời nào nữa. Nhân viên phục vụ vừa đúng lúc lên đồ ăn trước, làm gián đoạn bữa ăn cơm chó của cậu.

"Kỳ thật em cảm thấy không có tuyến cũng rất tốt." Mạc Hằng Chu cố gắng quy tập đề tài trở về: "Các anh có biết sự khó khăn về giới tính trước chiến tranh nghiêm trọng như thế nào không?" Vào thời điểm đó, không có vắc-xin thời kỳ phát dục, tất cả Omega và Alpha sau khi trưởng thành để phân biệt sẽ phải bị nhiệt định kỳ. Dữ liệu cho thấy con người trong thời kỳ kí©h thí©ɧ không khác gì động vật hoang dã không có lý trí, chỉ có ham muốn tìиɧ ɖu͙© trong tâm trí. Vì vậy, chỉ số tội phạm tìиɧ ɖu͙© trước chiến tranh gần gấp đôi so với bây giờ."

Sầm Mão dùng dao cắt thịt cá trên đĩa thành những lát mỏng cực kỳ nhỏ, không đáp lại lời Mạc Hằng Chu. Tạ Tranh cũng đặc biệt trầm mặc.

Mạc Hằng Chu đã quen với việc nói chuyện khoa học kỹ thuật, sau đó cảm thán: "Cho nên vắc-xin và công nghệ tinh chế thông tin có thể nói là phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ trước. Nếu như không có hai loại công nghệ sinh học này, Omega hiện tại còn phải sống giống như nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© trong xã hội cũ, vừa phát tình sẽ bị Alpha đánh dấu, cả đời cũng chỉ có thể dựa Alpha này mà sống sót, nếu bị vứt bỏ thì cơ bản liền mất đi quyền sinh mệnh, quả thực là rất vô nhân đạo."

"Những gì cậu nói là chuyện của ba mươi năm trước." Tạ Tranh bình tĩnh nói: "Là thời đại của cha mẹ cậu, thậm chí thời thơ ấu của Tống Ninh cũng đã trải qua, không thể gọi là xã hội cũ. "

Cậu quay đầu nhìn Sầm Mão đang tập trung cắt cá, nhẹ giọng nói: "Có thể ăn được."

Sầm Mão ồ một tiếng, đặt miếng cá mỏng vào đĩa Tạ Tranh: "Em nếm thử của anh."

"Vậy thì, Tiểu Tạ." Mạc Hằng Chu nói chuyện vui vẻ, hỏi Tạ Tranh: "Từ góc độ của một sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành sinh học, cậu có nghĩ tính toàn vẹn của tuyến sinh dục còn quan trọng đối với con người hiện đại không?"

Tạ Tranh nuốt con cá Sầm Mão cho, vẻ mặt rất nhạt: "Tùy người khác nhau."

Mạc Hằng Chu ánh mắt sáng quắc nhìn cậu: "Nói rõ hơn là sao đi. "

"Dấu hiệu tìиɧ ɖu͙© đối với nhân loại mà nói, cũng là một phần tự nhận dạng." Tạ Tranh bình thản uống một ngụm trà, thuận tay giúp Sầm Mão lau sạch nước sốt cố ý để lại bên môi: "Đây là thể loại khoa học xã hội, tôi không có nền tảng chuyên môn gì."

"Nhưng tội phạm học là một kỷ luật liên ngành." Mạc Hằng Chu tiếp tục hỏi dồn: "Với công việc hiện tại của cậu, nhìn thế nào xem tuyến gây ra tội phạm? Tôi lấy ví dụ, nếu vợ cậu bị người ta chém, khóc lóc đòi một cái mới, bệnh viện không có phối hình vừa vặn, anh sẽ..."

"Mạc Hằng Chu." Con dao trong tay Sầm Mão đứng lên, dường như cuối cùng cũng tìm được phần mình có thể hiểu được trong cuộc trò chuyện của hai người: "Cậu cảm thấy mình rất hài hước sao?"

Mạc Hằng Chu bị ánh lưỡi dao làm cho trong lòng run lên, những lời còn lại đều nuốt trở về. Tạ Tranh cười, ý bảo nhân viên phục vụ có thể lên món chính.

Sầm Mão cuối cùng cũng có thể an tâm ăn cơm, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nữ quen thuộc.

"Tranh? Sao em lại ở đây?" Sầm Mão quay đầu lại, nhìn thấy Alpha, người phụ nữ đi về phía họ trong chiếc áo sơ mi đồng phục màu xanh nhạt.

Tay Tạ Tranh dừng lại một lát, chậm rãi lộ ra nụ cười vừa vặn, đứng dậy kêu: "Chị Sáu."

Ánh mắt của người phụ nữ đảo vòng quanh bàn ăn của ba người, rất nhanh ánh mắt rơi xuống người Sầm Mão, khóe mắt giống như Tạ Tranh lộ ra độ cong vi diệu. Sầm Mão cũng không biết vì sao mình lại đứng lên, mà người phụ nữ trực tiếp vươn tay với anh: "Lần đầu gặp mặt. Tân Minh quân Tình, Tạ Tình, chị Sáu của Tạ Tranh. "

Sầm Mão có chút cứng ngắc nắm tay Tạ Tình: "Em là Sầm Mão, đồng nghiệp Tạ Tranh."

Tạ Tình rõ ràng sửng sốt, môi góc cạnh rõ ràng giật, giống như hỏi thăm nhìn về phía Tạ Tranh.

"Em nói rồi, anh ấy vẫn rất thẹn thùng." Tạ Tranh không có gì không quan trọng cười: "Chúng em vừa vặn đang ăn cơm, Chị Sáu đến làm gì? "

"Có hẹn, người còn chưa tới." Tạ Tình trả lời đơn giản, nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh Mạc Hằng Chu: "Không ngại chị cùng các em ngồi một lát chứ?"

Tạ Tranh gật đầu, Mạc Hằng Chu vội vàng đứng dậy kéo ghế cho Tạ Tình, đang muốn tự giới thiệu, bị Tạ Tình cắt ngang.

"Chị biết em, Mạc Hằng Chu, tiến sĩ CS trẻ nhất của viện khoa học mới." Tạ Tình liếc mắt nhìn cậu một cái: "Năm năm trước, em từ chối lời mời của cục quân sự của bọn chị gia nhập ICPO. Em cùng tuổi với Tranh nhà chị, nhưng có vẻ như em luôn gọi cậu ấy là Tiểu Tranh ở nơi làm việc?"

Mạc Hằng Chu há hốc miệng lại khép lại, cơ hồ nói lắp: "Cục quân tình các chị ngay cả cái này cũng điều tra sao?"

"Thỉnh thoảng nghe thấy mọi người nói chuyện thôi." Tạ Tình gật đầu với nhân viên phục vụ đưa trà, ánh mắt lại rơi xuống người Sầm Mão trông nhìn vô cùng khẩn trương, rất thẳng thắn hỏi:

"Cho nên hai người hẹn hò, tại sao lại mang theo cái bóng đèn này?"

Mạc Hằng Chu trong lòng đang rất muốn giải thích mình từ tư lịch qua, đích thật là tiền bối Tạ Tranh, nghe vậy cứng đờ triệt để. Hơn nửa ngày Sầm Mão mới a một tiếng, bị Tạ Tranh bắt tay dưới bàn ăn.

"Là em sắp xếp không tốt." Tạ Tranh cười, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt u ám của Mạc Hằng Chu: "Lần sau sẽ không vậy nữa."

"Cuối tuần về nhà chứ?" Tạ Tình tạm thời buông tha Mạc Hằng Chu đã bị đánh chìm nghỉm, hỏi Tạ Tranh: "Đừng tính Lão Nhị vào đây, dẫn Tiểu Sầm gặp ba?"

"Cuối tuần anh ấy tổ chức sinh nhật, lần sau đi." Tạ Tranh hòa khí trả lời.

Tạ Tình hơi giật mình: "Sinh nhật? Không phải tháng 2 sao?"

"Cậu ấy vừa trở về, Sầm Tân bổ sung cho cậu ấy một cái." Tạ Tranh nhìn thoáng qua thấy Sầm Mão đang nhìn chằm chằm vào hai tay tựa như không trung như theo bản năng bắt đầu động tác nhanh chóng, trong mắt mỉm cười: "Em cũng sẽ đi dự."

Sầm Mão cảm thấy đầu óc mình hơi nóng lên vì những gì nghe được, không suy nghĩ nhiều, đem thịt tươi thái lát rất mỏng chỉnh tề ra đĩa trước mặt Tạ Tình: "Chị ơi, chị nếm thử xem có ngon hay không."

Tạ Tranh và Tạ Tình đều sửng sốt một lát, Mạc Hằng Chu hướng Sầm Mão nhìn ánh mắt tuyệt vọng mà anh không cứu được.

Tạ Tình mỉm cười cầm lấy dĩa thức ăn, ánh mắt vi diệu tán thưởng: "Đúng là thợ dao giỏi."

Sầm Mão tự hào, nở nụ cười bên môi, Tạ Tranh đã quá rõ ràng, nhéo nhéo lòng bàn tay anh như trấn an: "Anh an tâm ăn cơm đi."

Tạ Tình lại hàn huyên với bọn họ hai câu, chọc cho khóe mắt Sầm Mão đỏ lên, mới nhìn đồng hồ đứng dậy rời đi, trước khi đi ăn sạch tất cả thức ăn Sầm Mão cho cô, cũng lễ phép bày tỏ lòng biết ơn.

Mạc Hằng Chu nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, thở phào nhẹ nhõm, ngược lại hỏi Tạ Tranh: "Người trong nhà cậu đều như vậy sao? Vậy ở nhà cũng căng thẳng lắm nhỉ, phải không?"

"Chị Sáu của tôi rất tốt." Tạ Tranh bất động thanh sắc nhìn thoáng qua vị trí phòng riêng của Tạ Tình, không chút để ý đáp: "Trong nhà hiện tại cũng không còn người nào nữa."

Mạc Hằng Chu tựa hồ không nghe thấy nửa câu sau của cậu. Sầm Mão lại nhớ tới chuyện khác, thấp giọng hỏi Tạ Tranh: "Bình thường chị Sáu có nghe điện thoại của em không? "

Tạ Tranh dừng lại, nói: "Ngày anh trở về, em vừa vặn ở Tạ gia."

Sầm Mão suy nghĩ một hồi, hỏi: "Bây giờ họ ổn với em chứ?"

"Cũng không tệ lắm." Tạ Tranh nhìn bàn cơm sạch sẽ, cậu buông đao nĩa xuống: "No chưa? Anh có muốn ăn bánh ngọt không?"

Sầm Mão gật đầu, lại lắc đầu, thu hồi khăn ăn, đứng lên đi về phía quầy nhà hàng.

Mạc Hằng Chu không rõ nguyên nhân, lại cảm thấy tư thái chấm dứt sống lưng của Sầm Mão có vài phần quen thuộc, không biết vì sao lại khẩn trương theo.

Sầm Mão đi tới bên quầy, mỉm cười như do dự với người tiếp tân: "Xin hỏi Mãn Tiểu Liệt có ở đây không?"

Người ở quầy không có gì để ngăn chặn omega trông lịch sự và không hung hăng này và hỏi: "Anh có việc gì với ông chủ không?"

"Một chút chuyện riêng tư." Sầm Mão khẽ mím môi, muốn nói lại thôi: "Có thể làm phiền anh đưa tôi đi gặp anh ta không? "

"Điều này ..." người đàn ông tại quầy do dự: "Anh có thể cho tôi biết tên của anh không? Tôi sẽ hỏi giúp anh."

"Tôi họ Tôn." Sầm Mão nhẹ giọng trả lời.

Người tiếp tân gật đầu rời đi, một lát sau, vẻ mặt phức tạp trở về.

"Xin lỗi, anh Tôn. Ông chủ bây giờ không tiện, anh có thể để lại cho tôi một số điện thoại được không?"

Sầm Mão nhìn tờ giấy bút do đối phương đưa tới, không nhận, chỉ cười rất nhẹ: "Không tiện lắm, phải không?"

Người tiếp tân hơi sững sờ, nhưng mà một giây sau, người trước mắt lại trong chớp mắt không thấy đâu.

Người ở quầy quay đầu lại, nhìn về phía bóng lưng đang đi theo con đường lúc nãy mình đi, nhanh chóng đi vào lối đi của nhân viên, nhịn không được kêu lên: "Tiên sinh! Nơi này là khu vực văn phòng của chúng tôi, anh không thể..." Lời còn chưa dứt, bên tai ầm ầm vang lên, thực khách trong phòng ăn đều hoảng sợ, nhìn xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

Sầm Mão đá văng cửa cuối lối đi, đi vào sâu hơn. Nhân viên lễ tân lúc này mới phản ứng lại liên lạc với an ninh, mà Sầm Mão đối với tiếng ồn bên tai đều không quan tâm, trực tiếp đẩy cửa vào vị trí vừa rồi nhân viên đi qua tìm được cánh cửa mình cần mở ra. Mà cửa đúng lúc này mở ra, nam thanh niên một thân áo khoác da hùng hổ đi ra ngoài: "Mẹ nó! Ai dám gây chuyện địa bàn của tao..." Lời hắn còn chưa kịp nói xong, một đôi tay gầy gò tuyết trắng đã tập kích vào cổ họng hắn, Mãn Tiểu Liệt theo bản năng giơ cánh tay lên ngăn cản, lại ngay cả góc áo của đối phương cũng không đυ.ng tới được, bụng liền dùng sức thật lớn.

Mãn Tiểu Liệt kêu lên một tiếng đau đớn bay ra phía sau, trong một mảnh tiếng vỡ vụn chấn động ngã vào tủ phía sau. Vài giây sau, hắn mới từ trong một mảnh trống rỗng hít thở không thông mạnh mẽ khôi phục lại, tê lập ngồi trên mặt đất ôm bụng đau đớn không thôi bắt đầu tham lam hô hấp.

Sầm Mão cọ cọ mũi giày, không nhanh không chậm đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống, trong đôi mắt sáng màu xinh đẹp phản chiếu gương mặt đầy hoảng sợ của Tiểu Liệt.

Anh lịch sự hỏi: "Bây giờ, anh tiện để nói chuyện với tôi rồi đúng không?"