Cuối tuần Lâm Cẩm Vân trở về nhà thì thấy mẹ mình bị bệnh, liền hỏi nguyên nhân.
Quách Xuân Lan cũng không dám cùng nữ nhi nói là do mình nửa đêm đi rình phòng Vĩ Khang nghe nên bệnh, chỉ nói là do mình không chú ý mặc ấm khi thời tiết chuyển mùa.
Chờ đến khi Lâm Cẩm Vân trở lại trường, Quách Xuân Lan lại bắt đầu suy nghĩ. Lần này bà thay vì tìm Tưởng Lan hỏi chuyện thì bà lại tìm Lâm Vĩ Khang để hỏi.
"Khang tử, ngươi cùng với mẹ nói chuyện chút đi, ngươi khuya hôm trước ngủ có ngon không?"
"Ngon a."
"Tưởng Lan trước khi ngủ có cởϊ áσ quần hay không?"
"Có, có." Lâm Vĩ Khang gật đầu, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền mãnh liệt ngẩng đầu lên, nói rằng: "Nhưng ta không cho nàng cởϊ qυầи áo."
"Hả? Người vì sao không cho?"
"Con trai không thể nhìn con gái cởϊ qυầи áo, mắt sẽ nổi mụn cơm a."
"Nói bậy! Người nào nói cho ngươi như thế?""
"Ngươi nói nha, A Vân cũng từng nói nữa."
Quách Xuân Lan lúc này mới nhớ tới trước đây sợ hắn học cái xấu, nên có dạy hắn như thế. Khi đó Lâm Cẩm Vân cũng đang ở tuổi dậy thì, bà nghĩ Lâm Vĩ Khang mỗi ngày đều bám lấy muội muội nên thấy không thích hợp, vì vậy liền dậy hắn một số điều kiêng kỵ không nên làm. Lâm Vĩ Khang khác biệt so với người bình thường, vì vậy cách thức bà dậy hắn đa số là đe dọa và nói dối, không nghĩ tới nhi tử mình đối với việc dậy dỗ ngày đó lại rất tin tưởng không nghi ngờ.
Bà suy nghĩ một chút rồi nói: "Khang tử, Tưởng Lan là vợ của ngươi, ngươi có thể nhìn nàng."
"Tưởng Lan cũng là nữ nhi a."
"Dù sao thì. . . Tưởng Lan có thể nhìn a, nhìn cũng không nổi mụn cơm."
"Vì sao?"
"Cái này. . . Không biết. Tóm lại ngươi cứ nghe mẹ đi."
"A Vân khẳng định biết, ta đi hỏi A Vân."
"Không được! Không cho phép ngươi đi hỏi nàng!"
"Vì sao?"
"Không vì sao hết, chỉ là không cho phép ngươi đi hỏi nàng."
Lâm Vĩ Khang thấy Quách Xuân Lan không nói rõ nguyên nhân, mất kiên nhẫn, liền chạy đến sân tìm Đại hoàng chơi, để lại Quách Xuân Lan một mình ngồi trong phòng nhìn chằm chằm vào hai cái mền trong phòng.
Lâm Cẩm Vân thì đối với chuyện trong nhà hoàn toàn không biết gì cả. Gần cuối năm, việc trong trường học cũng dần nhiều hơn, cô bận rộn căn bản không có thời gian rảnh để về nhà.
Thật vất vả cuối cùng cũng đến ngày tết dương lịch, cả nước được nghĩ một ngày, Lâm Cẩm Vân lúc này mới có thời gian về nhà.
Không biết có phải do ngày lễ hay không mà không khí thật náo nhiệt, ngày hôm nay trên trấn đông vui khác thường, trong chợ, trên đường, rạp chiếu phim, người người đều nhốn nháo, xe qua lại rất nhiều. Lâm Cẩm Vân nghĩ khó mà có được cơ hội như này, liền mang theo Lâm Vĩ Khang đi ra ngoài chơi một chút.
Khi hai người trở về, đem theo rất nhiều đồ. Tưởng Lan nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười rồi giúp hai anh em mang đồ vào nhà.
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan đang rửa rau, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Nếu có gì cần hỗ trợ thì gọi ta."
"Ừ."
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan không có nói tiếp nữa, đang muốn xoay người đi, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng của Tưởng Lan: "Ngày hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt đi?"
"Ừ, đúng vậy." Vốn là Lâm Cẩm Vân đã xoay người rời đi, nghe tiếng của Tưởng Lan liền xoay người lại, dựa vào cửa, nói tiếp: "Ngày lễ mà, khắp nơi đều là người, cửa bán vé của rạp chiếu phim đều có rất nhiều người xếp hàng mua vé a."
"Thế sao, vậy hôm nay chiếu phim gì?"
"Ta không biết cũng không muốn đi xem, quá nhiều người."
"Tối hôm qua đại ca đại tẩu ra ngoài đi xem phim, sau khi trở về đều khen hay."
"Phim tên là gì?"
"Hình như tên là xe cổ gì đó."
" << Chiếc xe cổ của hai cha con >>?"
"Chắc là tên này. Ngươi xem qua rồi sao?"
"Bộ phim này trong huyện có chiếu rồi, có lẽ là vừa mới chiếu không lâu. Ta. . . Chưa có xem qua." Lâm Cẩm Vân không biết tại sao mình lại nói dối, nhưng cuối cùng ý thức được, cô nói thêm: "Nếu như trên trấn có chiếu, ngươi có thể đi xem, nghe nói bộ đó rất hài hước, Trần Bội Tư đóng a."
"Ta không đi, buổi tối còn bồi Vĩ Khang."
"Để ta bồi hắn chơi, cũng hai tuần ta chưa về nhà. Ngươi nếu muốn đi thì đi xem a, nghe nói đó là bộ phim không tồi."
"Ừ, để ta nghĩ lại."
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan không có ý tiếp tục trò chuyện, không thể làm gì khác đành xoay người hướng phòng Vĩ Khang đi đến.
Buổi trưa Quách Xuân Lan từ áp tràng trở về, thấy nữ nhi ở nhà, rất là kinh ngạc hỏi cô sao thứ hai mà lại về nhà.
Lâm Cẩm Vân cười nói: "Mẹ, ngươi bận rộn đến quên ngày tháng sao, hôm nay là tết dương lịch a, cả nước đều nghỉ nha."
"Nga, ngươi xem trí nhớ của ta này."
"Mẹ, ngươi không thích ta trở về sao?"
"Nói bậy, ta cao hứng còn không kịp."
"Vậy ta rất lâu không có trở về, mẹ vừa thấy được lại hỏi ta tại sao lại ở nhà. Không nhìn ra mẹ cao hứng a, huh, mẹ không thương ta."
Lâm Cẩm Vân vốn là muốn trêu ghẹo mẹ mình, không nghĩ tới Quách Xuân Lan lại vì câu nói của cô mà tưởng thật, liền phản bác: "Đừng nói nhảm, ta sao lại không thương ngươi?"
Lâm Cẩm Vân vốn chỉ là đùa một chút, vì vậy liền cười phá lên.
Sau bữa tối, Lâm Cẩm Vân liền đến phòng Lâm Vĩ Khang bồi hắn chơi. Tưởng Lan đi tới thấy hai an em đang cùng nhau xem tivi, liền cũng ngồi xuống bên cạnh cùng xem. Lâm Cẩm Vân thấy nàng không có ý rời đi, lại hỏi nàng: "Ngươi thật không muốn đi xem phim sao?"
"Không đi, cùng các ngươi xem tivi là tốt rồi."
"Thật đáng tiếc, bộ phim đó nghe nói rất hay."
"Ừ, ngày mai có chiếu ta sẽ đi xem."
Lâm Cẩm Vân biết lời này chỉ là lấy làm lệ. Bởi vì ngày mai khi chính mình trở lại trường, chỉ còn lại Tưởng Lan và mẹ bồi nhị ca, mà nàng tuyệt đối sẽ không bỏ lại nhị ca một mình để đi xem phim.
Nhưng mặc dù biết Tưởng Lan đang lấy cớ để không đi, Lâm Cẩm Vân cũng chỉ có thể coi như không biết, dù sao hiện tại hai người không giống trước đây.
Quách Xuân Lan lúc này đi đến, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của hai người, hỏi nữ nhi mình: "Điện ảnh gì? Các ngươi muốn đi xem chiếu bóng sao?"
Lâm Cẩm Vân không nghĩ tới mẹ mình nghe được, đành phải thành thực nói: "Ở trên trấn có chiếu một bộ phim rất hay, đại ca bọn họ tối qua cũng xem qua a."
Quách Xuân Lan vừa nghe, đột nhiên nói: "Vậy ngươi cũng đi xem đi, đêm nay còn có chiếu sao?"
"Vâng, có chiếu. Một người đi xem thật không có ý nghĩa, ta còn ở nhà bồi nhị ca a."
"Vậy ngươi cùng chị dâu đi xem đi."
Lời này vừa nói ra, Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan đều đồng thời nhìn về phía Quách Xuân Lan.
"Nhìn ta làm gì, trên mặt ta có điện ảnh sao?"
"Khụ, không phải, vậy chúng ta mang theo nhị ca đi cùng."
"Các ngươi đi là được rồi, nhị ca ngươi cảm mạo mới khỏe, đi ra ngoài sợ là sẽ mắc bệnh lại, các ngươi đi đi."
Quách Xuân Lan nhìn Lâm Cẩm Vân còn đang lo lắng, có chút nóng nảy, đẩy cô một cái, nói: "Đi chơi một chút đi, ngày thường không có thời gian rãnh, hôm nay được rãnh cũng nên ra ngoài chơi một chút. Ở trong nhà hoài làm gì?" Bà thấy Tưởng Lan cũng đứng ngốc một bên, đơn giản cũng đẩy nàng một cái, "Người cũng đi luôn đi, cùng nàng đi xem đi."
"Mẹ, vậy ta đây đi."
"Đi đi. À có tiền sao? Ta đây cho ngươi, miễn cho ngươi trách ta không thương ngươi."
"Mẹ, ta nói đùa a."
Lâm Vĩ Khang thấy Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan đều bị mẹ lôi đi, cũng muốn đi theo. Hắn vừa đi tới cửa liền bị Quách Xuân Lan ngăn lại, không cho hắn theo.
Lâm Vĩ Khang không nghe theo, muốn đi cùng các nàng, Quách Xuân Lan một bên ngăn cản một bên ra hiệu cho hai nàng mau đi nhanh.
Trên đường đi Lâm Cẩm Vân suy nghĩ về hành động bất thường này của mẹ mình.
Lẽ nào là bởi vì cô sáng sớm nay có nói đùa câu "Không thương mình", mẹ nghĩ cảm thấy xấu hổ nên mới cho mình đi xem phim sao?
Nhưng mẹ cũng để cho Tưởng Lan đi ra ngoài, vậy cái này là giải thích thế nào?
Lâm Cẩm Vân vẫn chưa thể lý giải được hành động của mẹ mình, thì đã đến rạp chiếu phim rồi.
Cô nhìn vào bảng thông báo và thấy rằng "<
>" xác thực là có lịch chiếu, nhưng sợ không còn đủ vé, nên cô vội vã đến quầy bán vé, chạy đi giữa chừng lại đột nhiên quay lại, hỏi Tưởng Lan:
"Chúng ta xem bộ chiếc xe cổ của hai cha con?"
"Ừ"
Lâm Cẩm Vân lúc này mới chạy đi.
Tưởng Lan vừa còn đang buồn bực cô thế nào lại đi vòng vèo, lúc này mới phát hiện thì ra Cẩm Vân đang trưng cấu ý kiến của mình. Lúc này lại nhìn cô chen người để mua vé, trong lòng bỗng dưng nóng lên, lại lập tức kiềm chế rung động đã lâu không xuất hiện.
Lâm Cẩm Vân rất may mắn giành được hai vé cuối cùng. Mặc dù vị trí ngồi không tốt lắm, nhưng dù sao cũng có thể xem được phim, cô rất vui mừng. Khi quay lại thì thấy Tưởng Lan đứng cách đó không xa đang đợi mình, cầm hai chai sữa đậu nành nóng và một túi đậu phộng luộc trong tay, trên mặt không tự chủ được liền nở nụ cười sáng lạn.
Chỗ ngồi của hai người đều ở xa, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng xem bộ phim một chút nào. Bộ phim này đã châm biếm hiện tượng xã hội hiện tại một cách hài hước và khôi hài, Tưởng Lan thì lại cười rất nhiều. Cả hai người cũng không quên ăn uống, đợi đến khi kết thúc, đồ vật trong tay cũng tự nhiên cho vào bụng hết.
Khi hai người chuẩn bị rời khỏi rạp, họ nhận ra có một số lượng lớn người cũng xem phim ở đây. Sau khi đèn ở bốn góc của rạp sáng lên, đám đông người nổi lên như thủy triều.
Chỗ ngồi của hai người họ ở cách xa hàng ghế đầu, cách xa lối ra. Họ chỉ có thể bị mắc kẹt trong đám đông và từ từ tiến về phía trước từng chút một.
Đoàn người quá mức lớn, rạp chiếu phim thì chỉ mở cửa trước và cửa sau, toàn bộ lối ra đều chật ních người.
Hai người di chuyển từng bước nhỏ, đột nhiên có hai ba đứa trẻ chừng mười tuổi xô đẩy người khác để tranh tiến về phía trước, một người trong số mấy đứa trẻ kia đem khuỷu tay đẩy vào eo Lâm Cẩm Vân.
Cô bị người này đυ.ng mạnh liền lảo đảo, lập tức mất trọng tâm, người nghiêng về phía trước, ngực không tránh được mà va vào cánh tay Tưởng Lan.
"A!"
Cô phản xạ có điều kiện kêu lên thành tiếng, cả người còn chưa kịp lùi lại, bỗng dưng lại có cánh tay vươn ra nắm cổ tay của mình, rồi vội vàng tìm kiếm các ngón tay của cô và ôm chặc lấy nó, ôm chặt lấy cơ thể cô, sau đó liền nghe được thanh âm nhẹ nhàng truyền đến: "Chậm một chút, theo ta."
"Ừ."
Lâm Cẩm Vân nghe lời này xong liền theo sát cánh tay này đi về phía trước. Trên tay truyền tới cảm xúc mềm mại và ấm áp.
Cô nhớ tới cánh tay này lúc trước có xoa qua cánh tay đầy vết bầm của mình, bôi thuốc trên môi của mình, rồi mới vừa nãy ôm chầm lấy hông của mình, hiện tại lại đang nắm tay mình.
Lâm Cẩm Vân nhất thời suy nghĩ đến những thứ này, trong lòng dần dần xuất hiện cảm giác ngọt ngào, không kiềm chế được, ngón tay ôm lấy bàn tay mịn màng của Tưởng Lan, nhẹ nhàng xoa xoa.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện mình đang làm chuyện thật là mờ ám và không phù hợp, lập tức chột dạ đưa mắt dò xét Tưởng Lan. Nhưng từ góc nhìn của cô, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt không có gì khác thường của Tưởng Lan.
Lâm Cẩm Vân lúc này mới an tâm, ngón tay không dám lộn xộn nữa, chỉ theo Tưởng Lan chậm rãi bước đi, trong lòng lại hy vọng rằng đám đông đông đúc này có thể đi chậm hơn một chút thì tốt biết mấy.
Dọc đường hai người đều không có nói chuyện, hai người một trước một sau mà trở về nhà.