Chương 26

Chương 26



Đoạn thầy đại trí trả lời:

“Sống chết tựa vô thường, có gì mà sợ, thân này cũng chỉ là giả tạm, do tứ đại* hợp thành, giờ tan về với đất trời thì có gì mà tiếc.”

(*quan điểm phật giáo: thân thể hợp bởi 4 yếu tố đất, nước, gió, lửa gọi là tứ đại.)

“Xin thầy giảng cho hay tứ đại đó là ra sao?”- đạo sĩ hỏi.

“Tứ đại gồm đất, nước, gió, lửa. Đất là da, thịt, tóc, móng …cả thảy có hai mươi tướng, nước là dịch, đờm, lệ, tinh, máu, mỡ… cả cả có mười hai tướng, gió là hơi thở, lửa là sức nóng của nội tạng,duy trì thân nhiệt người, làm nóng cơ quan, thiếu một trong bốn thì chẳng còn là người.”- sư đại trí giảng.

“Tôi lại chẳng cho là vậy.”

“Vậy theo ông, thân người ra sao?”

“Thân người tạo ra từ tinh cha huyết mẹ, linh khí trời đất, nên mới có câu vật chất phù du, thân thể như ngọc, cơ thể quý báu vậy cớ sao lại nói chỉ là giả tạm…”

“Ông quý thân như ngọc, thế nhưng xin hỏi một khi nằm xuống thân xác đó cũng chỉ còn nắm xương khô trong mả, liệu còn quý chăng? Thần thức về nơi đâu?”- sư lại cười mà nói.

Đạo sĩ minh tâm gật gù thán phục, đoạn thấy chuyện đã vãn, đứng dậy chẳng nói năng gì, tiến lại chỗ tượng quan âm bồ tát nơi cổng chùa mà quỳ xuống, lạy ba lạy kính cẩn, chư tăng sư trong chùa ai nấy nhìn thấy đều lấy làm lạ.

Rồi đạo sĩ đứng dậy cứ thế ra thẳng cổng chùa, thầy đại trí tiễn đạo sĩ ra tới cổng, chẳng ai nói năng câu nào nữa, quay mặt vào nhau mà xá chào cung kính rồi ra đi, sư đại trí nhìn theo mãi mà lòng quyến luyến.

Bóng người đi khuất rồi, thầy mới lẳng lặng vào chùa, đoạn quỳ dưới chân bồ tát mà cứ thế lạy mãi, chúng tăng ai nấy nhìn vậy đều xót xa, chỉ dám đứng từ xa nhìn chẳng dám lại gần.



Nói tới chị Hương, đêm đó chết đi, thần thức vừa bay lên lập tức bị con quỷ tột khốc kia dùng dây xích ném ra, xích đó quấn lấy cổ đau đớn như thiêu như đốt, thần thức lúc đó vừa sợ vừa lạnh, cơ bản mới thoát khỏi xác đau đớn muôn vàn, lại như nhẹ hẫng đi, nhưng chẳng cảm nhận được gì, cứ thế mà đi theo quỷ. Quỷ lôi đi một đoạn thì các niệm cũ chợt ùa về, lòng đau quặn thắt chẳng hiểu vì nhân duyên gì, cứ u u mê mê, liền quỳ sụp xuống mà xin mà lạy, xin quỷ cho ở lại gặp người thương, trả thù kẻ thủ ác rồi sẽ về âm ti chịu tội, nhưng quỷ tột khốc lạnh lùng vô cảm, chẳng thèm nói năng gi cứ thế lôi xích to kéo đi sền sệt mặc cho chị thảm thiết kêu gào.

Rồi quỷ cứ thế dẫn vong chị hương tới một cõi rất lạ, cõi đó mù mịt tối tăm, khoảng hư không vô tận, có tên là cõi dịch âm*, hai bên đường đi lại ngập tràn các bóng đen, chúng chính là các vong ma ngạ quỷ trú trong cõi này, các hồn ma bóng quế trên đường quỷ đi đều dạt sang hai bên kinh sợ, các bóng quỷ đó con nào con nấy người nhỏ tay chân khẳng khiu, đầu trọc lốc lưa thưa chỉ vài sợi tóc đen, xương sọ lồi cả ra, hốc mắt lồi ra, mỗi con chỉ quấn cái khố rách, chân đi trần, bụng phình to ra trông xấu xí bần hàn.

(*cõi dịch âm: một cõi trung gian vong ma phải qua trước khi xuống âm ti.)

“Quỷ này chẳng phải ai cũng bắt lấy đâu, sợi xích trên tay nó là xích bồ lưu*,oán khí sâu dày mà giựt tung được xích đó thì quỷ sẽ tha cho, lúc đó không phải xuống âm ti mà thành vong ma ngạ quỷ cô hồn vất vưởng nơi trần thế , xin của người bố thí*mà sống như chúng tao đây”- một bóng ngạ quỷ bên đường vươn cổ ra nói với Hương.

(*xích cảm ứng được mức độ thù hận nhớ nhung của vong ma mới chết; *của bố thí được người phàm cúng ở rằm tháng 7 âm lịch, còn gọi là tháng cô hồn thường được các ngạ quỷ này đến ăn)

Tột khốc liếc mắt lửa trừng nhìn, ngạ quỷ kia sợ hãi tan đi ngay, rồi cứ thế lại lôi hương đi.

Niệm oán của hương chẳng lớn nhưng niệm ái lại diết da, tuy vậy khi sống cô lại có bản tính hiền từ, không đủ mạnh mà cưỡng lại được xích bồ lưu, hơn nữa cô là người thiện lương, cũng là phật tử, lại tin điều lành phật pháp, hàng tháng hàng năm đều đi chùa cúng bái, dù chẳng đến mức cuồng tín nhưng cũng là người tin theo điều lành, theo số mệnh thì thọ nhận hình phạt nhẹ nhàng, chẳng phải giáng vào địa ngục, chỉ ở nơi âm phủ ít lâu cho thần thức linh tụ rồi cho lại đầu thai làm người, do đó mà chẳng đáng bị làm ngạ quỷ*.

(*một trong lục đạo gồm: trời, người, atula, súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục; các ngạ quỷ phần nhiều đều xấu xí, đầu to bụng to chân tay nhỏ khẳng khiu, lang thang vất vưởng xin người cho ăn, thường thì người chẳng cho loài này ăn, nhưng hễ khi người từ bi cho của ngon ăn thì ăn vào miệng thức ăn đều hóa thành lửa, cháy bỏng hết cả mồm miệng nhưng vẫn phải cố nuốt, nuốt xuống bụng thì thiêu đốt cả gan ruột mà vẫn phải chịu, nói chung là rất thống khổ.)

Đang bối rối chẳng biết làm sao thì chợt có một bóng quỷ thần khác từ đâu hiện ra, đứng sừng sững trước mặt tột khốc và hương. Bóng quỷ đó làm âm thanh xung quanh trở nên rực sáng. Bóng quỷ đó như sau: thân cao hai mét, chỉ quấn độc chiếc khố, tay phải cầm chùy, tay trái cầm sáo trúc, quỷ đó mình người, da trần rất trắng, cơ bắp cuồn cuộn, đầu quỷ đó như đầu sư tử, lông tóc dựng tua tủa, mắt trợn trừng trừng, hai mắt phát ra ánh lửa sáng lạ, hai cổ tay, cổ chân đeo đầy vòng vàng, phát ra thần khí rất mạnh sáng rực cả cõi dịch âm tối tăm.

Thật là,

Nhạc thần trên cõi mộng

Nay hiện tướng hư không

Dáng hình tuy đoan mạo

Nhưng tính cách cuồng ngông.

Thấy bóng quỷ thần đó hiện ra, các ngạ quỷ liền bay lại xung quanh mà tò mò xem sự lạ.

Quỷ đó liền nói với tột khốc:

“Ta đây là càn- thát- bà* trên cõi trời đao lợi, là nhạc thần phục vụ cho thiên đế thích, là thần chứ chẳng phải ma, liệu quỷ đã nghe tên ta chưa? nay vì có việc mà tới xin vong này về giúp việc cho, chẳng hay tột khốc có nể mặt ta không?”

(*thần trong bát bộ chúng gồm tám chúng: trời, rồng, dạ xoa, atula, ca lâu la, ma hầu la già, khẩn na la, càn thát bà)

Tột khốc chẳng nói năng gì, giờ chùy lên lao đến vụt một phát.

Càn thát bà nhảy lùi lại, tránh được đòn đó.

Rồi bỗng có tiếng ngạ quỷ vọng ra:

“Quỷ tột khốc chẳng biết nói năng gì chỉ biết việc giải vong ma về âm ti chịu thọ khổ, ai không cản việc đó thì nó không đυ.ng, ai cản việc đó là nó đánh ngay.”

“Vậy thì gϊếŧ nó đi.”- một giọng nói âm dịu ngọt ngào vang lên.

Vong hương nhìn lại, thì thấy phía sau quỷ càn thát bà kia lấp ló bóng một người con gái tóc dài đen nhánh ngang lưng, mặc y phục trắng trông rất cầu kì, nhưng cũng chỉ thấy mờ ảo trông không rõ mặt, nhưng lại bỗng thấy có đến 6 cánh tay, 1 cánh tay trong số đó cầm sợi xích rất sáng nối với cổ càn thát bà, nhưng lại không rõ như sợi xích đen của quỷ trói cổ chị, mà khi ẩn khi mờ.

Càn thát bà nghe được lời đó, lập tức hung hãn mà lao tới, hai chùy đập vào nhau nghe rung động cả hư không, cả quỷ cả thần đều bị dội về sau, hai chùy đều vỡ nát, vong ma ngạ quỷ xung quanh đó bán kính độ chục mét đều theo rung động đó mà tan biến đi cả, con nào con nấy trước lúc tan đi mặt thể hiện kinh sợ ngơ ngác.

Bóng người nữ kia đã chẳng thấy rõ đâu.

Quỷ tột khốc rít một tiếng dài, tức thì gió lốc ầm ầm, cát bay đá chạy mịt mù cả trời đất, đoạn kéo mạnh một phát, sợi xích từ cổ vong hương tuột ra, hương mất đà đập mạnh đầu xuống đất, vỡ mất một góc, lòi cả mảnh sọ trắng. Rồi đoạn quỷ vung xích mà lao đến nhạc thần kia, thần chạy không kịp, bị xích đó quấn ngang lấy thân, tức thì đưa cánh tay cầm sáo lên miệng rít một hơi dài, một thứ âm thanh chát chúa vang ra kến tai lạnh óc, thế rồi âm thanh đó vang động thinh không biến ra muôn ngàn mũi dao sắc bén mà lao đến tột khốc.

Tột khốc xiết chặt dây xích, nhạc thần tan xác ngay bốc thành làn khói mờ bay lên, nhưng liền đó muôn ngàn mũi dao cùng găm vào người, quỷ hừ một tiếng, rồi hồn cũng tan đi theo gió. Lúc mày chỉ còn mình chị hương đứng bơ vơ ngơ ngác, chẳng hiểu điều gì, nên đi đâu về đâu. Chợt chị sợ run rẩy, các bóng vong ma ngạ quỷ thấy quỷ thần đã tan cả liền hiện ra bu quanh lấy chị.

Nhưng bóng cô gái kia lại hiện ra khi tỏ khi mờ, ngạ quỷ nhìn thấy bỗng chốc dẫm đạp lên nhau chạy cả, vừa chạy vừa la hét tán loạn, con nào chạy không kịp thì quỳ lạy phục xuống đất mà xin, người nữ trắng tóc dài kia vẫn chẳng nói năng, lặng lẽ lướt ngạ quỷ đang quỳ, chúng hoàn hồn đứng lên bỏ chạy cả.

Người nữ đó đứng trước mặt chị hương mà phán rằng:

“Đi theo ta.”

Đêm đó liền cho về mà gặp phương, nhưng lúc đang tâm tình, người nữ đó lại hiện ra sau phương mà đuổi đi, chị sợ hãi tan ngay, lúc này chẳng còn quỷ đuổi, thân cô bơ vơ chẳng biết đi nơi nào, người nữ áo trắng đó lại đi theo mà đặt lên lưng hương một đạo bùa chú, thế rồi tan đi.

Cứ thế hồn chị đi lang thang khắp nơi, tìm về quê nhà gặp cha và các em nhưng họ chẳng có mắt âm dương, chẳng nhìn được ra cô, cô chỉ biết hiện ra trong mộng cha, nhưng nói cha cũng chẳng nghe được gì, chỉ cứ biết đứng lặng mà khóc, rồi lại tìm về xác thì đã chôn sâu dưới ba tấc đất, buồn rầu lại tìm về nơi bị hãʍ Ꮒϊếp xưa mà đứng chờ kẻ khốn đó đi qua trả oán, nhưng bặt liền mấy ngày cũng không thấy nó đi lại, cuối cùng đành lang bạt tha hương, tìm nơi đồng cỏ hoang vu, tìm nơi cành lá rậm rạp mà nghỉ, lúc lại lang thang nơi chùa miếu đền thiêng mà chờ hít lấy tý hương khói để giữ hương hồn , lại theo đám ngạ quỷ đi xin ăn rong ruổi, lại phải trốn tránh các pháp sư quỷ thần, rồi bị loài người xua đuổi hắt hủi, khổ sở không lời nào kể xiết.

Thế rồi đêm nay, khi đang lang thang xin ăn, bỗng dưng đạo bùa sau lưng sáng chói, bỗng chốc thân thể tan đi, hiện ra ở một chốn khác, khi ấy mới biết đạo bùa đó là bùa biến di, khi cô gái kia niệm chú lập tức hương phải theo bùa mà bay về nơi người niệm. chốn khác ấy chẳng nơi đâu xa lạ, chính là phòng của mẹ con phương.

Lúc này đang thấy phương, mừng mừng tủi tủi nhưng lại kinh sợ muôn lần, thấy bóng một con chim lớn đứng ngay cạnh phương, trên cổ chim có sợi xích vàng y như sợi xích trên cổ thần càn thát bà đã cứu cô khỏi quỷ tột khốc, bàn tay nắm lấy sợi xích đó chính là bàn tay của cô gái áo trắng nọ, nhưng giờ chỉ thấy còn năm cánh tay, đang đứng lấp ló sau lưng phương…

Thật là,

Tan kiếp người, hồn ma lưu lạc

Diệt được quỷ, thần cũng thành ma.