Chương 19

Chương 19

Đêm đó, Phương nằm ngủ miên man, rất sâu, rất lâu nhưng chừng nửa đêm thì đột nhiên giật mình tỉnh giấc, định thần lắng tai thì nghe thấy tiếng khóc rưng rức ở đuôi giường. Phương giật mình bật dậy thì cuối giường phảng phất bóng một người…

Người đó cao ráo, mặc chiếc váy trắng phủ dài đến chân, tóc xõa dài màu đen phủ cả mặt, cứ đứng dưới đuôi giường cậu mà khóc mãi không thôi.

Phương định thần, dụi mắt dụi tai xem tỉnh hay mê. Rõ ràng là đang tỉnh.

Phương biết là gặp ma rồi…

Nhưng bóng người đó vẫn cứ khóc mãi không thôi.chẳng nói năng gì.

Lạ thay, Phương chẳng hề cảm thấy run sợ gì nữa… có lẽ cậu đã quen dần tới mức chai lì trước nhưng chuyện linh dị thường gặp rồi chăng?

Thế rồi, chẳng hiểu sao chợt một dòng lệ đổ dài trên má cậu, tim Phương như chùng xuống.



chị Hương à?…

Phương cất tiếng hỏi nhỏ.

Rồi bóng người trắng kia từ từ vén mớ tóc đen che mặt lên.

Chính là chị…

Phương giật mình thất kinh.

Là chị, nhưng không còn vẹn nguyên hình hài. Khuôn mặt sau lớp tóc đen kia dính bê bết máu, một góc đầu bên trái dập nát lòi ra cả mảnh sọ trắng…

Chị lại khóc rưng rức.

Cảm giác của Phương lúc bấy giờ khó mà diễn tả thành lời…

Đau thương đến chết…

Chị cứ khóc mãi không thôi, rồi lặng lẽ đưa một cánh tay ra, chìa bàn tay về Phương.

“Chị với em sống chẳng được bên nhau, giờ chị chết đi rồi oan ức lắm, thương nhớ em lắm không quên được. Em có thương chị thật lòng thì cùng chị đi đến chốn chỉ có hai ta…” – chị Hương khóc lên thổn thức, tay cứ vươn ra về phía Phương.

Phương đầu óc trống rỗng, mụ mị đi, cậu bước xuống giường, đi lại chỗ chị trong vô thức, rồi cũng giơ tay lên định nắm lấy bàn tay trắng muốt của chị…

…Thì bỗng dưng lạnh hết toàn thân, đầu cậu bỗng đau quặn lên như búa bổ, Phương cảm thấy một luồng sát khí cực mạnh bốc ra từ sau lưng, tựa hồ có đôi mắt sắc lẻm phía sau, chiếu ra ánh nhìn lạnh lùng xuyên qua người Phương mà nhìn thẳng vào chị Hương.

“Cút…”

Một tiếng cộc cằn, trầm mặc nhưng đanh thép vang lên giữa những tiếng khóc thút thít.

Là tiếng của quỷ thần…

Tiếng khóc nít bặt, bốn bề thinh không vắng lặng.

chị Hương rụt tay lại, lùi lại mấy bước, rồi chẳng nói năng gì mà tan biến đi ngay.

Phương hoảng hốt lao lại ôm lấy nhỡn ảnh của chị nhưng còn đâu nữa, cậu chỉ còn lao vào chỗ thinh không, bóng chị đã mất dạng chẳng còn dấu vết gì.

Sao mày đuổi chị tao đi…

Phương nghiến răng căm tức.

” m dương đâu thể chung đường. Nó là ma đến bắt mày đi…”- quỷ thần đáp lời.

Phương ngồi bệt xuống giường, khóc òa lên như đứa trẻ nít, tiếng khóc vang động cả căn phòng…

Quỷ thần chẳng còn nói năng gì, lặng lẽ bỏ đi.

Cơn đau đầu cũng dứt…

Thật là,

Mới đó vui, giờ buồn lay lắt

Mộng uyên ương, giờ hóa duyên ma

Lửa tình duyên, bỗng dưng vụt tắt

Lệ nhòe mắt, quỷ cũng xót xa.



Lại nói tới hạ, hồi tối thấy Phương có biểu hiện lạ như thế, trong lòng Hạ tràn đầy nghi hoặc, sau khi người ăn mày kia đi khuất, Phương vội vàng chạy đuổi theo chẳng nói năng gì, rồi lại thất thểu quay về, Hạ thấy lạ lắm nhưng hỏi gì Phương cũng không nói nữa, rồi hai đứa cùng đi về.

Hạ đưa Phương về tới tận nhà, hai đứa lại vào nhà Phương nói chuyện tâm tình mãi, Phương bảo Hạ ngủ lại mai về nhưng Hạ không chịu, tới hơn 11 giờ đêm rồi lò dò đi lên đường lộ để về nhà.

Lên tới đầu cầu, Hạ thoáng liếc nhìn đường ray ngần ngại…

kì lạ chưa? Con đường này đã đi tới hàng trăm nghìn lần, nhưng sao lần này bỗng nhiên thấy sợ hãi…

Chắc do hồi tối thằng Phương thêu dệt mấy chuyện bóng ma, dẫn tới tâm thần của Hạ cũng bị ảnh hưởng.

Trời khuya quá rồi…

Hạ thoáng phân vân…hay là đi ngoài đường lộ cho chắc nhỉ? Nhưng đi ngoài đường lộ thì có mà 1 tiếng nữa mới về đến nhà mất…

Hạ cứ nghi hoặc dùng dằng mãi, nhưng sẵn tính can trường, sau cuối cùng vẫn quyết định bước lên đường sắt, nhắm hướng cầu đi qua mà về nhà.

Bước đi được chừng dăm mét bỗng sau lưng có ánh đèn pin lia tới, rồi tiếng kêu to:

“Thằng kia! Đi đâu quay lại ngay.!”

Hạ giật mình quay lại, hóa ra là chú quản tàu đang đứng trên đường lộ mà gọi to, Hạ ngoái lại trả lời:

“Không sao chú ơi, đường này cháu đi quen!”

“Ờ, tao tưởng mày mộng du nên gọi, thế coi chừng sắp có tàu nhé.”

Chú lại hét to, rồi đi vào trong chòi quản tàu*.

(*các trạm báo hiệu tàu).

Hạ “dạ” một tiếng to rồi hít một hơi dài, lại bình tĩnh bước tiếp, thoáng cái đã đến chân cầu, còn cách gốc dừa độ chừng chục bước chân .

Khi đi ngang gốc dừa, tự dưng Hạ thấy lạnh người, bước chân vô thức rất nhanh…

Hạ khẽ liếc trộm nhìn qua gốc dừa, kì lạ chưa, chỗ đá trưa nay chính tay cậu lấp đầy hốc dừa, giờ không còn nữa.

Chỉ còn thấy khoảng trống âm u.

Bỗng dưng mồ hôi túa ra chảy khắp mặt.

Hạ đã bước lên cầu…

Tiếng chuông báo tàu* đã vang lên réo rắt, nhưng Hạ chẳng nghe thấy, lọt vào tai Hạ bây giờ là những thứ âm thanh khác.

(*chuông báo phát ra từ các chòi canh tàu mỗi khi sấp có tàu)

Đó là thứ âm thanh âm u ầm ì dưới lòng sông.

Sông bỗng dưng dậy sóng, thứ âm thanh của nước hay của thứ gì khác? Các vong ma ngạ quỷ đang không ngừng rên xiết dưới lòng sông kia ư?

Bỗng phía sau Hạ vang lên tiếng gọi.

“Anh ơi!”

Tim Hạ hẫng đi một nhịp, chân lại bước vội hơn nhưng rồi dừng lại hẳn.

Hạ im lặng nghe ngóng, rồi ngoái cả đầu về sau xem xét.

“Anh ơi kéo em ra với.”

m thanh phát ra từ gốc dừa, của một đứa trẻ con…

Hạ nhìn thấy cánh tay nó chìa ra khỏi gốc dừa vẫy vẫy…

Chính là nó… con yêu nghiệt đã gϊếŧ chết chị Hương…

Bỗng một niệm ác lóe lên trong óc trong tim hạ, sự hoảng sợ mới đây đã mất hết, thay vào là một cảm giác căm tức sục sôi, Hạ quay ngoắt người lại đi về phía gốc dừa, cả người nóng bừng bừng.

“Đừng sợ.” -hạ đáp khẽ khi tới gốc dừa, rồi cúi xuống đất, nhặt một viên đá to, dễ to đến cả bàn tay.

“Anh ơi em chơi trốn tìm với bạn…”

Đứa bé vừa cất lời, Hạ lập tức dộng thẳng viên đá to đùng vào khoảng trống nơi gốc dừa.

Trong gốc dừa vang lên một tiếng kêu ai oán đau đớn.

Fb Tác giả: thiên minh( tĩnh thủy)

Rồi Hạ chẳng nói năng gì, cứ cúi xuống nhặt đá mà ném lia lịa vào gốc cây tối tăm

“Này thì chơi trốn tìm…con bà mày…”

Cứ thế vừa ném vừa rủa sả rất thậm tệ, mỗi phát ném gốc cây lại gào lên đau đớn.

Bao nhiêu giận dữ đau xót Hạ trút hết ra…

Rồi thấy mệt lử, trong hốc cây chẳng còn tiếng gì, Hạ mới thở ra một hơi khoan khoái rồi ung dung bước lên cầu đi tiếp.

Thật là,

Chẳng nể đất trời, chẳng sợ chi.

Tuổi trẻ sục sôi, tính gan lì

Rừng thiêng nước độc, huyền linh ký

Vong ma ngạ quỷ, có là gì.

Nhưng lạ thay đi được dăm bước chân thì một trận cuồng phong từ đâu nổi lên ầm ào, cây hai bên bờ sông nghiêng ngả, cành lá bay phần phật, dưới lòng sông lại vang lên tiếng rêи ɾỉ gầm gào, sóng theo gió mà đẩy ào ạt.

hạ không còn giữ được cảm xúc, tái mét người rùng mình sợ hãi, mồ hôi đổ như tắm ướt đầm cả lưng, nhưng lại thấy lạnh tới thấu da.

Rồi lại thấy thấp thoáng đầu cầu bên kia một bóng đen lạ kỳ, nhìn rõ ra, hình như có tận ba bóng, bay lượn khi tỏ khi mờ rồi tan.

Hạ quýnh chân bước vội thì bỗng nhiên nghe “ầm ầm” bên cạnh…

Là tàu hỏa, tàu đã tới từ lúc nào, đang chạy qua cầu sát rạt nơi Hạ đứng cách chưa đầy một mét. Hạ hoảng hốt dạt ra theo phản xạ, tay nắm lấy lan can bước tiếp thì chân bỗng hẫng một nhịp.

Gì thế này? Sao trên lối bộ qua cầu lại có cái lỗ…

Miếng bê tông làm đường qua cầu bay đâu mất từ khi nào? Rõ ràng trưa nay vẫn còn…

Hạ hụt chân rơi thẳng xuống lòng sông lạnh giá…

Thật là,

Chốn hoang vu sông nước

Thủy thổ rất thiêng liêng

Người thường lại dám hỗn

Dễ chuốc họa vào mình



Trong khoảnh khắc vô định cơ thể đang trong không trung chưa tiếp nước, Hạ thoáng thấy những bóng đen dưới lòng sông đang chồm cả vào mình, tiếng gầm gào nay đã nghe ra những tiếng cười the thé.

“Ùm”.

Nước vừa chạm thân là Hạ lạnh thấu hết tim gan, nửa đêm nhiệt độ cũng thấp, Hạ thấy ngộp, chới với giữa dòng, nhưng từ nhỏ đã lang thang lếch thếch khắp nơi, quen với sông nước nên Hạ lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cậu không la hét gì mà rướn cổ, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh bơi vào.

Cái lạnh đến thấu da cắt thịt, mắt Hạ như bị một luồng hơi sương bốc lên từ mặt sông phủ, hoặc có thể do trời đêm đã tối, lại chẳng có trăng sao, chỉ thấp thoáng ánh đèn le lói của những nhà cao tần bên khu Bắc, Hạ cứ thế bơi mà chẳng biết mình đang bơi về đâu, bơi mãi mà chẳng thấy tới bờ, sóng thì vẫn đánh dữ dội vào bên mạn sườn của cậu.

Đến lúc hai tay đã mỏi nhừ, sức đã có phần đuối, có vẻ cậu đang không bơi vào bờ mà đang bơi xuôi chếch theo dòng sông. Rồi Hạ bỗng thấy chân trái nặng trịch như đeo chì, như có thứ gì đó đang bám lại, níu cậu lại…

Thôi xong, vướng vào rong rêu gì rồi chăng?

Hạ hít cho khí no vào l*иg rồi ngụp xuống, co người lại để với tay xuống cổ chân gỡ thứ vướng ra, nhưng tay cậu lại chạm vào vật gì đó như thể bàn tay ai đang lôi xuống…

hạ mở mắt ra cố nhìn nhưng dưới nước quá tối không nhìn ra được, cậu lại phải ngoi lên đớp lấy không khí.

Rồi bỗng dưng cậu cảm giác như chỗ chân trái bị giật xuống nước, trên lưng lại như có ai đang ngồi lên, nặng nề vô cùng, Hạ cố vẫy thêm vài cái mà tay chân đều đã mỏi như, nơi cổ chân cứ bị lôi liên tục , rồi bỗng nhiên đau đến thấu trời xanh như thể vừa bị ai bẻ cổ chân gãy làm đôi.

Chuột rút rồi…

Hạ hét lên bất lực… đau đớn quá…

Nước xộc vào họng vào mũi, rồi tràn vào phổi cậu.

Hạ lại rướn lên để đớp lấy hơi.

Thời khắc phải giành giật giữa sự sống và cái chết, Hạ mới biết rằng ý chí sinh tồn của con người mạnh mẽ tới cỡ nào…

Rồi cậu lả đi hẳn, tay chân chẳng còn giữ được nhịu bơi mà khua khoắng loạn xạ, nước tràn vào mũi miệng nhiều hơn…

Rồi người Hạ nhũn ra, tay chân thõng xuống, cả đầu cả thân đều chìm dần dưới mặt nước, phút giây mơ hồ, cậu thoáng thấy ba bóng đen đang bay là là sát mặt nước, lộ ra rõ hình thù quái gở.

Rồi mắt Hạ từ từ nhắm lại, không còn cảm biết được gì…

Thật là,

Nhớ người yêu, duyên âm về gặp mặt

Quỷ báo oán, nam tử thác giữa dòng.