Chương 5

Phó Ôn Tu biết được chuyện cha mẹ mình đã bị thu phục là sau khi anh và Nhạc Triệu Nguyên hẹn hò được nửa tháng. Bởi vì được Phó Ôn Tu thông báo về dị động ở cách vách nên đội 1 của đội đặc chủng đã truy tìm ra được manh mối, vì thế nhiệm vụ lần này cũng coi như là đã hoàn thành một cách viên mãn. Nhạc Triệu Nguyên vốn là muốn chờ sau khi nhiệm vụ này hoàn toàn kết thúc sẽ xin thuyên chuyển công tác, trở thành một vị huấn luyện viên nhàn tản của đội đặc chủng, như vậy thì y có thể toàn tâm toàn ý ở cạnh Phó Ôn Tu nhà y.

Còn chuyện về cha mẹ của Phó ôn Tu, đương nhiên là kết quả của ngày đầu tiên sau khi Nhạc Triệu Nguyên đồng ý với Phó Ôn Tu, sẽ đến ra mắt cha mẹ anh. Mặc dù suýt chút nữa đã bị mẹ Phó cầm chổi lông gà đuổi đánh như tốt xấu gì thì cũng là vì hạnh phúc của con trai mình nên họ vẫn đồng ý.

Đứa con này của bọn họ, từ nhỏ đã xuất sắc, có chủ ý, nhưng chỉ vì xảy ra chuyện kia....có một người bạn trai là lính đặc chủng bảo hộ thì cũng là một chuyện tốt, chuyện tốt.

Hôm nay là ngày hai gia đình cùng nhau gặp gỡ, ăn bữa cơm. Mặc dù Phó Ôn Tu đã gặp qua người nhà của Nhạc Triệu Nguyên, nhưng đây là thời điểm hai nhà xác định quan hệ thông gia vì thế anh vẫn rất coi trọng lần gặp mặt này. Anh mặc bộ bành tô màu trắng mà đã rất lâu bản thân chưa từng mặc, thắt lên chiếc nơ màu xanh da trời, dự định khi nhập tiệc sẽ mượn dương cầm của khách sạn để tấu lên "Khúc tán dương tình yêu". Lại nói tiếp, lần đầu tiên Phó Ôn Tu biết được thân phận của Nhạc Triệu Nguyên, anh đã kinh ngạc không thôi, quân nhân thế gia, ông nội là lão tương quân, cha là lão đại quân khu, anh trai làm chính trị, chị dâu cũng có xuất thân từ gia tộc lớn.

Nhưng anh cũng không cảm thấy tự ti, anh đã từng đứng trên đỉnh cao, nhìn ngắm phong cảnh ở nơi đó, hưởng thụ sự hâm mộ, theo đuổi của hàng ngàn hàng vạn người, bây giờ bản thân anh cũng đã thay đổi,sao có thể vì thân thế của người yêu mà cảm thấy bản thân mình thấp kém? Hơn nữa, người anh yêu cũng yêu anh như vậy.

"Ôn Tu......" Chó lớn dính người ôm lấy anh từ phía sau, giọng nói có chút rầu rĩ. Phó Ôn Tu sớm đã nghe thấy tiếng bước chân của y, vì thế cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ vươn tay xoa xoa cái đầu đang tựa lên vai mình, rồi lại vươn tay lên chỉnh nơ cổ.

"Hôm nay Ôn Tu thật đẹp trai, anh không muốn người khác nhìn thấy em chút nào!" Nhạc Triệu Nguyên đúng lí hợp tình mà nhìn vào trong gương, nói.

"Đừng làm loạn." Người y yêu ôn hòa quay đầu hôn lên cằm y, khiến cho chú chó lớn lập tức thu hồi bộ lông đang dựng lên.

Nhạc Triệu Nguyên tủi thân dùng cằm cọ cọ bả vai anh, thực sự là, ngay khi người yêu khoác lên người bộ lễ phục, nó lập tức khiến y nhớ đến hình ảnh trên bìa đĩa CD kia, một thiên sứ xinh đẹp tỏa sáng, như sắp sải cánh bay đi.Nhưng y sẽ không thực sự phản đối mong muốn của người yêu mình, y còn hận không thể khiến cho mọi việc mà người yêu mình làm đều thuận lợi, như ý. Chỉ là, thỉnh thoảng.....y cũng sẽ cảm thấy hơi ghen.

Phó Ôn Tu đã sớm phát hiện ra sự biệt nữu của y, sửa soạn xong xuôi, anh quay người ôm lấy chú chó lớn, nhẹ nhàng hôn lên môi y: "Đã nói là bên nhau chọn đời, em sẽ không hối hận."

Nhạc Triệu Nguyên lập tức cuốn theo, cho đối phương một cái hôn sâu, rồi nheo mắt định xin ưu ái: "Vậy tối nay anh muốn tử tư thế XX!"

"............Cả ngày chỉ biết đòi hỏi, thắt lưng của anh không mỏi, mông cũng không đau hay sao?" Mặt Phó Ôn Tu lập tức đỏ lên, trừng mắt rồi đẩy chú chó lớn ra.

"Thân thể của anh rất tốt, ngực lớn mông cong còn có cơ bụng tám múi! Hơn nữa anh còn rất yêu em mà, một ngày làm bao nhiêu lần cũng thấy không đủ." Chú chó lớn đứng thẳng dậy, thì thầm: "Nếu như em vẫn luôn ở bên trong anh thì tốt rồi...."

Phó Ôn Tu hừ một tiếng.

............................

Bọn họ đến sớm hơn một tiếng, không ngờ trong phòng tiệc đã có người rồi.

"Đội trưởng?!" Nhạc Triệu Nguyên kinh ngạc nhìn đội trưởng Liễu Chính Nguy một tay ôm con trai, một tay nắm tay bà xã đứng ở cửa, sau đó y lại nghe thấy tiếng chào hỏi của người yêu mình.

"Chị, chị về rồi, em chào anh rể ạ." Phó Ôn Tu không chú ý đến sự kinh ngạc của nhạc Triệu Nguyên, anh cười tươi đón lấy cháu trai ngoại từ tay anh rể, ôm lấy nhóc con rồi trêu chọc.

Anh?! Anh rể?! Nhạc Triệu Nguyên trong chớp mắt trở nên mơ hồ, đây là mối duyên phận kì diệu gì vậy?

Người nhà hai bên rất nhanh đã đến đông đủ, Phó Bỉnh Đức và Nhạc Nhã Ca hợp lực toàn thắng, hai người còn là fangirl, fanboy của Phó Ôn Tu, vừa mới gặp mặt mad dã như bắt được sóng não của nhau, xác định đối phương chính cũng giống như mình đều là fanboy (girl), nói chuyện vô cùng vui vẻ. Liễu Chính Nguy và Nhạc Thư Chí lại có quan hệ cộng tác, mà chị gái của Phó Ôn Tu là Phó Tố Vinh ôm con trai là Liễu Tuế, cùng vợ của Phó Thư Chí là Tạ Quân Uyển thì lại nói chuyện về vấn đề con cái, cha mẹ hai bên thì cùng nhau kể về mấy chuyện hồi nhỏ của bọn trẻ, mẹ Phó, mẹ Nhạc đều bị chọc đến cười ra tiếng.

"Alo, alo, khụ!" Đột nhiên có tiếng nói phát ra từ microphone thu hút sự chú ý của mọi người, Nhạc Triệu Nguyên đứng trên bục, bên cạnh là một chiếc dương cầm tam giác màu trắng: "Mọi người, hôm nay tôi xin phép được mời người yêu của tôi là ngài Phó Ôn Tu, lên trên đây để đàn "Khúc tán dương tình yêu" gửi đến tất cả mọi người!"

Người thanh niên mặc lễ phục màu trắng ngồi trước đàn dương cầm, gương mặt so với trước đây thì càng thêm thành thục, nhưng vừa liếc mắt nhìn qua thì cảm giác ôn nhuận kia không khác gì với vị "Thiên sứ" lúc trước.

Tất cả mọi người đều ngồi thẳng người, chuẩn bị chăm chú lắng nghe.

Tiết tấu của "Khúc tán dương tình yêu" cũng không nhanh, cũng không đòi hỏi kĩ thuật quá cao siêu, mà Phó Ôn Tu sau khi yêu đương lại càng có thêm nhiều sự hiểu biết sâu sắc về bản nhạc này, nhất thời tiếng dương cầm như ca như kể, khiến cho mọi người như được trở về quãng thời gian yêu đương lúc xưa, không kích động kịch liệt, nhưng lại nhẹ nhàng như nước chảy, không chút khuyết điểm.

Tiếng đàn kết thúc, khán giả nghe nhạc như si như say đồng loạt vỗ tay kịch liệt. Phó Ôn Tu lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng. Vừa quay đầu nhìn đã chạm phải ánh mắt thâm tình vẫn luôn nhìn mình của Nhạc Triệu Nguyên.

Anh đứng lên, ở trong tiếng vỗ tay của mọi người mà ôm lấy chú chó lớn nhà mình.

Vinh quang của tôi, cùng người tồn tại.

Tuy nói là cuộc gặp mặt của hai bên gia đình, nhưng trong mắt bố mẹ hai bên, đây đã được coi là lễ đính hôn rồi. Lễ đính hôn thì làm sao lại thiếu được rượu? Ngay cả người ghét rượu như Nhạc Thư Chí cũng uống một ly huống chi là Phó Ôn Tu.

Rượu quá ba tuần, Phó Ôn Tu cảm thấy bản thân mình đã có chút say, muốn đi WC rửa mặt cho tỉnh táo lại. Nhạc Triệu Nguyên vố cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị Liễu Chính Nguy giữ lại, cười nói: "Sao thế? Không rời xa ông xã nhà chú nửa bước được à?"

"Vâng, có vấn đề gì ạ?" Nhạc Triệu Nguyên đúng lý hợp tình mà trả lời.

"Haha....Chỉ là đi WC mà thôi, không xảy ra chuyện gì được đâu, mau đến đây, bao nhiêu năm ở trong đội đặc chủng, chú cũng vất vả rồi, li này kính anh em chúng ta!" Liễu Chính Nguy đem y ấn trở lại chỗ ngồi, tiện tay đưa cho y ly rượu.

Nhạc Triệu Nguyên mơ hồ uống xong ly rượu, không nhìn thấy Liễu Chính Nguy và Nhạc Thư Chí liếc nhau một cái, trong mắt bọn họ, đều là sự ngưng trọng.

Phó Ôn Tu cởi bỏ nơ cổ, đặt ở trên bồn rửa mặt, sau đó lại lấy nước lạnh để rửa mặt, lúc này mới cảm thấy bản thân mình thanh tỉnh hơn một chút. Anh sờ soạng, rút ra khăn giấy để lau khô mặt, ngẩng đầu nhìn vào gương, nhưng đột nhiên đồng tử co rút lại. Lỗ tai anh vừa với bị tiếng nước chảy che khuất nên không nghe thấy tiếng bước chân.....bóng người này cứ lẳng lặng mà đứng phía sau anh, thấy anh ngẩng đầu phát hiện ra sự tồn tại của mình, người kia cuối cùng cũng khẽ cười một tiếng.

Âm thanh này.....âm thanh này là..........Phó Ôn Tu nhìn chằm chằm vào người đưuọc phản chiếu trong gương, bàn tay anh nắm chặt lên thành bồn rửa mặt đến khi ngón tay trở nên trắng bệch, thì anh cũng không nhận ra.

Là kẻ kia, kẻ kia, là người đã mang đến cho anh cơn ác mộng vào năm năm trước, khiến anh phải mai danh ẩn tích suốt 5 năm.....

"Đã lâu không gặp, My Angel."