Chương 52: Đáy vực (1)

Rõ ràng hôm nay thu được năm ngàn viên linh thạch, thế mà lại phải đưa ra ngoài sáu viên, cuối cùng lấy được chỉ có bốn ngàn chín trăm chín mươi tư viên.

Chuyện này lại còn không thể tìm Yêu Vương trả tiền, dù sao cũng không liên quan gì tới người ta, là tự mình muốn đi xuống xem xét mà thôi.

Rất tốt, vô cùng tốt.

Liễu Bình chịu đựng sự đau lòng, lấy sáu viên linh thạch đặt vào trong pháp trận, sau đó sử dụng một pháp quyết.

Pháp trận dần dần sáng lên, tản ra từng luồng sáng, ngưng tụ thành một màn ảnh chiếu lại cảnh tượng trong quá khứ.

Có một người tu hành mặc chiến giáp xuất hiện bên bờ vực.

Trên tay hắn ta có một viên ngọc giản, nhìn về phía vách núi, gật đầu nói: "Cuối cùng cũng tìm ra con đường đi thông tới tầng phía dưới, ta có thể đi xuống xem thế nào."

Người tu hành cất ngọc giản đi, tay cầm vũ khí, cẩn thận nhảy xuống vách núi...

Vô số luồng sáng ngưng tụ thành sợi tơ, lướt qua người hắn ta.

Ngay lập tức người tu hành này hóa thành một đống xương vụn, rơi lả tả xuống đáy vách núi.

Túi trữ vật của hắn ta cũng rơi xuống dưới đáy vực.

Liễu Bình nhìn túi trữ vật trong tay, phát hiện túi này chính là của người đó.

Vậy thì đúng rồi.

Thế nhưng còn những xương vụn kia thì sao?

Là của người nào?

Liễu Bình sử dụng pháp quyết, làm cho tốc độ Lưu Ảnh trận tăng nhanh hơn.

Hình ảnh liên tục thay đổi, mấy ngày sau, trên vách đá lại có tình huống mới xuất hiện.

Một người tu hành cầm ngọc giản trên tay, nhìn về phía vách núi, gật đầu nói: "Cuối cùng cũng tìm ra con đường đi thông tới tầng phía dưới, ta có thể đi xuống xem thế nào."

Người tu hành cất ngọc giản, cầm tấm chắn trong tay, cẩn thận nhảy ra khỏi vách núi...

Hắn ta bị cạm bẫy xóa bỏ, hóa thành từng mảnh xương vỡ rơi xuống dưới.

Mấy ngày sau...

Một người tu hành cầm ngọc giản trên tay, nhìn về phía vách núi, gật đầu nói: "Cuối cùng cũng tìm ra con đường đi thông tới tầng phía dưới, ta có thể đi xuống xem thế nào."

Người tu hành này cất ngọc giản đi, cầm chặt trận bàn trên tay, cẩn thận nhảy ra khỏi vách đá...

Hắn bị cạm bẫy xóa bỏ, hóa thành từng đống xương vỡ rơi xuống.

Tình huống như vậy kéo dài liên tục bảy lần, cuối cùng cũng có thay đổi.

Lần thứ tám...

Một người tu hành cầm ngọc giản trên tay, nhìn về phía vách núi, gật đầu nói: "Nơi này có cạm bẫy không thể đi xuống được, xem ra ta phải đổi một con đường khác thôi."

Hắn ta rời đi.

Thời gian dần dần trôi qua, cảnh tượng cũng biến đổi nhanh chóng, thế nhưng từ đầu tới cuối không còn bất cứ người nào đi tới vách núi này nữa cả.

Liễu Bình thẫn thờ cất linh thạch trên pháp trận đi, đứng tại chỗ ngẩn người một lúc lâu.

Nếu như chỉ là thường xuyên có người tới vách núi thăm dò, cũng bởi vậy bị cạm bẫy gϊếŧ chết...

Điều này rất bình thường.

Thế nhưng điều không bình thường chính là, người tới vách núi thăm dò, mỗi lần đều cùng là một người.

Người tu hành đó.

Dù cho bị gϊếŧ chết bao nhiêu lần, coi như đã hóa thành xương vụn, hắn ta vẫn có thể sống lại, rồi lại tới nơi đây thăm dò.

Tới tận khi thử mọi cách cũng không thể đi xuống, hắn ta mới thay đổi con đường khác.

"Bọn họ chỉ là bị điều khiển, đi qua mỗi một trận suy diễn thế giới, đóng vai nhân vật thuộc về bọn họ... giống như là một vở kịch vậy."

Giọng nói của cô bé kia lại quanh quẩn bên tai hắn, làm cho Liễu Bình rùng cả mình.

Viên ngọc giản kia dẫn tới việc người tu hành thăm dò vách núi.

Cũng vậy, vô số người tu hành cũng dựa theo nhân vật của bản thân, đang làm việc thuộc về họ.

Có phải điều này cũng là một bộ phận trong sự suy diễn đó?

"Không được... ta phải đi những tầng khác xem xem, cuối cùng thì người tu hành kia muốn đi tới nơi nào."

Hắn lẩm bẩm nói.

Hai hàng chữ nhỏ bỗng xuất hiện trước mắt hắn:

[Chú ý.]

[Trời sắp tối rồi, ngươi phải lập tức khởi hành trở về thế giới người sống.]

Liễu Bình thở dài.

Hắn kích hoạt tất cả cạm bẫy, đồng thời vung tay lên...

Lập tức cso vô số linh thạch lấp kín vách núi này.

Liễu Bình bị chôn trong số linh thạch này, mà trước mắt hắn vẫn có từng hàng chữ nhỏ thay đổi liên tục:

[Ngươi liên tục thả linh thạch xuống dưới chân của mình.]

[Ngươi liên tục thu lại linh thạch tại đỉnh đầu cùng xung quanh người mình.]

[Ngươi đang di chuyển lên phía trên.]

...

Hoàng hôn.

Trời chiều đã hạ xuống, hóa thành một màu đỏ tại đường chân trời phía xa xa.

Trong trấn vang lên những tiếng chuông kéo dài.

Lão K dừng bước, nói: "Ngươi về đúng lúc lắm, chuông vang lần thứ nhất, ta phải đi tới cửa trấn tập hợp với mọi người, thế nhưng trước đó... ta dẫn ngươi tới phòng an toàn đã."

Liễu Bình vừa đi theo hắn, vừa nói: "Ta không cần gác đêm thật à?"

"Ngươi cần phải học thêm một vài thứ, chờ Thủ lĩnh cảm thấy ngươi có được năng lực tự vệ tối thiểu thì mới có thể để ngươi tới gác đêm cùng chúng ta." Lão K nói.

Hai người tới một chuồng ngựa.

Lão K nhấn về một cục gỗ, nền chuồng ngựa mở ra một lối vào khá chật hẹp.

"Trận pháp phong ấn của văn minh ma pháp đã mở ra, bên trong có nước cùng đồ ăn, ngươi ở bên trong nghỉ ngơi đi, chờ trời sáng lại nói tiếp." Lão K nói.

"Được." Liễu Bình nói.

Hắn bước một chân xuống.

"Chờ đã." Lão K nói.

Liễu Bình quay đầu lại.

Lão K lấy một khẩu súng lục ra, nói: "Cầm lấy cái này, nếu như có gì bất ngờ xảy ra thì dùng nó để tự vệ."

"Nếu đã vào phòng an toàn, tại sao còn cần tự vệ nữa?" Liễu Bình nhận súng, hỏi.

"Chỉ đề phòng chuyện bất ngờ mà thôi, với lại sau này ngươi cũng cần dùng vũ khí nữa." Lão K mỉm cười, nói.

"Nếu như ta muốn rời khỏi phòng an toàn thì cần làm thế nào?"

"Nguồn suối lực lượng của phòng ma pháp này tới từ ma hỏa bên trong lò sưởi tường, buổi sáng hôm sau sẽ tự động tắt, với lại chỉ cần ngươi dập tắt ma hỏa thì con đường đi ra ngoài sẽ tự động mở ra."

Hắn ta gật đầu với Liễu Bình, quay người rời đi.

Liễu Bình cầm súng ngắn, đứng ngẩn người tại bậc thang đi xuống một lát, rồi mới chậm rãi đi xuống dưới.

Từng bậc thang đá xuất hiện đột ngột, nâng chân của hắn, mà mặt đất trên đỉnh đầu của hắn thì lại khép kín lại, không nhìn ra bất cứ dấu vết nào cả.

Đi tới khoảng mười giây, tầm mắt phía dưới rộng mở, lại có một gian phòng mà sàn nhà được phủ bởi da thú.