Chương 51: Chuyện cũ năm xưa

Khi nói xong, trước mắt Liễu Bình lập tức hiện lên từng hàng chữ nhỏ bùng cháy:

[Đã biết được bí mật.]

[Sau khi thay đổi hồn phách, sẽ tự động thức tỉnh ý thức bản thân, bản thân không còn đóng vai nhân vật trong thế giới đang suy diễn nữa.]

[Việc này đã được thêm vào nơi cất giữ tình báo.]

[Chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công thăm dò được thủ đoạn tránh khỏi việc linh hồn bị nô dịch.]

[Điểm diễn của ngươi tăng thêm hai điểm.]

[Điểm diễn hiện tại: 2/10.]

[Xin hãy tiếp tục cố gắng.]

[Khi ngươi có được mười điểm diễn, ngươi sẽ thu hoạch được năng lực hệ thần bí mới.]

Cuối cùng, Liễu Bình đứng lại.

Hắn đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu bật cười nói: "Ngươi đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, mới có thể thoát khỏi sự kiểm soát của quái vật, thu hoạch được sự tự do?"

Trên mặt Triệu Thiền Y hiện lên vẻ tủi thân, phía sau dần dần có một nửa cái đuôi xuất hiện.

Một nửa... cái đuôi...

Liễu Bình bình tĩnh liếc nhìn, nói: "Mèo có chín mạng, ngươi đã mất hết rồi, hiện tại chỉ còn nửa cái mạng, đáng giá sao? Ta nhớ rằng ngươi có cách rời khỏi thế giới này, phi thăng tới một thế giới bên ngoài khác."

"Thế giới bên ngoài cũng có vô tận tai nạn bùng phát... thực ra toàn bộ chư giới cũng đang đi về phía tận thế cùng hủy diệt, ra ngoài tìm vận may còn không bằng ở lại còn có ưu thế sân nhà... lời này là ngươi đã từng nói, ta cũng tự mình kiểm nghiệm, là thật." Triệu Thiền Y nói.

"Được rồi, cám ơn bí mật của ngươi, ta còn có việc, hẹn gặp lại." Liễu Bình nói.

Khi thấy Liễu Bình sắp rời đi, Triệu Thiền Y vội vàng nói: "Ma Chủ, vậy bây giờ ta phải làm như thế nào?"

Liễu Bình cũng không quay đầu lại, nói: "Đừng gọi ta là Ma Chủ, hiện tại không chút an toàn nào cả, ngươi nói to như vậy, quái vật tới gϊếŧ ta thì làm sao giờ? À đúng rồi, hiện tại ta chính là một tiểu nhị trong một quán ăn."

"Ngài cần ta làm gì không? Ta có thể giúp đỡ ngài." Triệu Thiền Y hỏi.

"Không phải ta coi thường ngươi đâu, thế nhưng tác dụng quan trọng nhất của ngươi chính là trốn đi." Liễu Bình nói.

"Trốn đi?" Triệu Thiền Y ngẩn người.

"Toàn bộ thế giới đã bị biến thành một vở kịch, chuyện như vậy ta chưa từng nghe qua, chuyện này phải tự mình ta tới làm mới được, thêm một người sẽ vướng víu, ảnh hưởng tới sự phát huy của ta." Liễu Bình nói.

Hắn bước ra bên ngoài.

Mấy giây sau...

Hắn lại lùi trở về, nói với Triệu Thiền Y: "Lần trò truyện này dùng linh thạch của ngươi, nếu tối nay rảnh thì gửi cho ta."

Triệu Thiền Y ngẩn người rồi mới trả lời: "Được."

Liễu Bình gật đầu với vẻ hài lòng, ngồi xổm xuống móc linh thạch đã tiêu hao một nửa từ pháp trận ra.

Pháp trận lập tức ngừng lại.

Bóng hình của Triệu Thiền Y cũng tan biến, hóa thành hư vô.

Liễu Bình cẩn thận cất kỹ linh thạch, đứng lên, thở dài.

"Ngươi chỉ còn có nửa cái mạng, còn xuất đầu lộ diện làm cái gì chứ? Nếu như ta đã tỉnh, hãy để ta tự mình tới chơi..."

Hắn đi khỏi mật thất.

Liễu Bình đi khỏi mật thất, lại đi tới trước vách núi khi nãy.

"Ừm... cứ đi như vậy sao? Luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó..."

Hắn lẩm bẩm, lông mày nhíu lại.

Nơi này đã là tầng thứ ba mươi chín dưới mặt đất, cách dưới đáy vách núi có trăm mét mà thôi.

Cách tầng bốn mươi đã không xa.

Vách núi này là cạm bẫy.

Như vậy...

Những năm qua, nó đã từng gϊếŧ người hay không? Đã từng gϊếŧ chết bao nhiêu người?

Quan trọng nhất chính là...

Những năm này, có bảo vật nào rơi xuống dưới hay không?

Liễu Bình không nhịn được mà xoa xoa tay.

Sư phụ đã không có ở đây, nếu như có bảo vật bị rơi xuống đó, như vậy hẳn do chính mình đi lấy, đạo lý rất hiển nhiên mà.

Vừa nghĩ tới đây, hắn hất tay về phía bên ngoài.

Ầm...

Vô số linh thạch lấp kín vách núi, dọc theo vách núi hai bên kéo xuống phía dưới.

Liễu Bình đi vào khu vực trung tâm của linh thạch, cả người dần dần chìm xuống dưới.

Một lát sau...

Hắn đã đi tới đáy của vách núi, tìm được trung tâm cạm bẫy được ẩn giấu sau một tảng đá, dùng thủ quyết đặc thù tạm dừng cạm bẫy.

Một tiếng vang vọng thật dài vang lên.

Toàn bộ pháp trận được thiết kế trên vách núi đều dừng lại không vận chuyển nữa.

Liễu Bình thu sạch linh thạch lại, khu vực dưới đáy hiện ra hình dạng ban đầu của nó.

Qua nhiều năm không ai bảo trì, nơi này đã có đầy cỏ dại mọc lên, thỉnh thoảng còn thấy được mảnh xương vụn bị bụi cỏ che giấu.

Liễu Bình tìm kiếm một lượt, cuối cùng cũng tìm ra một túi trữ vật.

Hắn vui vẻ đưa tay đặt trên túi trữ vật, một tay khác lại dùng các loại thủ quyết, biến ảo liên tục.

Sau khi thủ quyết biến ảo mấy chục lần, túi trữ vật vang lên một tiếng nổ vang.

"Để ta xem xem nào..."

"Một viên ngọc giản nhật ký, hóa ra có được tình báo về vách núi này, biết được nơi này có thể nối thẳng tới tầng thứ bốn mươi dưới mặt đất, cho nên mới tới tìm kiếm."

"Bảy bộ đạo quyết có thể tu hành, đều là đạo quyết bảo thủ nhàm chán, không thú vị."

"Lò luyện đan... thấp kém như vậy, rất dễ dàng nổ lò, cầm đều không muốn cầm."

"Năm ngàn viên linh thạch, ngươi mang linh thạch đi dạo ngoài thành sao? Mang ít linh thạch như vậy? Chỉ có vậy?"

Liễu Bình mất hết cả hứng, tiện tay ném mấy quyển đạo quyết cùng lò luyện đan xuống mặt đất, chỉ lấy linh thạch.

Hắn hơi thất vọng, tìm tòi trên mặt cỏ một lần nữa với vẻ không cam lòng, cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng.

Xương vụn cũng có quá nhiều đi.

Nói cách khác...

Đã có không ít người bị chết.

Thế nhưng chỉ có một túi trữ vật.

"Tại sao vậy, qua nhiều năm như vậy, chỉ có mỗi một quỷ xui xẻo mang tiền tới thôi sao? Những người khác là nghĩ như nào, tới nơi nguy hiểm như vậy còn không chịu mang đồ để chiến đấu sao?"

Liễu Bình lẩm bẩm, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Hắn đi vòng quanh khu vực đất đá lởm chởm này một vòng, cuối cùng tìm ra Lưu Ảnh trận.

Muốn kích hoạt Lưu Ảnh trận còn cần sáu viên linh thạch.

Năm ngàn giảm xuống còn bốn ngàn chín trăm chín mươi tư...