Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lý sư tỷ cúi đầu mỉm cười, nói nhỏ: "Đợi ta đạt tới Hóa Thần, có thể bảo vệ ngươi, tới lúc đó ta sẽ tới đón ngươi vào trong núi tu hành, làm thần tiên."
"Làm thần tiên? Ta có thể trở thành thần tiên sao?" Liễu Bình nói với vẻ vui mừng.
"Nếu như ngươi không vứt bỏ sợi tóc này, ta sẽ cho ngươi cơ hội trở thành thần tiên."
Nói xong, nàng vươn tay nhẹ nhàng đặt trên mặt Liễu Bình, sờ lên lông mày của hắn, gương mặt, bờ môi, cái cằm.
Cơ thể Lý sư tỷ hơi run rẩy, như đang cố kìm chế cái gì đó.
Nàng bỗng xoay người bước nhanh rời khỏi quán rượu này.
Vừa đi, nàng vừa hát:
"Bồng đảo hoàn tu kết bạn du, nhất thân nan thượng bích nham đầu."
(Có bạn có thể lên tới cả "đảo Bồng Lai", một mình thì leo lên một khối đá cũng khó khăn.)
Tiếng hát vừa dứt, áng mây bay lên, trong nháy mắt bay tới bầu trời, rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Người bán rượu đi tới bên người Liễu Bình, trêu ghẹo: "Còn tưởng rằng ngươi làm tiểu nhị cũng đã quá sức, có trời mới biết ngươi lại trở thành quy công, còn suýt chút nữa thì bị bắt đi song tu."
Liễu Bình suy đi nghĩ lại, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hắn đi tới trước quầy, thuận tay giơ chiếc gương đồng trên bàn lên, soi gương.
Sau khi thay đổi vận mệnh, khuôn mặt cùng dáng người của bản thân cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Không chỉ trở lại thuở thiếu niên, hai mắt ẩn thần quang sáng sủa, tay cụt không trọn vẹn cũng biến thành đầy đủ không vết thương.
Người này còn là đệ tử chân truyền bị tàn tật của Quái Thánh năm nào sao?
Xem ra chính mình vẫn còn chưa thích ứng...
Liễu Bình buông gương đồng xuống, hỏi: "Thủ lĩnh của chúng ta có thực lực cao nhất trong trấn này sao?"
Người bán rượu nhún vai, nói: "Đúng là như vậy."
Liễu Bình nắm chặt nắm tay.
Như vậy không được!
Ta mới Luyện Khí, người ta là Nguyên Anh, vừa rồi nếu như nàng ta thực sự bắt ta đi song tu, không ai có thể ngăn cản được.
Mặc dù ta hiểu rất nhiều phương pháp song tu, thế nhưng...
Ta chính là...
Tóm lại, đàn ông không thể bị bắt đi được!
Không được không được.
Phải ra sức hơn, tăng tu vi lên mới phải.
Liễu Bình âm thầm thề.
Đúng lúc này, trong bầu trời tăm tối, một luồng sáng trắng lờ mờ âm thầm hiện lên.
Đây là ánh ban mai.
Ban ngày tới rồi!
Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó...
Ánh sáng phá vỡ màn đêm, chiếu sáng toàn bộ Ám Vụ trấn.
Trong nháy mắt, bóng tối vô tận biến mất cực nhanh khỏi mặt đất như một cơn gió bão.
Sự giao thoa giữa Sinh giới và Tử giới đã kết thúc!
Từ thời điểm này, sinh mạng trở về ban ngày, mà tử vong thì trở về bóng đêm.
Gần gần xa xa, trong Ám Vụ trấn truyền tới tiếng hoan hô vang đội.
Lão K đi từ bên kia đường tới nơi đây, cười chào hỏi: "Hôm nay thực sự quá may mắn."
"Tại sao lại may mắn?" Liễu Bình hỏi.
"Chỉ có mấy người tu hành mà thôi, cũng không có chuyện lớn nào xảy ra cả." Lão K nói.
"Chuyện lớn?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng, có một lần vừa lúc gặp phải cảnh tượng quái vật đại chiến yêu ma, toàn bộ Ám Vụ trấn đều bị hủy diệt." Lão K giải thích.
"Thực ra vừa nãy cũng suýt nữa thì bị rồi." Người bán rượu nói với vẻ nghiêm túc.
"Ha ha, ngươi đang nói đùa đúng không." Lão K cười lớn.
Lúc này, tất cả mọi người đều đi vào trong quán rượu.
Thủ lĩnh Người gác đêm hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại luôn có người đọc thơ trên trời chứ?"
Người bán rượu nói một lần về tình hình ban nãy.
Mọi người chậm rãi quay đầu, cùng nhìn về phía Liễu Bình, cuối cùng ánh mắt đều nhìn về phía sợi tóc đen quấn trên cổ tay của hắn.
Đây là một nữ kiếm tu Nguyên Anh!
Mọi người không hẹn mà cùng âm thầm nói.
"Vậy ngươi dự định xử lý sợi tóc này như thế nào?" Lão K hỏi với vẻ hào hứng.
Liễu Bình nói: "Giữ lại."
"Giữ lại? Ngươi định cứ quấn trên cổ tay thế à?" Thủ lĩnh hỏi.
Liễu Bình cất sợi tóc kia đi, nói: "Bình thường thì người khác thích ta, đều bởi vì tài hoa của ta, đây là người đầu tiên thích vẻ bề ngoài của ta, chuyện này rất quan trọng, ta phải nhớ kỹ."
Xung quanh đều yên tĩnh.
Thằng nhãi này không biết xấu hổ.
Mọi người đều âm thầm nói.
"Giữ lại cũng không có vấn đề gì chứ." Liễu Bình nói với vẻ không chắc chắn.
Thủ lĩnh nói với vẻ đầy thâm sâu: "Người sống như chúng ta không thể đi từ một thời không bí ẩn này tới một thời không bí ẩn khác, thế nhưng những người tu hành kia lại có thể đi qua đi lại giữa các thời không bí ẩn..."
Ẩn ý rất rõ ràng.
Nhãi con, cẩn thận không lần sau gác đêm, vị Lý sư tỷ kia tới đây bắt ngươi đi, lúc đó ngươi xong rồi.
Người bán rượu nói xen vào: "Được rồi, lần này Liễu Bình xử lý rất tốt, nếu không thì Ám Vụ trấn chúng ta sẽ phải gặp nạn rồi, ta sẽ giải quyết chuyện này giúp hắn."
Hắn ta đưa cho Liễu Bình một tấm thẻ bài.
Trên thẻ bài có vẽ một ngôi sao vắng vẻ cô độc, một người mặc bộ đồ du hành vũ trụ đứng trên ngôi sao này, trên tay cầm một bảng hướng dẫn có cả mũi tên chỉ đường.
Người bán rượu nói: "Đây là biển báo giao thông khẩn cấp, có thể chỉ dẫn phương hướng giúp ngươi trong bất cứ hoàn cảnh nào, ta đã cài đặt mục tiêu của nó luôn chỉ về phía Ám Vụ trấn."
Liễu Bình nhận lấy thẻ bài, lời thuyết minh của Danh Sách cũng y hệt như lời nói của Người bán rượu.
"Khi thế giới Tử Vong giao thoa với thế giới chúng ta, uy hϊếp lớn nhất chính là "bóng đêm lan tràn", nó sẽ làm ngươi lạc đường rồi phải ở lại thế giới Tử Vong, thế nhưng nếu như có tấm thẻ này, ngươi có thể tìm được đường trở về Ám Vụ trấn." Người bán rượu nói.
Liễu Bình nói: "Cám ơn, thế nhưng thứ quý giá như vậy..."
Người bán rượu vỗ vai hắn, nói: "Ta không phải là Tạp Bài sư cận chiến, vừa rồi vị sư tỷ kia mà nổi giận, có thể sẽ gϊếŧ chết ta."
Lúc này Liễu Bình mới nhận thẻ bài, cười nói: "Vậy thì lần sau ta cũng cố gắng cứu ngươi lần nữa đi."
Mọi người cùng cười to.
...
"Được rồi." Liễu Bình xoa xoa mồ hôi trán, nói.
Trước mặt hắn, một Người gác đêm thử đứng dậy đi vài bước, rồi vui vẻ nói: "Ha ha, lại khỏi rồi, ta còn tưởng mình phải nằm trên giường ít nhất một tháng nữa chứ!"
Tất cả mọi người đều bật cười.