Chương 7: Nữ vi duyệt kỷ giả dung

Giọng nói uyển chuyển du dương của thiếu nữ vừa đi vừa về trong Hồng Thạch cốc, như mục địch êm tai.

Cùng lúc đó, một chút lực lượng tu vi theo đó tản ra, khói mờ trong cốc lập tức tiêu tan, một đám sinh linh nằm sấp ở chỗ sâu trong cốc cũng vì vậy mà run rẩy.

Chờ đợi một lát, cả Hồng Thạch cốc vẫn yên tĩnh, cũng không vì lời nói của Kỳ Hoan Hoan mà sinh ra thay đổi quá lớn.

"Được rồi, giả câm vờ điếc với ta đúng không?"

Nói xong, Kỳ Hoan Hoan nâng lên một cước hung hăng đạp xuống.

Chỉ trong chốc lát, một vết nứt to bằng cánh tay của tráng hán trưởng thành từ dưới chân trước của nàng lan tràn ra, uốn lượn bò về phía trước.

Vết nứt rất nhanh đã kéo dài tới trước vách tường một bên cốc, nhưng lại không dừng lại.

Tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, mặt đất chấn động, giống như Long Môn quay cuồng.

Ngay sau đó, sơn cốc vốn hùng vĩ từ đó vỡ vụn ra, ngọn núi đổ sụp, mang theo khói bụi màu đỏ xông thẳng về phía chân trời.

"Khụ khụ! Đại nhân chân hạ lưu tình, tiểu nhân biết sai rồi, sớm vào đêm hôm trước đại nhân ngài đặt chân đến đây thì tiểu nhân đã đến đây bái kiến rồi."

Giữa khói bụi tràn ngập, một bóng người cao lớn từ trong kẽ đất leo ra, vừa cầu xin tha thứ, vừa lao về phía Kỳ Hoan Hoan.

Đây là yêu thú Địa Hỏa Hạt sinh sống ở sâu trong Hồng Thạch.

Bởi vì vừa mới tu luyện ra yêu đan nên hắn còn chưa thuần thục đối với đạo Hoá Hình, cho nên hắn chỉ có thể vác theo một thân thể nửa người nửa bọ cạp đi ra thăm hỏi.

Kỳ Hoan Hoan nhìn thấy con yêu thú bọ cạp đang quỳ rạp trước mặt mình, có chút ghét bỏ.

Đặc biệt là trên người đối phương tản ra hương vị, giống như là cá chết phối hợp với trứng gà nấm mốc, thối làm cho người ta tức sôi.

Dường như là phát hiện ra người trước mắt rất không thích mùi của mình, Địa Hỏa Hạt vội vàng vùi hơn phân nửa thân thể vào trong đá vụn, chỉ lộ ra khuôn mặt người thật thà, cung kính cười lấy lòng:

"Không biết đại nhân triệu hồi Tiểu Tiên đến là có chuyện gì?"

"Chỉ cần đại nhân ngài phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ tận dụng hết khả năng."

Kỳ Hoan Hoan đưa tay ngắt lời đối phương líu lo không ngừng:

"Ta hỏi ngươi, trong khoảng thời gian gần đây, có tu sĩ nào của tộc đến đây hay không?"

"Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã nửa năm không rời khỏi sơn cốc, ở trong này, chưa từng có tu sĩ nhân tộc nào tới sơn cốc, ngay cả tu sĩ đi qua cũng không có."

Đáp án này đúng như Kỳ Hoan Hoan đoán.

Nàng gật đầu, trực tiếp mở miệng phân phó:

"Được rồi, ngươi làm giúp ta một chuyện, ta hẹn vị bằng hữu gặp nhau ở đây, nhưng bây giờ ta có việc phải đi trước, ngươi ở đây chờ, mấy ngày nữa bằng hữu của ta sẽ đến, ngươi giúp ta giao một vật cho nàng."

Dứt lời, nàng bắt vò hư không một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một cây lông vũ màu vàng.

Linh Uẩn nội liễm trên đó, đối với yêu thú phổ thông mà nói, quả thực là đủ để liệt vào tài nguyên tu luyện truyền thừa.

Địa Hỏa Hạt vùi mình vào đống đá vụn, hai mắt nhìn chằm chằm vào lông vũ kia, trên mặt tràn đầy khát vọng.

Kỳ Hoan Hoan không để ý đến điều này, nàng ôm chặt lông vũ, tâm thần động niệm, trong đó lưu lại âm thanh của mình.

"Lạc Trường Thanh, ngươi thất ước! Chuyện không làm được thì lần sau không nên tùy tiện nói với người khác!"

Sau khi tức giận xong, nàng cong ngón búng ra, lông vũ lập tức như ánh sao màu vàng bắn về phía Địa Hỏa Hạt.

Đồng thời, còn có âm thanh lạnh lùng của Kỳ Hoan Hoan:

"Trong lông vũ có cấm chế ta bày ra, ngươi can đảm dám động bất kỳ ý đồ xấu nào đối với nó, phạm vi trăm dặm này sẽ không cần thiết tồn tại nữa."

Lời vừa nói ra, Địa Hỏa Hạt lập tức run rẩy.

Hắn cẩn thận từng li từng tí cất kỹ lông vũ, cố gắng nở nụ cười hỏi:

"Đại nhân, vậy tiểu nhân phải phân biệt bằng hữu của ngài như thế nào?"

"Mặt khác, tiểu nhân cần phải cung kính bồi tiếp bao nhiêu thời gian?"

"Không cần ngươi phân biệt."

Kỳ Hoan Hoan bực bội nói:

"Nếu nàng muốn tới, sẽ tự lần theo ba động tìm tới ngươi."

Khi giọng nói vừa dứt, bóng dáng của nàng đã biến mất tại chỗ.

Giọng nói rõ ràng không vui từ trên tầng mây bay về phía Hồng Thạch Cốc:

"Nửa năm, nếu như nửa năm không có người tới tìm, cấm chế tự sẽ tiêu trừ, vật kia sẽ thuộc về ngươi."

Địa Hỏa Hạt mừng rỡ, trên mặt bày ra bộ dáng cung tiễn, trong lòng lại càng không ngừng cầu nguyện vị đại nhân kia tuyệt đối không nên xuất hiện.

...

Lạc Trường Thanh ở lại Hồng Thạch Cốc hai ngày.

Chờ đến khi tán tu đi ngang qua nơi đây, chờ đến khi hai con Linh Lộc ngộ nhập nơi đây, chính là không chờ đến người mình muốn chờ kia.

Nàng đưa tay mơn trớn nạp giới, lấy ra Cổ Kính, nhìn chăm chú một lát sau đó lại thả trở về.

Nàng đang suy nghĩ có nên truyền âm cho nàng ấy hay không?

Mặc dù trao đổi có hơi khó khăn, nhưng chỉ cần không sợ người khác làm phiền thì ít nhiều vẫn có thể tiến hành trao đổi tin tức một chút.

Chỉ là, bí mật của Cổ Kính không nên tuyên truyền giảng giải ra bên ngoài.

Muốn đưa tin cho Kỳ tiền bối, ngươi phải trở lại trong phòng phi thuyền mở ra trận pháp che chắn mới được.

Làm việc ổn trọng, Lạc tông chủ cũng bắt đầu biểu hiện ra không bình tĩnh, mà người đồng hành, tâm tình của Lã Nhu càng trở nên thoải mái.

Đang lúc nàng định hỏi Lạc Trường Thanh về tình hình của vị đại lão Luyện Hư cảnh kia thì lại bỗng nhiên nhìn thấy tông chủ nhà mình lại móc ra một cái gương nhỏ chiếu sáng!

Trong lòng Lã Nhu kinh hãi: Tông chủ đang xem kỹ dung mạo của mình sao?

Tục ngữ nói, nữ vi duyệt kỷ giả dung*, trời ạ! Chẳng lẽ tông chủ có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng? Đối phương chính là vị đại lão tiền bối kia!

*Người xưa nói: ”Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung”. Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm.

Nếu như Lạc Trường Thanh biết suy nghĩ trong lòng của Lã Nhu lúc này, nàng sẽ không nhìn Cổ Kính trước mặt nàng ấy.

Lại đợi một hồi, nàng trực tiếp tiến vào phi thuyền, liên tiếp mở ra mấy đạo trận pháp, sau đó rót linh lực vào Cổ Kính, thành lập thông đạo truyền tin.

"Kỳ tiền bối, ta đã ở lại Hồng Thạch Cốc ở Hoàn Lang Giới chờ hai ngày, khi nào ngươi có thể đến đây?"

Lúc Lạc Trường Thanh truyền tin, Kỳ Hoan Hoan đang ở trên đại lục Thần Vẫn đang phi nhanh, đương nhiên không thể nào tiếp thu.

Nàng mang đầy tràn chờ mong tiến đến phó ước, mang theo một bụng thất vọng trở về.

Khi tới gần tộc địa thì tốc độ của nàng không tăng mà giảm xuống, tiến lên vài dặm, cuối cùng dừng lại ở trước tộc giới.

Rõ ràng là đêm không có mây, nhưng ánh trăng lại chưa từng rơi xuống.

Gió chẳng biết dừng phun trào từ lúc nào, yên lặng như tờ, cả khu vực tĩnh lặng đến giống như quên cả thời gian.

Kỳ Hoan Hoan nhắm mắt cảm nhận một phen, lúc mở mắt ra, trong đôi mắt vốn hơi có vẻ mệt mỏi đã chứa đầy chiến ý nồng đậm.

Nàng bước ra một bước trên không trung, khí tức cấp bậc Quân Chủ lập tức tập kích về tám phương.

Mấy hơi thở sau, mấy đơn vị thuốc trong hư không đã có tiếng kêu rên và thổ huyết truyền ra.

Ánh mắt Kỳ Hoan Hoan khoá chặt phía trước, lạnh lùng lên tiếng:

"Ma tộc cũng sắp bị diệt tuyệt rồi sao? Hai tên Tu La dẫn đội bố trí mai phục còn phải trốn trốn tránh tránh như vậy, phi! Chiến Ngũ Tra!"