Chương 6

Đại lục Thanh Phong, Hoàn Lang Giới, Hồng Thạch Cốc.

Hồng Thạch ở đây được gọi là Địa Hỏa Hồng Thạch, nhiệt độ cao, vị rất nhọc, có nó ở đây, không có một ngọn cỏ, linh khí cũng cực kỳ mỏng manh.

Lại thêm Địa Hỏa Hồng Thạch cũng không thể luyện dược, cũng không thể luyện khí, bởi vậy, cho dù là tu sĩ hay là người phàm thì đều không có chút hứng thú nào đối với mấy viên đá không quá đáng giá này ngoại trừ màu sắc đẹp mắt ra.

Đừng nói là nhân loại không muốn đặt chân, ngay cả rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng sẽ lách qua khu vực Hồng Thạch để sinh tồn.

Mà mấy ngày gần đây, một chiếc phi thuyền đột nhiên đến đã phá vỡ sự yên tĩnh của Hồng Thạch Cốc.

Phi thuyền bỏ neo ở vị trí tầm nhìn khoáng đạt nhất trên đỉnh cốc, giống như một con thú cường đại, lặng yên phủ phục.

Phi thuyền đến nơi này, đương nhiên là hai người Lạc Trường Thanh và Lã Như xa vạn dặm chạy tới.

Lạc Trường Thanh thu hồi trận pháp phòng hộ của thuyền Cầu vồng, lặng lẽ đứng ở mũi thuyền, vẻ mặt bình tĩnh, thần thái như thường.

Gió núi thổi đến, làm váy bào của nàng bay lên, trên đó có hoa văn thêu từ tơ bạc giống như sống lại, linh động như mây trôi phiêu dật.

Trong biển mây phun trào, Lạc Trường Thanh đưa tay kéo một sợi tóc rối bên mặt mình đến sau tai, mặt mày như vẽ đột nhiên mà hiện, như tiên nữ hạ phàm.

Ở bên cạnh nhìn một màn này, ánh mắt của Lã Nhu sáng rõ, nội tâm bởi vì kích động mà cuồng loạn không thôi.

Nàng thầm nghĩ: Tông chủ thật sự là vừa đẹp lại vừa táp! Sắp bái phỏng Luyện Hư cảnh đại lão, sao nàng có thể lạnh nhạt thong dong được chứ? Ta sắp khẩn trương chết rồi!

Không được, mau bình phục nỗi lòng đi, tránh cho làm mất mặt tông chỉ và Vân Hải tông!

Ngay khi Lã Nhu đang lặng yên vận chuyển Tĩnh Tâm Chú thì Lạc Trường Thanh đã trải thần thức ra, bao phủ toàn bộ Hồng Thạch Cốc.

Trên thực tế, trước khi đến đây, nàng đã tràn ra thần thức cảm ứng qua khu vực này, kết quả cũng không thu hoạch được gì.

"Kỳ tiền bối còn chưa tới? Có cần thông qua Cổ Kính liên hệ với nàng một phen hay không?"

Suy nghĩ đến mức độ tốn sức khi đưa tin ở giai đoạn hiện tại của Cổ Kính, cuối cùng Lạc Trường Thanh vẫn bỏ qua ý nghĩ sử dụng nó.

Nàng quyết định kiên trì chờ đợi trước.

Thời gian ước định là vào ngày hôm nay, hôm nay vừa mới trôi qua gần nửa ngày.

Còn nữa, vạn nhất đối phương bị chuyện gì chậm trễ thì có chậm một chút cũng không sao.

...

Đại lục Thần Vẫn, Hoàn Lang Giới, Hồng Thạch Cốc.

Kỳ Hoan Hoan một đường vượt mọi chông gai, xông phá phong tỏa của mấy mảnh khu vực có Ma tộc, gϊếŧ tới địa điểm hẹn nhau thì trời cũng đã tối đen.

Cánh của nàng vừa thu lại, lúc này từ hình thái yêu thú Cửu U Huyền Điểu chuyển biến thành hình người.

Thiếu nữ mặc áo xanh đứng trên không trung của Hồng Thạch cốc, tóc mai của nàng đã bị mồ hôi mỏng thấm ướt, vải vóc trên vai trái đã bị hư tổn một khối, lộ ra một chút da thịt đen nhánh còn chưa tiêu tán.

Với thế trùng sát bôn ba hai ngày, cho tới thời khắc này, trạng thái Kỳ Hoan Hoan nhìn có chút chật vật, nhưng đôi mắt của nàng lại sáng ngời.

"Hả? Nơi này không có khí tức của vãn bối Trường Thanh, chẳng lẽ là ta đến sớm ư?"

"Sớm biết nàng ở xa xôi như vậy, ta đã đi ra ngoài chậm hơn một ngày rồi!"

Miệng lẩm bẩm, động tác của nàng lại không chậm chút nào.

Thời gian không đến một nén nhang, toàn bộ mặt đất của khu vực Hồng Thạch cốc, giữa không trung thậm chí ba trượng dưới mặt đất đều bị nàng cảm ứng từng khúc mấy lần.

Không tìm được người muốn gặp, trong mắt thiếu nữ ánh lên mấy phần u ám.

"Nếu có thể mang vách tường tháp trong tộc trên người thì tốt rồi, không biết hai ngày này vãn bối Trường Thanh có liên lạc với ta hay không?"

Kỳ Hoan Hoan trông mong chờ đợi hơn một canh giờ, có chút ngồi không yên.

Thời gian nàng ra ngoài có hạn, không thể rời khỏi tộc tháp quá lâu.

Thay vì ở đây chờ sốt ruột, còn không bằng bay đi khu vực gần đây xem thử, nói không chừng sẽ tìm được người.

Kỳ Hoan Hoan tính tình quả quyết, suy nghĩ vừa ra, lúc này nàng đã bắt đâu bắt đâu chuyển động.

Với tốc độ và lực cảm giác của nàng, dò xét sơ qua phạm vi mấy ngàn dặm của Hồng Thạch Cốc một lần, cũng chính là chuyện của một buổi tối.

Nhưng mà kết quả thăm dò lại làm nàng vô cùng thất vọng.

Nàng kiểm tra toàn bộ rừng rậm to to nhỏ nhỏ xung quanh, đáy sông, phế tích, vong thành, đừng nói là Lạc Trường Thanh, ngay cả cái bóng của tu sĩ cũng không thấy được.

Bận rộn hai đêm một ngày, vào sáng sớm ngày thứ tư sau khi rời khỏi tộc địa, Kỳ Hoan Hoan lại đi vào Hồng Thạch cốc lần nữa.

Nàng không có cách nào tiếp tục chờ đợi, tộc tháp không thể rời khỏi quá lâu.

Nhưng nếu cứ như vậy vung tay rời khỏi, trong lòng lại không quá thoải mái.

Suy nghĩ một phen, nàng từ giữa không trung nhảy xuống, vững vàng rơi vào trong cốc tràn ngập sương sớm.

"Dưới lòng đất, ai có thể nói chuyện đi lên gặp ta."