Chương 4

Sau một chiêu của Vân Tang, bầu không khí trong ngôi nhà ngói nháy mắt có chút quỷ dị, nhìn chiếc đũa không biết từ đâu đến, Hoàng Dân Bình mặt đầy hoảng sợ, eo bụng mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Vừa rồi Vân Tang dùng đòn gánh đánh ngã được hắn, miễn cưỡng có thể nói là dựa vào sức lực lớn, nhưng chỉ bằng một chiếc đũa là có thể gϊếŧ người, lấy ánh mắt vào nam ra bắc lăn trộn nhiều năm của hắn mà nói, tuyệt đối không phải có chút sức lực là có thể làm được!

Thằng nhóc Vân gia nhận nuôi thật đáng sợ! Tên đồng hương của Hoàng Dân Bình cũng vô cùng kinh sợ, nhưng bọn họ là người nào, chuyện xấu đã làm mãi thành thói quen, tránh được vô số lần đuổi bắt của cảnh sát, bọn hắn tuyệt đối không cho phép mình hèn nhát cứ thế chết ở chỗ này.

Vì thế hai đại nam nhân bắt đầu ngươi một câu ta một câu: “Tang oa cháu không thể như vậy được, chú là chú Hoàng đây, khi cháu còn nhỏ chú còn từng bế cháu đấy, chúng ta đều là người một thôn, cháu sao lại đi giúp đỡ người ngoài” “Đúng vậy, nếu cháu nhìn trúng cô nương này, chú Chu làm chủ đưa cô ta cho cháu, bảo đảm ngoan ngoãn dễ bảo....”

Bọn họ đã nghĩ kỹ rồi, chỉ là một nữ sinh viên mà thôi, so ra kém xa số lẻ tiền chuộc của tiểu thiếu gia Yến gia, tặng thì cứ tặng đi, coi như là mượn sức nhân tài. Chiêu đánh bài cảm tình cùng với mỹ nhân kế, hai người sớm đã dùng đến xe nhẹ đường quen, nếu Vân Tang thật là thiếu niên lớn lên ở nông thôn không có kiến thức gì, tám phần mười sẽ động tâm, từ đây bị kéo nên con giặc này.

Thấy Vân Tang nhìn mình, ánh mắt lóe lóe, Hoàng Dân Bình cho rằng đã lôi kéo thành công, hắn một bên tận tình khuyên bảo, một bên cúi đầu, giấu đi oán hận trong mắt, thầm nghĩ: ‘Nhãi con cứ chờ đấy, đợi có cơ hội Hoàng Dân Bình tao sẽ bóp chết mày."

Nghe đám người này chỉ dùng vài ba câu liền coi nàng như súc vật bán đi, trong mắt Du Tinh Không hiện rõ sự tức giận. Nếu không phải trên miệng còn có băng dính, nàng nhất định sẽ chửi ầm lên. Nhưng suy cho cùng nàng cũng chỉ là cô gái mới đôi mươi chưa trải đời nhiều, khi nàng dùng sự tức giận bộc lộ cảm xúc, đồng thời cũng đang cố che giấu đi sự bất an trong lòng.

Thôn dân đi ra từ vùng núi khỉ ho cò gáy này, ngay cả mấy việc bắt cóc tống tiền mua bán người còn có thể làm được, có thể thấy được sự nông cạn thiếu hiểu biết, đạo đức làm người ở đây sớm đã bay biến, sự sợ hãi đối với pháp luật cũng chẳng còn, tức giận khi bị nhục nhã là sự thật, nhưng việc nàng thật sự lo lắng chính là nhỡ Vân Tang bị ma quỷ ám, thật sự đáp ứng đám bắt cóc, cuộc sống của nàng có lẽ từ đây không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa.

Trái tim nàng chìm trong bồi hồi sợ hãi, hoàn toàn không chú ý Vân Tang ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái, chờ sau khi nàng hoàn hồn, mọi chuyện đã trần ai lạc định.

Hai tên bắt cóc đã bị đánh ngất xỉu, Vân Tang tới phía sau nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt một cái, trong nháy mắt sợi dây thừng trói chặt nàng thế nhưng đứt phụt, nàng kinh dị trừng lớn đôi mắt.

Sau khi tay nàng được giải thoát, Du Tinh Không vội vàng cởi dây thừng trên chân mình xuống, cũng xé đi lớp băng dính trên miệng.

Trong phòng không khí oi bức, khí vị khó ngửi. Vân Tang sau khi mở trói cho thằng nhóc, ngay lập tức đi ra ngoài.

Vào lúc Du Tinh Không còn đang suy nghĩ làm thế nào xử lý hai người ngã trên mặt đất, thì Vân Tang đã cầm dây thừng lần nữa tiến vào phòng, đem người trói lại, ác mộng tra tấn nàng mấy ngày nay cứ như vậy bị giải quyết.

Vân Tang mặt vô biểu t·ình mà trói người, động tác lưu loát hoàn toàn không có chút ôn nhu, dáng người hắn thon gầy, nhưng ở trong mắt hai người lại tràn đầy cảm giác an toàn.

“Bọn họ còn có đồng lõa, ở Bắc Kinh có, dưới chân núi cũng có, chỉ có hai người bọn họ ở lại trên núi.” Du Tinh Không nhớ ra được cái gì, khẩn trương nhắc nhở nói, bằng không lúc trước nàng cũng sẽ không lắc đầu rồi lại gật đầu.

Việc này cùng suy đoán của Vân Tang không sai biệt lắm, hắn đã gọi điện thoại đến cục cảnh sát thành phố A, nhưng hắn vẫn quyết định mang hai người xuống núi trước, đã làm việc tốt thì làm đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.

Nhưng lúc này nhóc con nằm trên mặt đất lại dùng ánh mắt giống như sói con nhìn hắn, ánh mắt kia không có chút cảm xúc, nhưng tựa hồ lại mang theo vài phần khẩn cầu, Vân Tang thần kỳ đọc hiểu ánh mắt của thằng nhóc, hắn ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét sau đó nhíu mày: “Nhóc không đi được sao?”

Không đợi đối phương gật đầu, hắn liền đỡ người dậy cõng lên lưng, nhẹ nhàng giống như gánh không khí, gọn gẽ lưu loát.

Bởi vì khoảng cách gần, Vân Tang cũng thấy l được gương mặt cậu bé, có lẽ khoảng 11-12 tuổi, ngũ quan đã nẩy nở tuấn mỹ, da thịt trắng trẻo, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt, cho dù má trái sưng đỏ một cục, khóe miệng trầy da chảy máu, cũng không che lấp được cổ quý khí tự phụ trên người cậu nhóc.

Vừa thấy chính là tiểu thiếu gia nhà có tiền, khó trách sẽ bị bọn b·ắt c·óc theo dõi.

Thật ra vào lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của thằng nhóc này Du Tinh Không cũng kinh diễm vô cùng, đứa nhỏ này mới mười mấy tuổi đã đẹp trai như vậy, không biết trưởng thành sẽ còn đẹp đến mức nào.