Chương 3: Giải cứu

Yến Thiếu Luân còn không kịp phản ứng, liền nghe được âm thanh của con trai từ đầu truyền đến, cực kỳ suy yếu, yết hầu tựa hồ đã bị thương, khụ khụ hai tiếng mới nói được thành lời: “Ba ơi, con không sao.” Yến Thiếu Luân đầu óc trống rỗng, mà Yến phu nhân nghe được thanh âm quen thuộc a một tiếng trực tiếp hôn mê bất tỉnh, có lẽ do quá mức kích động.

Nhóm cảnh sát cũng rất kinh ngạc, con tin không có việc gì, đã là tin vui lớn nhất.

Vào lúc Vân Tang xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn thấy nàng, Du Tinh Không kỳ thật cũng đánh giá hắn: Thiếu niên cao cao gầy gầy, sắc mặt vàng như nến, hai bên má phủ một lớp phấn hồng đặc trưng của vùng cao nguyên, trên người mặc một chiếc áo thun nhăn dúm dó cùng một chiếc quần jean cũ kĩ, dưới chân là đôi dép lê đã bị mài mòn đến lợi hại, cùng đám thôn dân mà nàng thấy trên đường bị đưa đến đây không có gì bất đồng.

Trừ bỏ cặp mắt đen láy giống như đáy vực sâu cùng vẻ mặt trấn định tự nhiên kia.

Đối phương thấy được lời cầu cứu của nàng.

Du Tinh Không kích động đến không ngừng giãy giụa, nước mắt nhịn không được từng giọt rớt xuống, trong lòng hét lớn cứu ta! Nhưng giây tiếp theo đối phương lại quay người chạy đi, hành động này làm hai mắt nàng dại ra xụi lơ trên mặt đất.

——Chắc cậu ta sẽ không nói cho đám bắt cóc biết đâu đúng không? Đúng vậy, người trong cái thôn này rắn chuột một ổ, sao bọn họ lại đi giúp nàng được chứ, vẫn là nàng quá ngây thơ rồi, vừa thấy người liền theo bản năng phát ra tín hiệu cầu cứu.

Miếng băng dính dày bịt kín miệng và mũi của nàng, Du Tinh Không khóc đến không thể thở nổi, ở trong phòng còn cô một đứa trẻ đang gục đầu, bộ quần áo đắt tiền trên người cậu bé đã sớm bẩn thỉu không nhìn nổi. Nghe được giọng nói quen thuộc của kẻ bắt cóc ngoài cửa, cơ thể nàng theo bản năng run rẩy, nước mắt lại mãnh liệt trào ra, dường như đã nhìn đến kết cục của hai người bọn họ, nàng thống hận thế giới này.

Kẻ bắt cóc bước vào cửa, hắn vừa gọi điện xong, không có biện pháp, tuy vùng núi này khá an toàn nhưng phải đi một đoạn xa mới bắt được chút tín hiệu.

Kẻ bắt cóc tên Hoàng Dân Bình, hắn có một đôi mắt xếch, hàm răng vàng khè, ánh mắt xảo trá, vừa nhìn liền biết không phải người tốt, nhưng hắn lại có một trợ thủ đắc lực, đối phương có khuôn mặt hiền lành như Phật Di Lặc, thường giúp hắn tiếp cận mục tiêu, hai người bọn họ đều là đồng hương sinh ra ở đây.

Nhìn thấy người đàn ông có vẻ ngoài thành thật kia, trong lòng Du Tinh Không càng hận, nàng quay đầu đi chỗ khác rơi nước mắt, đều do nàng ngu ngốc không biết nhìn người, mới bị bắt cóc lừa bán đến nơi này.

Hoàng Dân Bình cũng chú ý tới hai chữ “Cứu mạng” trên mặt đất bên ngoài, hắn cười lạnh một tiếng: Con ả này thật không thành thật. Hắn vừa định nắm một đầu tóc dài của Du Tinh Không lên, đột nhiên tay bị thứ gì đánh trúng, cổ tay đau nhức, thân thể cũng không tự chủ được loạng choạng ngã ra sau.

Hắn thậm chí còn không kịp thấy rõ thứ đả thương hắn là cái gì, tên đồng hương cũng hít hà một hơi, muốn nâng hắn dậy, lại bị một cây gậy đánh ngã xuống đất.

Khi bọn họ vừa ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Vân Tang mặt không biểu tình, trên tay đang cầm một cây đòn gánh, trong lòng Hoàng Dân Bình chấn động như sông cuộn biển gầm: Người làm việc nhà nông ai nấy cũng có chút sức lực, nhưng tiểu tử Vân Tang này năm nay mới mười lăm, mười sáu tuổi, lấy đâu ra sức lực lớn như thế?

Hắn lấy tay xoa xoa chỗ đau, cười cười bò dậy: “Tang oa, cháu đang làm cái gì vậy, là bác Hoàng của cháu đây mà, không nhận ra sao?” Thấy Vân Tang người đến không có ý tốt, hắn nhanh chóng lên tiếng, còn không quên dùng tiếng địa phương lôi kéo làm quen.

Hắn chú ý tới, sau khi Vân Tang nghe thấy xưng hô này lỗ tai giật giật, hắn thầm nghĩ “Thành công”, lập tức nở nụ cười tươi như hoa, khóe mắt lại lộ ra một tia dữ tợn: Tên tiểu tử Vân gia này dám đánh hắn, chờ đối phương thả đòn gánh xuống, hắn nhất định cho đối phương một trận ra trò.

Hắn vừa định hành động, lại bị ánh mắt của Vân Tang làm cho đứng chết chân tại chỗ.

—— đó là loại ánh mắt gì, không phải lạnh nhạt bình thường, cao cao tại thượng, không chút thương xót, tựa như thần linh từ trên cao nhìn xuống một con kiến hôi chướng mắt, so với loại người tay nhúng máu như hắn còn lạnh nhạt quỷ quyệt hơn vô số lần, làm Hoàng Dân Bình theo bản năng lui lại mấy bước.

Đứa nhỏ này muốn gϊếŧ người! Lòng hắn kinh sợ vạn phần, thậm chí sinh ra xúc động muốn tông cửa xông ra ngoài, nghĩ gì làm nấy, hắn bắt đầu chậm rãi lui đến cạnh cửa.

Động tĩnh này làm thiếu niên trong góc ngẩng đầu, đôi mắt dưới mái tóc rối bù sắc bén như sói nhanh chóng liếc qua, nhìn chằm chằm vào Vân Tang, giống như đang nghĩ: Người này thực sự đến đây để giúp mình sao? Hắn có nghe được xưng hô của thiếu niên với tên bắt cóc.

Du Tinh Không cũng dại ra, nàng vốn tưởng Vân Tang thấy chết không cứu, thì ra không phải, mà ngược lại giống như anh hùng đứng ở đây chắn trước mặt nàng. Nàng không khắc chế được kích động trong lòng, nước mắt mơ hồ chắn đi tầm nhìn.

“Bọn họ có bao nhiêu người, tất cả đều ở chỗ này sao?” Vân Tang hỏi, hắn vốn định một lưới bắt hết, nhưng trốn ở góc quan sát một hồi mà vẫn chỉ thấy hai người ở đây.

Nghe rõ lời hắn nói, Du Tinh Không mới lấy lại tinh thần, đầu tiên là lắc đầu, sau đó nghĩ nghĩ một hồi lại điên cuồng gật đầu.

Vân Tang nhanh chóng hiểu được ý của cô, lại chú ý đến động tác nhỏ của Hoàng Dân Bình, hắn mặt vô biểu tình, cây đòn gánh trong tay không nhúc nhích, thay vào đó lại có một đồ vật bay ra ngoài.

Bùm một tiếng, tộc độ nhanh giống như đạn bắn, đồ vật đem ống quần của Hoàng Dân Bình ghim lên tấm gỗ, chỉ thiếu một centimet nữa là chân lão liền bị phế bỏ.

Nhưng cẩn thận nhìn kĩ, thứ đồ kia chỉ là một cây đũa mốc meo.

Sao có thể như vậy!

Hai người trong phòng ánh mắt dại ra, mà sống lưng Hoàng Dân Bình che kín mồ hôi lạnh.