Thời kỳ dịch cảm của Vân Tầm Lam sắp tới rồi.
Đối với tất cả các Alpha, đây chắc chắn là khoảng thời gian khó khăn nhất của họ.
Khi Alpha tiến vào thời kỳ dịch cảm cảm xúc thường lên xuống thất thường, dễ nôn nóng cáu kỉnh, sẽ nảy sinhh sự thù địch đặc biệt mạnh với các Alpha khác, mong muốn chiếm hữu đối với Omega đã được mình đánh dấu sẽ tăng lên, đồng thời ham muốn tìиɧ ɖu͙© của họ cũng vô cùng mãnh liệt, cộng thêm khó có thể duy trì được đầu óc tỉnh táo, khó kiểm soát được hành vi của mình bằng lý trí, cho nên phần lớn Alpha một khi tiến vào thời kỳ dịch cảm, sẽ ở nhà tránh ra ngoài.
Nhưng rõ ràng là kỳ dịch cảm của Vân Tầm Lam còn chưa tới, cậu đã tự nhốt mình trong phòng ngủ suốt ba ngày.
Ba ngày nay, cậu không bước ra khỏi cửa phòng một bước, cũng không cho phép ai đi vào phòng ngủ của mình. Bạn nối khố của Vân Tầm Lam là Giản Văn Khê vẫn không thể gặp trực tiếp cậu, cũng đã bắt đầu hỏi cậu có khỏe không ở trên quang não:
[Giản Văn Khê: Vân Tầm Lam, mày còn sống không?]
Vân Tầm Lam gần như là lập tức trả lời: [Sống.]
[Giản Văn Khê: Vậy hôm nay chúng ta có thể xuất phát đi Cảng Tự Do tham gia đấu giá không?]
[Vân Tầm Lam: Ngày mai đi, chắc chắn ngày mai tao đi được.]
[Giản Văn Khê: ...]
[Giản Văn Khê: Hôm qua, hôm trước, hôm kia mày cũng nói với tao như vậy. Mày không quên thời gian mở đấu giá đó chứ?]
Vân Tầm Lam không quên.
Buổi đấu giá sẽ bắt đầu lúc 9 giờ tối ngày mai.
Nhưng câu trả lời của cậu cho Giản Văn Khê vẫn là bốn chữ: Chắc chắn ngày mai.
Nhưng Vân Tầm Lam cũng không phải cố ý muốn nhây với Giản Văn Khê, mà thật sự là cậu không có cách nào khác. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Giản Văn Khê, trong phòng ngủ vốn chỉ có một mình cậu tồn tại, chợt xuất hiện giọng nói thứ hai.
Giọng nói này rất máy móc, không có bất kỳ cảm xúc vui buồn nào, lạnh lùng như một sát thủ: [Hôm qua cậu vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay cậu cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày. Cậu muốn chết sao?]
[Cậu sẽ chết đó.]
"Tôi biết."
Vân Tầm Lam nhìn chằm chằm không rời mắt vào dòng chữ nhanh chóng hiện lên trong quang não, giọng nói có chút khàn khàn, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, như thể đã quen với những lời đe dọa như vậy từ lâu: "Sắp rồi, đang xem đây, đừng hối."
Tất cả mọi người đều đang suy đoán, Vân Tầm Lam ở trong phòng ngủ đóng cửa từ chối tiếp khách ba ngày nay liệu có phải đã xảy ra chuyện lớn gì rồi chăng? Ví dụ như bị bệnh, thất tình, thí nghiệm thất bại, hoặc là tự kỷ.
Nhưng không ai biết rằng, nguyên nhân thật sự cho tới nay cậu không chịu ra ngoài, thật ra là cậu đang chờ một bình luận chửi bới mình.
Bình luận này rất quan trọng, nó có liên quan đến "nhiệm vụ hàng ngày" mà giọng nói máy móc đã đề cập tới.
Trước khi nhìn thấy nó, Vân Tầm Lam chắc chắn sẽ không bước ra khỏi phòng ngủ một bước.
Bởi vì cậu không cách nào chắc chắn được, nếu như mình bước ra khỏi căn phòng này mà không hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày thì mọi yếu tố rủi ro sẽ bị loại bỏ. Phòng ngủ gần như là nơi an toàn tuyệt đối. Vậy nên cậu sẽ chết bất đắc kỳ tử khi nào, ở đâu, và bằng cách thức như thế nào đây?
Cho nên lúc này Vân Tầm Lam không thiết tha gì cả, chỉ vội vàng dùng quang não đăng nhập vào một số ứng dụng xã hội lớn có nhiều người dùng nhất trong Ngân Hà, trong thanh tìm kiếm quen thuộc nhập vào tất cả tên, tên viết tắt, nick name, biệt danh anti đặt của mình... Các loại cụm từ tìm kiếm, tìm kiếm những bình luận toxic về mình từ giang cư mận.
Cũng may trời không phụ người có lòng, trải qua hai ngày bị tra tấn vì thất bại, vào lúc sáu giờ tối ngày thứ ba, cuối cùng Vân Tầm Lam cũng nhìn thấy một bình luận chửi mình cực kỳ độc địa và ác ý trên Tinh Võng.
Mặc dù nó tồn tại chỉ trong một giây đã bị xóa đi, nhưng Vân Tầm Lam có quản giá trí tuệ nhân tạo của quang não trợ giúp.
Chương trình cậu cài đặt cho quản gia là tự động lưu tất cả các tin nhắn cậu đã duyệt và ghi vào sách điện tử. Vì vậy, trước khi bình luận tiêu cực này bị xóa, nó đã được quản gia quang não lưu vào danh mục trong app [Sách hỗ trợ ngủ ngon trước khi ngủ]
Vân Tầm Lam nhanh chóng mở sách điện tử ra, nóng lòng muốn đọc bình luận toxic.
Ngay lúc cậu đọc chữ cuối cùng của bình luận toxic, giọng nói máy móc kia lại xuất hiện.
Mà lần này, ngữ điệu của nó có cao thấp, như thể được rót vào cảm xúc và tình cảm của con người, nó kích động nói: [10.000, 10.000, nhiệm vụ hàng ngày hoàn thành!]
Vân Tầm Lam cũng chắp hai tay, bày tỏ lòng biết ơn đối với cư dân mạng đã bình luận toxic kia: "Cảm ơn rất nhiều."
Sau đó cậu mở ra giao diện chat riêng, muốn gửi bao lì xì cho cư dân mạng này.
Kết quả sau khi nhập số tiền, thế nhưng bao lì xì không thể gửi đi - giao diện chat riêng hiển thị người dùng đã bị khóa.
Vân Tầm Lam: "..."
Vốn dĩ cậu còn muốn follow người này, để có thể ngày ngày nhìn người này mắng mỏ mình.
[Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.] giọng nói máy móc thấy thế không khỏi mặc miệm cho tài khoản này: [Xin hãy yên nghỉ!]
Vân Tầm Lam cũng cảm thấy tiếc nuối cho tài khoản bị khóa này, thế nhưng cậu cũng đã quá quen với loại tiếc nuối này rồi. Vả lại cậu cũng không có nhiều thời gian để lãng phí vào những việc vặt vãnh này. Thế nên khi nhiệm vụ hàng ngày vừa hoàn thành, Vân Tầm Lam lập tức gửi tin nhắn cho Giản Văn Khê: [Văn Khê, xin lỗi đã hứa lèo với mày mấy ngày nay. Bây giờ tao có thể ra ngoài rồi, hôm nay chúng ta đi Cảng Tự Do đi!]
Giản Văn Khê cũng lập tức rep lại cậu: [Ok, mày tới nhà tao đón tao.]
Mười phút sau, một Omega đeo khẩu trang, đội mũ và găng tay, trang bị đầy đủ chỉ để lộ một đôi mắt đen láy, bước lên phi thuyền của Vân Tầm Lam.