Chương 27: Tôi sẽ từ trên lầu này nhảy xuống

“Xung hỉ?”

Vu Mộc Hi thực cạn lời, không biết nói gì.

Cô không nghĩ tới thế kỷ 21 rồi, thế nhưng còn có người tin việc mê tín này.

“Còn không phải sao?”

Hàn Lâm Vi cười đến không khép được miệng, “Mẹ cùng Lệ phu nhân hợp bát tự, thầy bói nói số mệnh của con đặc biệt hợp với Lệ Thịnh Quân, con là phúc tinh của cậu ta.”

Ta phi!

Sống 30 tuổi, gần nhất Lệ Thịnh Quân liên tiếp phải thô bạo chửi thề.

Vu Mộc Hi nếu là phúc tinh của anh, có thể cùng anh xem mắt xong anh liền thành người thực vật sao?

Người thực vật còn tính là tốt, cùng lắm thì tỉnh lại vẫn là chính mình.

Hiện tại chính mình còn không phải mình.

Cô là sao chổi mới không sai biệt.

Cũng không biết Tần Nguyệt là nghĩ như thế nào, lại làm ra loại việc đào hố con trai này.

Lấy tính cách ham hư vinh của Vu Mộc Hi, khẳng định sẽ đáp ứng.

Anh tuyệt đối không thể để hôn sự này thành công.

“Tôi không đồng ý.”

Lệ Thịnh Quân lạnh mặt phản đối, trực tiếp đem Vu Mộc Hi kéo đến phía sau mình, bắt đầu châm ngòi ly gián, “Muốn cô ấy gả cho một người thực vật, các người đang toan tính cái gì? Lệ Thịnh Quân nếu là cả đời không tỉnh lại, đời này cô ấy có khác gì góa phụ.”

Anh tuy rằng gầy yếu, nhưng so với Hàn Lâm Vi cao hơn nhiều, hơn nữa ánh mắt giống một con sư tử đang tức giận, làm Hàn Lâm Vi dâng lên một nỗi sợ hãi không giải thích được.

Trình Trạch Khiêm mặt đen như đáy nồi, “Họ Vu cậu có cái gì tư cách xen vào việc của Trình gia chúng tôi. Nó không cầu tiến, không nhẽ còn phải giống cả nhà các người đi xuống. Tôi nói cho cậu, thanh danh nó hiện tại nát thành cái dạng này, người đàn ông bình thường căn bản là không muốn cưới nó. Lệ Thịnh Quân nếu còn tỉnh, Lệ gia cũng sẽ không đồng ý hôn sự này, là nó gặp may mắn.”

“Lại nói nếu là sau khi kết hôn, Lệ Thịnh Quân có tỉnh lại, cậu ta liền muốn ly hôn. Dựa vào Lệ gia, nó cũng có thể vô duyên vô cớ lấy được mấy trăm triệu. Không tỉnh lại càng tốt, dù cho y học phát triển như thế nào, cậu ta cũng không có khả năng làm người thực vật cả đời. Qua mấy năm, trái tim, đại não toàn bộ héo rút, tự nhiên sẽ chết, đến lúc đó nó cầm tiền vẫn có thể tái hôn.”

“Lựa chọn kết hôn này là bước ngoặt cuộc đời của nó, so với nó cực khổ kiếm tiền cả đời đều tốt hơn.”

Trình Trạch Khiêm nói xong nhìn chằm chằm Vu Mộc Hi, “Cô là người thông minh.”

Hàn Lâm Vi cũng phụ họa gật đầu, “Đúng vậy, lại thế nào mẹ cũng là mẹ ruột con, sẽ không hại con. Mẹ giúp con đi bệnh viện hỏi thăm qua rồi, dáng vẻ Lệ Thịnh Quân thế kia, chưa chắc có thể tỉnh lại.”

Lệ Thịnh Quân tức muốn hộc máu.

Đây đều là nhân cách cực phẩm gì đây?

Nếu không phải hiện tại đang ở thân thể Vu Cẩn Ly, anh thật sự rất muốn động thủ đánh người.

Anh còn chưa có chết đâu, những người này lại ngóng trông mình nghẹn chết.

“Cô dám đồng ý thử xem.”

Anh quay đầu lại nhìn Vu Mộc Hi vẫn luôn trầm mặc mà rống lên, “Cô nếu là dám đồng ý, tôi…tôi sẽ từ trên lầu này nhảy xuống.”

Nếu không ra tay tàn nhẫn một chút, nói không chừng Vu Mộc Hi thật sự sẽ đáp ứng.

Vu Mộc Hi quả thực bị hù nhảy dựng, nàng há to miệng, “Không đến mức đó chứ?”

“Cô cảm thấy sao?”

Lệ Thịnh Quân âm trầm nhìn nàng một cái, đột nhiên hướng trên ban công đi.

Đồng thời trong lòng mặc niệm, ‘nhất định phải ngăn tôi lại, ngăn tôi lại.’

Bằng không sẽ mất hết mặt mũi.

Vu Mộc Hi sợ tới mức chạy nhanh lại ôm lấy chân anh, “Đừng đừng đừng, chị căn bản không nghĩ tới đồng ý có được không?”

Lệ Thịnh Quân đương nhiên không tin cô, những mà vẫn nhân cơ hội lập tức quay đầu lại tận tình khuyên bảo nói: “Tôi làm như vậy đều là vì tốt cho cô, tiền tài chẳng lẽ quan trọng hơn hạnh phúc sao?”

Trình Trạch Khiêm cười nhạo, “Cậu thật là ngây thơ hồn nhiên, thế giới này rất nhiều thứ đều là có được ở dựa trên tiền tài. Nếu không phải Vu Mộc Hi nuôi dưỡng cậu vào đại học, trả nợ cho nhà các người, cậu có thể sống hạnh phúc như hôm nay sao? Chỉ sợ cậu đã sớm bỏ đại học mà đến nhà máy đi làm. Nhóc con, ta nói khó nghe chút, cậu cái mẹ gì cũng không hiểu.”