Chương 26: Muốn xung hỉ cho Lệ Thịnh Quân

“Muốn ăn thì tự làm.”

Sau khi Lệ Thịnh Quân ném cho cô năm chữ, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

“Nhìn xem là ai?”

Vu Mộc Hi vừa ăn mì vừa nói không rõ ràng.

Lệ Thịnh Quân từ mắt mèo nhìn thoáng qua ra bên ngoài, “Một nam một nữ, nam hình như là Trình Trạch Khiêm.”

Vu Mộc Hi tức khắc cảm thấy mì trong miệng trở nên không có mùi vị.

“Mở cửa đi.”

Vài giây sau, cô đứng lên.

Lệ Thịnh Quân mở cửa ra, Hàn Lâm Vi sau khi nhìn anh sửng sốt một chút, hòa ái dễ gần nói: “Đây là con trai nhà họ Vu sao, có vài phần giống với ba mẹ cậu, quả nhiên là tuấn tú lịch sự.”

Lệ Thịnh Quân nhàn nhạt “Ân” một tiếng, thân thể hướng bên cạnh hơi nghiêng một chút, sau đó vẫn không nhúc nhích, đến một đôi giày cũng chưa lấy cho khách.

Hàn Lâm Vi có chút xấu hổ.

Trình Trạch Khiêm chỉ cảm thấy Lệ Thịnh Quân trước mặt thực không có giáo dưỡng, sắc mặt hơi hơi trầm xuống, đối với Mộc Hi nói: “cô là muốn tôi và mẹ cô cứ đứng ở cửa như vậy cùng cô nói chuyện sao?”

Vu Mộc Hi đi qua lấy hai đôi dép lê ra, ngữ khí thực đạm nhiên, “Ghé lại đây có việc gì sao?”

Nếu trước đây tìm được ba mẹ ruột, cô vẫn là có một chút chờ mong, nhưng lần này việc Vu Cẩn Li nằm viện làm cô đối với Trình gia hoàn toàn mất đi ý muốn tiếp xúc.

“Gọi điện thoại cho cô vì sao không nghe.”

Trình Trạch Khiêm xụ mặt, “Cô cùng mẹ cô tách ra hai mươi năm, thật vất vả tìm mày về, bà ấy muốn nói với cô vài lời mà khó như vậy sao.”

“Được rồi, bớt tranh cãi.”

Hàn Lâm Vi trừng mắt nhìn chồng liếc mắt một cái, mỉm cười giữ chặt tay Vu Mộc Hi, “Mộc Hi, mẹ và ba cố ý buổi tối lại đây tìm con, là có một chuyện vui muốn nói cho con.”

Vu Mộc Hi cúi đầu nhìn đôi tay đang nắm chặt tay mình, thực ấm áp, là cảm giác quen thuộc mẹ ôm cô khi còn nhỏ.

Chính là một đôi tay như vậy, lại ở hai mươi năm trước đem cô giao cho nhà người ta.

Chẳng những thế hai mươi năm sau, Trình gia bắt nàng thay thế Trình Trừng đi tiếp cận Lệ Thịnh Quân, Hàn Lâm Vi cũng không có nói một tiếng phản đối.

Toàn bộ Hoa Thành ai không biết rõ Lệ Thịnh Quân có tiếng là thiếu gia lang thang phong lưu, đổi nữ nhân giống như đổi quần, hiện giờ 30 tuổi mà chẳng làm nên trò trống gì.

Một người đàn ông như thế, Hàn Lâm Vi cũng có thể đem nàng đẩy vào, thậm chí còn vì cô chuẩn bị tốt quần áo đẹp, sợ Lệ Thịnh Quân chướng mắt cô.

Một khắc đó, Vu Mộc Hi đối người mẹ này là hoàn toàn thất vọng rồi.

“Chuyện vui gì?”

Biểu tình cô như cũ thực đạm nhiên.

Lệ Thịnh Quân đối người nhà họ Trình căn bản không có hứng thú, xoay người muốn trở về phòng, lại nghe Hàn Lâm Vi nói: “Lần trước con cùng Lệ Thịnh Quân gặp mặt, hắn đối với con ấn tượng không tồi, Lệ gia đồng ý hôn sự của hai người các con, muốn cho các con mau chóng kết hôn.”

what?

Chân Lệ Thịnh Quân run lên, quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy ý cười của Hàn Lâm Vi.

Anh nói đối với lần xem mắt đó vừa lòng khi nào?

Anh còn chưa có chết đâu.

Còn kết hôn.

Anh thành người thực vật nằm trên giường bệnh, kết hôn kiểu gì.

Vu Mộc Hi cũng ngây ngẩn cả người, ngay sau đó nhíu mày không vui, “Bà đừng nói bậy được không, lần đó gặp mặt là tan rã không vui, lại nói hiện tại ai không biết Lệ Thịnh Quân gặp phải sự cố thang máy, thành người thực vật, còn kết hôn như thế nào.”

Lệ Thịnh Quân nhịn không được gật đầu tán đồng.

Cũng may cô vẫn là có một chút tự hiểu lấy mình.

Hàn Lâm Vi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Vu Mộc Hi, “Con gái à, con còn không rõ sao, Lệ gia đưa ra ý này, là muốn xung hỉ cho Lệ Thịnh Quân. Mẹ cùng Lệ phu nhân nói chuyện qua, bà ấy không chê thanh danh con trước đây. Đây là cơ hội tốt khó có được, chủ tịch Lệ cũng đồng ý, sính lễ cũng không ít. Mẹ nói con sính lễ này là giá trị liên thành, hơn con liều sống liều chết nỗ lực cả đời.”