Chương 1: Kỳ tích xảy ra mới gặp được nhau
Dịch Đề dọn nhà.
Khoảng một tuần trước, một luật sư tìm được nhà Dịch Đề, ở trước mặt cô lấy ra một phần di chúc, giải thích cho cô là có một người tên “Từ Tú Anh”, bà lão đem toàn bộ tài sản của mình để lại cho cô.
Lúc ấy Dịch Đề không hiểu ra sao, thiếu chút nữa nghĩ rằng gần đây thịnh hành chương trình đùa giỡn cái gì. Cho đến khi cô nhìn thấy ảnh chụp của bà lão, mới nhớ tới, cô đúng là đã gặp qua bà lão kia một lần.
Đó là một tháng trước, bởi vì cô phải tạm thời đến vùng kế bên làm việc, kết quả trời đổ mưa to.
Theo thói quen, cô đem mái hiên tránh mưa nhường cho một bà lão, cũng không ngờ rằng là hôm nay cô chuyển vào ở trong cửa hàng bán hoa này của bà ấy.
Nói chuyện vài câu với bà, sau đó cô liền chào ra về, lại không nghĩ rằng, bà lão ấy lại đem cửa hàng này cho cô. Cô biết rằng cửa hàng này tuy rằng nằm ở nơi không tính là quá náo nhiệt, nhưng lại cách trung tâm thành phố không xa lắm, giao thông cũng rất thuận tiện, có thể nói nó có giá trị không nhỏ.
Kỳ thật lúc ấy cô rất do dự, không biết bản thân nên hay không nên tiếp nhận cửa hàng này. Nếu tiếp nhận rồi, người nhà của bà lão có thể vì vậy mà sinh lòng oán giận hay không, có thể được ở nơi này là một việc vui, nhưng nếu như vậy mà làm cho gia đình người ta bất hoà, cô cảm thấy không tốt lắm!
Sau này, luật sư nói với cô, bà lão cũng không có người thân nào, mà đúng lúc cuộc sống của Dịch Đề lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Hiện tại cùng quá khứ khác nhau, thời đại này sớm đã không phải là cứ có bằng giáo viên liền tìm được việc. Muốn làm giáo viên trước hết phải qua vòng thi khảo biên chế. Năm trước Dịch Đề thi viết đạt, nhưng đến vòng phỏng vấn thì bị loại , cho nên chỉ có thể ở trường trung học này làm giáo viên tạm thời. Không có “chức vụ chính thức” nên nghỉ đông và nghỉ hè đương nhiên cô cũng không có tiền lương.
Mà năm nay cô phỏng vấn thất bại lần nữa, tính toán tiếp tục dạy ở trường trung học tư nhân thêm một năm, không ngờ trường học không có thiếu người, nghe một vị lão sư có địa vị nói là người nhà của một vị lãnh đạo trường thay chỗ cô.
Những chuyện như này, sau khi tốt nghiệp lang bạt một năm qua, Dịch Đề sớm đã học cách làm cho mình bình tĩnh tiếp thu, bởi vì có oán giận cũng vô ích.
Nếu nghỉ hè chấm dứt mà cô không tìm thấy chỗ làm mới, Dịch Đề tuy rằng không đến mức phải ra đầu đường, xó chợ ngủ, cũng chỉ có thể lại tìm công việc không mấy hứng thú khác . Loại chuyện như này nếu như bị anh trai biết, hắn nhất định sẽ lấy đủ loại lý do đem cô kéo trở về. Thật vất vả mới thoát ra khỏi “ma trảo” của hắn, cô không muốn trở về nhanh như vậy.
Nghĩ mãi, cuối cùng cô cũng quyết định tiếp nhận di vật bà lão tặng, để làm nột nơi sinh hoạt cho mình ở thành phố này.
Hơn nữa, nếu tiếp tục ở lại phòng thuê của người khác cũng không được, bởi vì nhìn Dịch Đề như nữ sinh phổ thông, nhưng thật ra cô có một bí mật lớn.
Đó chính là, cô len lén nuôi dưỡng một người ngoài hành tinh.
Chuyện này phải nói từ mười ngày trước ...
Kỳ thật Dịch Đề vẫn cảm thấy, có khả năng mình không phải cha mẹ sinh ra.
Nguyên nhân không phải là gì khác, nếu như là họ sinh ra , bọn họ sẽ tuyệt đối không đặt cho cho cô một cái tên kỳ cục như vậy.
Do cái tên này ban tặng, từ nhỏ nàng gắn liền cùng những biệt hiệu linh tinh “ET”, “Người ngoài hành tinh” . Cô lại không nghĩ rằng, một ngày kia, chính mình thế nhưng gặp một người ngoài hành tinh thật sự .
Thời gian: hơn 9 giờ tối.
Địa điểm: thùng rác bên cạnh cầu thang.
Nhân vật: Dịch Đề, cùng với một vị tự xưng đến từ hành tinh Tô Thản Nạp số M3464 .
Sự kiện: ...
Thôi, cô hoàn toàn không muốn nhớ lại.
Bị diện mạo rất giống người ngoài hành tinh dọa sợ tới mức thét chói tai một cái , đảo hai mắt té xỉu xuống đất dập mặt, chảy máu mũi ... Những thứ đó cô toàn bộ đều không nhớ rõ ! ! !
Tóm lại, khi cô tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trên sô pha ở trong nhà, mà tại cái bàn tròn có vật thể màu xanh ngồi ở sô pha đối diện cô, bày ra hai mắt màu xanh giống nhau chằm chằm nhìn cô, không chút nháy mắt.
Cô nhanh chóng từ trên sô pha ngồi dậy, kiểm tra sơ lại thân thể, phát hiện không có tổn hại cái gì, thở ra một hơi, rồi sau đó cảnh giác nhìn về phía sinh vật không rõ trước mặt :
“Mời ngươi lập tức rời khỏi nhà của ta, bằng không ta liền báo cảnh sát !”
Cảnh sát hẳn là quản... Cái này đi? Cảnh sát có thể giúp Mèo con mặc kẹt trên cây xuống, có thể giúp hộ gia đình mở khóa, có thể giúp bà lão đi lạc về nhà, đuổi người ngoài hành tinh đi ... Chắc là cũng được đi?
Khi nói chuyện, ánh mắt của cô liếc trộm hướng con dao gọt trái cây trên bàn trà .
“Giống cái Địa Cầu, tôi cần sự giúp đỡ của cô .” Khác vẻ bề ngoài mềm mại như thạch trái cây, người hành tinh Tô Thản Nạp trong truyền thuyết này tuy rằng giọng điệu có vẻ máy móc cùng cứng nhắc, nhưng thanh âm nghe vào tai cô hoàn toàn là một giọng nam dịu dàng.
Dịch Đề hít một hơi thật sâu, trả lời nói: “Tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ phải giúp anh .”
Không nghĩ tới là người ngoài hành tinh này lại đồng ý với lời nói của cô:
“Chính xác, bởi vì văn minh ở Địa Cầu còn quá lạc hậu, tinh cầu của tôi cũng không có cùng các người chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, càng không có ký kết thế ước. Cô thật sự không giúp tôi cũng là điều dễ hiểu, nhưng tôi vẫn muốn xin cô giúp đỡ .”
“Lý do?”
“Bởi vì cô là một người tốt.”
“...”
Dịch Đề cảm thấy hôm nay thật là ngày một này đặc biệt.
Cô gặp một người ngoài hành tinh.
Cô bị một người ngoài hành tinh dọa đến té xỉu.
Cô bị một người ngoài hành tinh tìm đến nhờ giúp đỡ.
Cùng với...
Cô bị một người ngoài hành tinh nói rằng mình là người tốt.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn đã bị phát vô số tấm thẻ, nhưng chỉ có lần này, Dịch Đề là thật sự không nghĩ thông. Đây coi là cái gì? Cô “vốn là người tốt” tên tuổi đã truyền tới người ngoài hành tinh sao?
“Giống cái Địa Cầu, nếu đã nghe tôi nói, như vậy có thể giúp đỡ tôi đi?”
“... Vì sao anh cho rằng sẽ như vậy??”
“Lúc đáp xuống Địa Cầu, tôi nhìn thấy một giống cái Địa Cầu đối với giống đực Địa Cầu từng giúp cô ta vượt qua cửa ải khó khăn nói "Anh là người tốt", giống đực tại chỗ cảm động rơi lệ. Tôi tưởng, đây cũng là tập tục của các người, nên tôi nghĩ nếu tôi nói ra những lời này thì cô sẽ giúp tôi liền.”
“...”
Không, căn bản không có tập tục như vậy không được sao? Hắn rốt cuộc nghĩ mình là cái gì? Vỏ xe phòng hờ vì nữ thần trả giá hết thảy khổ sở sau đó diễn cảnh tượng bị vứt bỏ đáng thương sao? Không cần lấy mình ra làm trò đùa để xem a!
Hơn nữa, dùng một lời nói như vậy, người ngoài hành tinh này lại đem mình làm làm nữ thần, xem cô như vỏ xe phòng hờ sao...
Dịch Đề 囧 囧 bóp trán: “Muốn tôi giúp anh như thế nào?”
“Bổ sung năng lượng.”
“Năng lượng?”
“Lúc tôi hạ xuống địa cầu, năng lượng dự trữ đã cạn kiệt, cần được bổ sung.”
“Bổ sung... Anh sẽ không ăn thịt người đi?” Dịch Đề cảm thấy chính mình có khả năng bị đối phương có vẻ ngoài dễ thương lừa gạt, vội vàng lui về sau hai bước lần nữa.
“Xin đừng lo lắng, hành tinh Tô Thản Nạp đối với Địa Cầu không có bất kỳ địch ý gì, tôi đi tới nơi này hoàn toàn là ngoài ý muốn, mà thịt người địa cầu bởi vì không đủ dinh dưỡng, cũng không có trong thực đơn của chúng tôi .”
“...” Lời này hoàn toàn không làm cho cô buông lỏng cảnh giác ? Dịch Đề nuốt một ngụm nước miếng, hỏi tiếp, “Vậy anh cần là cái gì?”
“Tôi không biết.”
“Hả? Anh...”
Lời của cô còn chưa nói xong, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Dịch Đề đi đến cạnh cửa, thông qua mắt mèo ở cửa nhìn, kinh ngạc phát hiện đứng ở cửa hóa ra là bảo vệ của tiểu khu.
Cô vội vã mở cửa ra, hỏi: “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hai người bảo vệ vừa thấy cô, liền nhẹ nhàng thở ra.
“Dịch tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Tôi?”
“Là như vậy, hàng xóm cách vách phía trước nghe được cô thét chói tai, nên đã ra cửa xem xét thì ở cầu thang phát hiện một vũng nhỏ máu tươi. Sau đó trên mặt đất còn có dấu vết bị bắt lôi đi, dấu vết này dẫn đến cửa phòng của cô.”
Dịch Đề: “...”
Vũng máu tươi cô rõ ràng hơn bất cứ ai , không sai, chính là cô bị va phải chảy máu mũi. Về phần dấu vết lôi kéo... Tuy rằng lúc ấy đã bị dọa đến nửa choáng, nhưng cô trong lúc mơ hồ cô cảm giác được mình bị bắt lôi kéo, hơn nữa kể cả nếu lúc ấy không cảm giác, nhưng sau khi tỉnh nhìn thấy áo ngủ trên người đầy máu tươi cùng bụi bặm, cũng hoàn toàn có thể đoán được tất cả —— tiểu tử này thế mà lại giữ ngực cô mà kéo cô về phòng... Trách không được trong lúc mơ hồ cảm thấy bộ ngực trướng đau !
Đường đường một người ngoài hành tinh, làm ra chuyện như vậy không cảm thấy xấu hổ sao?!
“Dịch tiểu thư?”
“À, là như vầy. Thét chói tai là bởi vì... Tôi ở cầu thang phát hiện con chuột! Máu là máu mũi của tôi, “ Dịch Đề chỉ chỉ mũi, cười gượng
“Aha ha ha, bị dọa đến thật lợi hại, cho nên tôi trực tiếp té lăn quay ra đất.”
Bảo vệ hít vào một hơi, lộ ra vẻ không đành lòng nhìn biểu cảm của cô, rõ ràng chỉ là những lời thôi lại mang đến cho người khác cảm giác đau đớn vô hạn.
“Dấu vết lôi kéo kia là ...?”
“Đó không phải là dấu vết lôi kéo gì, là lúc ấy tôi trật chân , làm thế nào cũng không đứng lên đi được, cho nên liền một đường bò về.”
Bảo vệ: “...” Như vậy cũng có thể? !