Chương 33

Edit: Tun Si

Tam Hoàng Tử bước vào cửa thiên lao, Tần đại nhân dẫn hắn ta vào rồi quay người rời đi.

"Thế nào, đến xem ta chết chưa?"

Hiền phi trừng mắt nhìn Tam Hoàng Tử, khóe mắt muốn nứt ra, giống như đang nhìn kẻ thù, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

"Người ta nói trước khi chết, lời nói thường là chân thật, xem ra mẫu phi mãi mãi không thương nhi thần, bất kể khi nào."

Từ khi biết suy nghĩ, mẫu phi chưa từng cho hắn ta một chút ấm áp nào, những hình ảnh hiện lên trong đầu vẫn chỉ là lời trách móc, mắng nhiếc.

"Đúng vậy, ta không thích ngươi, nếu giữ ngươi lại không có ích gì thì ta đã bóp chết ngươi từ lâu rồi."

Tam Hoàng Tử đè nén nỗi chua xót trong lòng, hỏi: "Vì sao?"

Giọng hắn rất nhẹ, may mà thiên lao đủ yên tĩnh để Hiền phi nghe thấy.

"Vì sao à?" Hiền phi xoa mái tóc rối bù, giọng kích động, "Vì ngươi là nỗi ô nhục, nếu không phải Đặng Phong làm bẩn ta, ta cũng chẳng mang thai ngươi."

Nàng điên cuồng giơ tay chỉ vào dáng người đĩnh đạc của Tam Hoàng Tử.

"Ngươi khinh thường ngôi vị Thái tử, chỉ vì ngươi có thân phận hoàng tử, được sống trong nhung lụa, nhưng hiện tại, bổn cung đã nói thân thế của ngươi cho Hoàng Thượng rồi, ngươi nghĩ hắn có giữ ngươi lại không?"

Tam Hoàng Tử rũ tay xuống, dần dần siết chặt, hốc mắt đỏ hoe.

Từ chỗ Ngu Y Lạc nghe được là một chuyện, từ chính miệng mẫu phi xác định lại là một cảm giác khác.

Trước kia, hắn thường oán trách phụ hoàng bất công với Thái Tử. Sau bao gian khổ mới giải tỏa được khúc mắc, biết được trong mắt phụ hoàng vẫn có mình, vậy mà Hiền phi lại nói với hắn rằng hắn và phụ hoàng không hề có quan hệ.

Giống như người sắp chết đuối được cứu lên, rồi lại bị đá xuống nước lần nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Hiền phi không hề thương xót, thậm chí càng thêm hưng phấn.

"Đây chính là hậu quả khi ngươi không cứu ta. Ngươi tưởng rằng cứu Hoàng Thượng thì hắn sẽ nương tay sao? Thật là nực cười, Hoàng Thượng cũng chẳng quan tâm gì đến ngươi, kẻ dư nghiệt của Ngọc Lâu quốc."

"Đủ rồi," Tam Hoàng Tử giơ tay đập mạnh vào cửa lao, "Ngươi không cần phải lo cho ta."

"Ha ha ha," Hiền phi cười đến run cả người, "Ta còn chưa nói xong, sao có thể đủ được."

Tam Hoàng Tử không nghĩ nghe tiếp, xoay người định rời đi.

Lại nghe Hiền phi đắc ý nói: “Dương Hân, ngươi không muốn biết nàng ta là như thế nào đi đến bên cạnh ngươi sao?”

Tam Hoàng Tử dừng lại bước chân, bất động.

Thấy hắn đang nghe, Hiền phi ngữ khí mang theo một chút thương hại, “Là ta đem nàng đưa đến bên cạnh ngươi, người ngu xuẩn như vậy mà ngươi cũng có thể coi trọng…”

Tần đại nhân không biết Hiền phi cùng Tam Hoàng Tử nói những gì, làm Tam Hoàng Tử phảng phất như mất hồn. Hắn hành lễ đối phương cũng chưa nghe được.

“Tam Hoàng Tử đây là làm sao vậy?” Trương thị lang nói thầm một câu, nhớ tới việc Hoàng Thượng giao phó, thu hồi ánh mắt.

“Đúng rồi, Tần đại nhân, đây là rượu độc mà Hoàng Thượng ban cho Hiền phi.”

Hai người cùng bưng rượu độc đến cửa phòng giam của Hiền phi, thấy nàng như phát điên vậy, ngây ngô cười ở đằng kia, miệng lẩm bẩm, “Đừng mong sống tốt, dù ta có chết cũng đừng mong sống tốt.”

Trương thị lang thở dài, “Xem ra cũng không có cách nào để ép nàng ta uống.”

Đột nhiên Hiền phi ngừng cười, mở to mắt nhìn hai người cách song sắt cửa, hung dữ nói: “Đừng mong sống tốt, đừng mong sống tốt.”

Nói rồi, nàng bất ngờ đập đầu vào tường.

Trong cung của Lệ phi.

Ngu Y Lạc vui sướиɠ uống sữa xong, nghe Trương ma ma vào báo tin Hiền phi đã qua đời.

Lệ phi không hề tỏ ra bất ngờ.

Không nói gì, thuần thục thay tã cho Ngu Y Lạc.

"Nghe nói Hoàng Thượng còn cho phép Tam Hoàng Tử đi gặp nàng lần cuối, nhưng Tam Hoàng Tử ra ngoài thì sắc mặt không tốt lắm."

Trương ma ma vừa nhận tã bẩn vừa khẽ nói.

[Chắc hẳn là bị Hiền phi chọc tức, dù sao Tam Hoàng Tử là đứa con do Đặng Phong làm bẩn nàng, nàng vẫn luôn khinh thường Đặng Phong, cho rằng Đặng Phong hèn kém, nên cũng không thích Tam Hoàng Tử, chỉ không ngờ trước khi qua đời còn muốn lôi Tam Hoàng Tử ra ứng phó một chút.]

Lệ phi bế Ngu Y Lạc lên, lại tiếp tục nghe tiếng lòng của nàng.

[Đêm qua nếu không phải có Tam Hoàng Tử, mạng nhỏ của ta chỉ e khó giữ được, cũng không biết làm sao để hắn dễ chịu hơn chút.]

Khó giữ được cái mạng nhỏ này?

Lệ phi sợ tới mức cẩn thận kiểm tra con gái mình một lần, không có vết thương thì mới yên lòng.

Nàng biết đêm qua Hoàng Thượng là mang Lạc Nhi đến thiên lao, không ngờ lại gặp phải nguy hiểm, Hoàng Thượng cũng không nói cho nàng.

Ngu Y Lạc không ngừng than thở trong lòng cho cơ thể nhỏ bé của mình.

Dù sao thì Hiền phi đã offline, Dương Hân không còn người giúp đỡ, điều đó cũng có thể coi là chuyện tốt.

Ngay lúc đang suy nghĩ, nghe thấy tiếng nha hoàn cấp Thục phi hành lễ vang lên.

Thục phi gật đầu rồi đi đến trước mặt Lệ phi.

"Bổn cung lại đây tặng lễ cho tiểu công chúa", nói rồi ra hiệu cho người hầu bên cạnh mang đồ lên.

Đồ vật kia trông giống như xe nôi thời hiện đại, phía trên còn treo những vật trang trí chạm khắc gỗ tinh xảo, rất mới lạ.

Lệ phi chưa từng thấy thứ này bao giờ nên có chút tò mò.

"Đồ vật này để cho tiểu công chúa dùng", Thục phi giới thiệu cho Lệ phi, "Muội có thể đặt tiểu công chúa vào đây, rồi đẩy đi, không cần phải luôn bế".

Thứ này ở thời hiện đại không phải là thứ gì hiếm gặp, nhưng ở thời cổ đại thì không giống vậy, Ngu Y Lạc rất thích.

【 Sau này ai nói Thục phi vô tích sự thì ta là người đầu tiên không đồng ý, tay nghề này, không ai không khen ngợi cả! 】

Trong lòng Lệ phi vô cùng đồng tình.

Nàng cười chân thành cảm tạ Thục phi.

Khi Thục phi nói đưa lễ vật cho Lạc Nhi, nàng tưởng chỉ là thuận miệng không ngờ tới Thục phi để bụng chuyện này.

“Không khách khí” Thục phi nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Y Lạc cười bí ẩn nhìn Lệ phi nói: “Chờ tiểu công chúa lớn lên đôi chút, tác dụng của nó còn lớn hơn nữa."

Thấy Lệ phi nghi ngờ, nàng giơ tay ấn nhẹ xe nôi được chạm trổ bằng gỗ.

"Phựt" một tiếng, từ trong xe nôi bắn ra một ám khí.

Vừa rồi Ngu Y Lạc cảm thấy xe nôi lỗi thời, nhưng giờ nàng chỉ biết há hốc mồm.

Trực tiếp vượt trội, quá tuyệt.

"Cũng không tệ chứ!" Thục phi cười đứng dậy, "Ám khí có tẩm độc, có thể lấy mạng người."

Mắt Ngu Y Lạc sáng lên.

【 Đâu chỉ là không tồi, quả thực là khi nhàn hạ thay đi bộ, khi nguy hiểm là bảo mệnh phù, tuyệt, tuyệt. 】

“Được rồi, lễ vật bổn cung cũng đưa đến, ta phải trở về.”

Lệ phi gọi Thục phi lại, cầm đĩa điểm tâm đưa cho Thục phi, “Cám ơn Thục phi, đây là…”

Nàng chưa nói hết lời, Thục phi cười tiếp nhận, “Nghe nói tay nghề của Lệ phi muội muội không tệ, bổn cung liền không khách sáo.”

Nàng cầm trực tiếp đi mất, để lại Lệ phi có chút đờ đẫn.

Nghe nói, Thục phi độc lai độc vãng, từ đâu nghe nói?

【Tính cách của Thục phi này, thật sự đáng yêu. 】

Ngu Y Lạc đung đưa đôi chân không bị bao lấy, vứt những lo lắng về Tam Hoàng Tử ra sau đầu.

Nàng quên, nhưng Lệ phi vẫn còn nhớ thương.

Ai đối tốt với Lạc Nhi, nàng sẽ đối tốt với người đó.

"Nhụy Hoa, rửa sạch nguyên liệu, bổn cung sẽ nấu."

Nhụy Hoa chuẩn bị xong đồ ăn, Lệ phi đặt Ngu Y Lạc lên giường, để nàng tự chơi một mình rồi quay sang nhà bếp nhỏ xào rau.

Khi Hoàng Thượng tới, mùi thơm của đồ ăn tràn vào cánh mũi hắn.

Nhìn những món ăn tinh xảo, hắn cười ngồi xuống.

"Hoàng Thượng, thần thϊếp chuẩn bị những món này cho Tam Hoàng Tử."