Chương 5

“Hay là nàng không phải là Hoàng hậu, mà là một người khác?”

Ta không nói nữa, Giang Chiếu vẫn đứng đó tiếp tục *tự biên tự diễn.

*自顾自 mới là một cụm cố định. Nghĩa là tự mình làm chuyện của mình.

“Hoàng hậu, tội lừa dối hoàng đế sẽ bị chém đầu. Trẫm khuyên nàng nên nói thật, sau đó giải thích rõ ràng. Trẫm có thể sẽ cân nhắc giảm nhẹ tội cho nàng, thế nên hoàng hậu hãy trả lời, nàng có phải là hoàng hậu của trẫm không?”

Ta: “....”

[Hahaha, bé yêu ơi, đã biết sợ chưa, bé có thấy không ngay cả mạng nhỏ của mình, bé cũng không giữ nổi?]

[Nhanh xin trẫm đi! Nhanh đến hôn Trẫm nào! Mau mau đồng ý lấy thân báo đáp, trẫm nhất định sẽ tha cho nàng.]

Giang Chiếu, chàng thật đáng ăn đòn.

Ta mím môi, giả vờ căng thẳng: “Hoàng thượng nói gì vậy? Thần thϊếp đương nhiên là hoàng hậu của người”

Giang Chiếu nhíu mày, tiến gần ta.

“Vậy nàng nói cho Trẫm biết ám hiệu của chúng ta đi nào.”

Ám hiệu???

Ta và Giang Chiếu có ám hiệu khi nào vậy?

Trò quái quỷ gì thế?

Trong lúc ta nghi ngờ, Giang Chiếu tiếp tục nói.

“Rượu Ngọc Cung Đình*”

Ta: “???"

Nói cái này với tôi???

Ánh mắt Giang Chiếu đầy mong chờ nhìn ta.

[Một trăm tám mươi cốc*, nhanh nói tiếp đi, nói tiếp nào.]

*宫廷玉液酒, 一百八一杯: xuất phát từ tiểu phẩm 《打工奇遇》 tại gala Đêm hội mùa xuân của CCTV (Xuân Vãn) năm 1996.

Ta cố ý không trả lời: “Hoàng thượng, người nói gì vậy?”

Giang Chiếu không tin gian xảo nói: “Come on the way.”

[Vừa rồi, sao Tiểu Ngu có thể không biết?]

Ta nói tiếp: “Thần thϊếp không hiểu.”

Giang Chiếu: “Trên trời rơi xuống năm chữ”

Ta: "Chữ gì thế ạ?"

Giang Chiếu: “*Lẻ thành chẵn không đổi!”

*奇变偶不变: câu này để chỉ công thức sin, cos trong lượng giác.

Ta chớp chớp mắt ngơ ngác: “Hoàng thượng có thể nói gì đó mà thần thϊếp hiểu được không?”

Giang Chiêu đơ rồi.

[A a a Tiểu Ngu, nàng sao thế?]

Hắn tức giận gào lên : “Ngu Thanh Hoà.”

Ta ngây thơ vô số tội nhìn Giang Chiếu: “Ngu Thanh Hoà là ai thế?”

Giang Chiếu lập tức như quả bóng xì hơi, trừng mắt nhìn tôi không nói một lời.

[Nàng ấy thật sự không phải là Tiểu Ngu sao?]

……

Giang Chiếu chỉ nghi ngờ có ba giây, đã nhanh chóng bác bỏ nó.

[Không, trẫm không tin.]

[Trẫm thấy thấy nàng cùng Tiểu Ngu của trẫm giống hệt nhau, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế, mèo không mở miệng không có cá ăn, con không khóc mẹ không cho bú, trẫm cũng không thể ngay cả khuôn mặt và vết bớt của Tiểu Ngu mà cũng nhận sai được.]

[Chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra nên Tiểu Ngu đã quên trẫm, hoặc là Tiểu Ngu chưa hoàn toàn tin tưởng trẫm nên cố tình không nhận ra trẫm.]