Chương 7.

Chương 7.

Nguyên Chỉ Các ở một bên khác của phủ đại tướng quân.

Nhân lúc thái tử tái phát bệnh cũ, hoàng đế cố ý phái ra đám thái y thường trú ở phủ Thần Võ đại tướng quân để chữa thương cho thái tử.

Mà Nguyên Chỉ Các dùng để dàn xếp cho đám thái y ở.

Sương mù hoàng hôn còn chưa tán đi, vài lão thần thái y ung dung chỉ huy đám đồng môn phơi nắng dược liệu được cất kỹ.

- Rầm.

Thình lình nghe một tiếng vang thật lớn, cửa viện chắc nịch lập tức bay vèo.

Đập thật mạnh trên mặt đất, một đống tro bụi đổ ập xuống nện vào đám người kinh hãi. Bọn họ hoảng sợ vội vàng quay lại nhìn.

Một bóng người quen thuộc đi nhanh đến.

"Thái, thái tử?

Vẻ mặt đám thái y kinh ngạc khi hắn vừa mới xuất hiện liền chuyển sang hoảng sợ.

Thái tử xuất hiện ở trước mặt bọn họ, với vẻ mặt hoàn toàn khác dĩ vãng.

Đôi mắt hắn thâm trầm tối tăm, môi mỏng mím chặt, đường cong hàm dưới nghiến chặt nhìn qua cực kỳ lạnh lùng, dung mạo tuấn mỹ vô song phủ một lớp lạnh lẽo, sát khí quanh thân tuôn ra như đọng lại thành bản chất.

Nguyên Bất Vi cầm ngược thanh loan đao của Tần Mặc, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến người ta run lên vì sợ hãi.



Có người run rẩy mở miệng: "Thái tử xảy ra chuyện gì vậy?"

Tay hắn vuốt phẳng chuôi đao, đôi mắt âm u đảo qua, tỏa ra sát khí cùng giận dữ khϊếp người, nụ cười trên môi cong lên lạnh lùng.

- Các ngươi hạ độc cô còn dám hỏi cô xảy ra chuyện gì hả?

Chúng thái y: "???"

... Khi nào thì thái tử trúng độc? Chẳng lẽ hôm nay bọn họ còn chưa tỉnh ngủ nên lúc này mới nghe lầm... Không, trọng điểm là không liên quan với bọn họ.

Kịp phản ứng lại còn chưa giải thích thì ánh đao trước mắt phản chiếu khuôn mặt thanh niên ạnh lùng như băng tuyết:

- Hay, hay lắm. Nếu không phải Tần thống lĩnh trong lúc vô ý phát hiện chỉ sợ cô hồ đồ bị các người trị liệu chết luôn.

Đám thái y: "???"

... Cái gì? Tần thống lĩnh nói? Cẩu tặc hại ta.

Sau khi bối rối, bọn họ mồm năm miệng mười muốn giải thích.

- Không, điện hạ hiểu lầm rồi...

Nhưng lúc này cảm xúc của thái tử không thích hợp, hắn cuồng nộ không chịu nghe ai giải thích.

- Còn ngụy biện ư? Tần thống lĩnh oan uổng cho các người chắc.

Hắn giận dữ tức cười, cổ tay vừa nhấc mũi đao chỉ hướng mọi người.

Không bao lâu, trong viện truyền ra tiếng la hét liên tiếp của một đám thái y, tiếng bước chân hỗn loạn.

- Không, đừng lại đây.

- Điện hạ ơi, trong đó tất có hiểu lầm. Việc này không liên quan đến thần, thần không có hại ngài. A, xin đừng gϊếŧ thần.

- Thái tử nổi điên rồi, cứu mạng.

- Cẩu tặc Tần Mặc, lão phu thề không đội trời chung với ngươi.

Nghe thấy trong viện truyền ra âm thanh, bọn thị vệ ở ngoài viện hai mặt nhìn nhau còn nhìn trộm sắc mặt Tần Mặc khó coi đến cực điểm.

Tần Mặc chạy theo sau Nguyên Bất Vi.

Hai người nói chuyện với nhau ở trong thư phòng, sau đó Nguyên Bất Vi đột nhiên rút đao, Tần Mặc vốn tưởng rằng thái tử muốn đích thân xử quyết kẻ mật thám như gã nhưng không ngờ thái tử đột ngột đẩy cửa phòng ra, xách đao liền đi.

Tần Mặc thấy không ổn nhanh chóng theo ra nhưng vẫn chậm một bước.

Gã định xông vào trong viện nhưng bị bọn thị vệ ngăn lại.

- Tần thống lĩnh xin hãy dừng lại, không có mệnh lệnh của điện hạ thì ai cũng không được vào.

Nói xong, bọn họ còn tự phát vây kín chặt chẽ viện tử, để tránh thả cho người ta chạy thoát, mà chạy ra sẽ tổn hại thanh danh của thái tử.

Những thị vệ đó đi theo thái tử đã nhiều năm, trung thành và tận tâm, biết rõ thái tử ở bên trong làm việc xấu xa không sáng rọi, tất nhiên cũng không cho phép một con chim tước chạy mất. Cho dù là Tần Mặc vệ thống lĩnh, chưa được thái tử cho phép, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho đi.

Thậm chí bọn họ còn bắt đầu nghiêm túc tự hỏi sau khi chấm dứt nên giúp thái tử hủy thi diệt tích, tiêu diệt chứng cứ phạm tội như thế nào.

Trong lúc nhất thời, trước cửa viện có đủ loại ánh mắt đảo loạn.

Ánh mắt thị vệ Giáp: Đào hầm được đấy, đơn giản lại tiện. Ném ra bãi tha ma ngoài thành cũng ổn...

Ánh mắt thị vệ Ất đáp lại: Bãi tha ma quá xa nên buộc vào tảng đá cho chìm xuống sông.

Thị vệ Bính tỏ vẻ khinh thường: Hai cách đều rất dễ dàng bị phát hiện, không bằng chôn ở trong phủ làm phân bón hoa.

Cửa của Nguyên Chỉ Các, bọn thị vệ từng hộ tống thái tử đứng thẳng thớm, vẻ mặt lạnh lùng, quanh thân tản mát ra khí thế chiến binh thân kinh bách chiến, ánh mắt dôi bên tới tơi lui lui cũng rất vui vẻ, tần suất trao đổi cực cao.

------ Nhiều năm đi theo nên sự tín nhiệm tích lũy đối với thái tử không phải một sớm một chiều có thể phá hủy. Bọn họ tin tưởng vô điều kiện, bọn họ nguyện trung thành với thái tử và tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội. Nếu có sai vậy nhất định là lỗi "Vô tội".

Cho dù ở nội dung vở kịch ban đầu, tính tình Tề Tuyên ngày càng thô bạo, ước chừng gây sức ép đến bảy năm mới tiêu hao hầu như không còn danh vọng tích lũy cùng sự chờ mong của người trong thiên hạ đối với hắn trở thành bạo quân mà ai cũng hô to đánh đập.

Nhưng tình hình trong viện không hề máu tanh như trong tưởng tượng của bọn thị vệ.

- Phù, phù phù...

Một đám thái y rốt cuộc chạy không nổi lạnh run lui ở góc, cả người xụi lơ thở hổn hển. Khuôn mặt lộ vẻ đáng thương, nhỏ yếu cùng bất lực.

Thái tử đứng ở cách đó hơn mười bước, xách đao đối diện với bọn họ, quanh thân tản ra sát ý mãnh liệt.

Ngực hắn kịch liệt phập phồng, có vẻ vô cùng tức giận dâng trào, trong con ngươi nhất thời hung ác nham hiểm nhất thời tỉnh táo, có vẻ cả người giãy dụa trong cảm xúc nào đó, đang cưỡng ép khắc chế mình tạm thời ngừng lại tại đây.

... Giống như ngay sau đó đột nhiên bạo nộ.

Đám thái y không hiểu ra sao, cũng không hiểu nguyên do.

Nhưng trong đó cũng có một người liếc mắt liền nhìn thấu manh mối, rõ ràng là độc tố kỳ lạ trong cơ thể thái tử đột nhiên bạo phát, lúc này không khống chế được cảm xúc, gây ra hành vi điên cuồng xách đao đuổi gϊếŧ thái y.

Tự tay phối ra độc dược nên người này biết rõ độc tính cực kỳ mạnh, lúc đầu còn ổn nhưng một khi độc tính từ từ xâm nhập đến một ngày kia hoàn toàn bùng nổ gần như có thể làm cho một người bình thường mất hết lý trí, biến thành một con dã thú trốn thoát khỏi l*иg.

Nhìn dáng vẻ thái tử như vậy, độc tính đã ẩn sâu vào.

Kế hoạch thành công nhưng trong lòng người này không vui mừng mà ngược lại sinh ra vẻ sợ hãi vô tận.

-- Chỉ vì giờ khắc này, bọn họ cùng thái tử nổi điên xách đao bị giam trong cái viện tử này, sắp sửa đối mặt với dã thú sổ l*иg thậm chí rất có thể chết, trong đó có y.

Mà y còn chưa muốn chết.

Theo thời gian trôi qua, cảm xúc của thái tử nhìn qua càng ngày càng không ổn định, có vẻ vài lần muốn động thủ rồi lại bị hắn khắc chế.

Không đề cập tới người nào đó xen lẫn trong đám thái y hoảng sợ như thế nào còn mấy thái y khác cũng dần dần nhìn thấu thái tử không thích hợp, họ lạnh run không dám gửi gắm cái mạng nhỏ của mình vào sự tự chủ của thái tử.

Nhớ đến kí©h thí©ɧ mới vừa rồi bị thái tử xách đao đuổi theo, bọn họ nghĩ mà sợ. Nếu không phải lý trí đối phương quay về đúng lúc thu tay lại, sợ rằng hồn bọn họ đã bay về trời?

Thấy vẻ mặt thái tử chưa ổn, có vẻ bất cứ lúc nào sẽ bạo nộ lại, có thái y vội vàng mở miệng trấn an: "Điện hạ thân phận quý trọng, xin hãy tạm ngừng cơn giận lôi đình để bọn thần xem thử. Nếu thật trúng độc thật thì nên mau chóng chẩn trị, để tránh để lại di chứng."

Nhưng mà, cảm xúc đang âm trầm thô bạo, bị lửa giận chi phối, hắn hoài nghi nhìn bọn họ: "Không phải chính các ngươi làm sao? Chẳng lẽ không đúng các người hạ độc trong dược liệu cho cô thường dùng hả?"

Nói xong, hắn có vẻ không kiềm chế nổi, tỉnh táo cùng nổi giận lần lượt thay đổi, tay phải xách đao rục rịch nhưng may có tay trái nhanh như chớp ra tay nắm chặt cổ tay phải lại.

Mà đề cập đến việc đầu cho thái tử còn do chính hắn chỉ trích chuẩn xác, một đám thái y bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, "Bộp" một tiếng quỳ ở trên mặt đất. Mặc kệ là thật hay giả đều đồng loạt kêu oan.

- Bẩm, điện hạ hiểu lầm rồi, bọn thần nhận được hoàng ân tuyệt đối không dám làm việc đại nghịch bất đạo như thế.

Trong đó một lão thái y lớn tuổi nhất đứng dậy, gan lớn trấn an thái tử đang nổi giận: "Điện hạ đừng để bị kẻ gian châm ngòi."

- Phương thái y nói rất đúng. Bọn thần luôn trung thành và tận tâm từ trước đến nay, không dám mưu hại thái tử?

Những người khác cũng bình tĩnh lại, bắt đầu ngươi một lời ta một câu biện giải, giọng điệu thành khẩn không giống làm bộ.

- ...Vậy sao?

Tuy giọng điệu thái tử vẫn hoài nghi nhưng rõ ràng có vài phần dao động. Đao trong tay hắn thu lại, cơn giận trong mắt thoáng thu liễm, lâm vào giãy dụa

Mọi người vui vẻ vội vàng rèn sắt khi còn nóng: "Hiện tại loại trừ độc tố mới là việc ưu tiên, điện hạ không thể chậm trễ để tránh gây họa."

Chung quy mấy thái y chuyên nghiệp, trước đó bị sợ cháng váng nhưng hiện tại kịp phản ứng ngay lập tức lấy ra tinh thần "Gần vua như gần cọp" dĩ vãng, trấn an thuận tiện khuyên thái tử đúng lúc trị liệu.

Huống chi, trong đó còn có kẻ biết được nội tình, độc tố kỳ lạ rốt cuộc có công hiệu gì. Nên kí©h thí©ɧ ra sao trong lời nói để dẫn đường cho cảm xúc của thái tử, làm thế nào để cảm xúc đối phương càng táo bạo, làm ra sao để thoáng dịu đi, người này biết rõ nhất.

........

Trải qua chúng thái y luân phiên trấn an, cảm xúc của thái tử vẫn gần như bùng nổ rốt cuộc có vẻ miễn cưỡng khống chế được, trong con ngươi quay về sự tỉnh táo lạnh nhạt.

- Được rồi, cô lại tin tưởng các vị một lần.

Hắn thản nhiên nhìn mọi người rồi vươn cổ tay.

Tay kia thì còn không quên cảnh giác để ở chuôi đao.

.

Khói nhẹ trong lư hương lượn lờ phía trên nhuyễn tháp, thanh niên mặc đồ đen nghiêng người dựa vào.

Mái tóc đen cùng màu với y bào trải dài trên nhuyễn tháp, đôi lông mày thưa thớt có chút không vui, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bát thuốc trước mặt, như thể hắn đang đối mặt với một kẻ thù địch sống chết không đội trời chung.

Lạnh lùng nhìn chăm chăm trong chốc lát, bát thuốc này cũng không có mọc chân chạy trốn, mùi canh thuốc màu nâu sậm càng nồng nặc hơn.

Hắn đành bưng cái bát lên, nhấp một ngụm.

Hương vị cay đắng khó có thể tưởng tượng lan tràn ở đầu lưỡi. Nguyên Bất Vi lập tức tê liệt ngã xuống, nằm như xác chết ở nhuyễn tháp.

...Orz

Chờ khi Tần Mặc được thái tử cho phép, vừa tiến vào Nguyên Chỉ Các thấy một hình ảnh như thế.

Nhưng gã còn chưa kịp nói cái gì, đã bị một đám thái y xông lên vây quanh. Mấy người đó có râu hoa râm, cũng coi như còn trẻ nhưng bất kì ánh mắt người nào nhìn về phía hắn đều không thân thiện.

- Tần thống lĩnh, là ngươi bịa đặt lung tung nói xấu chúng ta hạ độc điện hạ ở trước mặt ngài đúng không?

- Chúng ta xưa nay không oán không thù, vì sao lại muốn bôi nhọ sự trong sạch của chúng tôi?"

- Nhìn ngươi ngày thường mày rậm mắt to giống người tốt nhưng không ngờ sau lưng lại làm chuyện châm ngòi ly gián.

- Nghe nói chuôi đao này do ngươi chủ động đưa cho thái tử, e sợ ngài ấy chém chúng tôi không chết đúng không? Tâm tư thật tàn nhẫn khiến người ta giận sôi.

Tần Mặc: Không, không phải tôi, tôi không có.

Đối mặt với những khuôn mặt trợn mắt trừng trừng, đầu Tần Mặc toát ra một chuỗi dấu chấm hỏi.

Chờ khi gã hiểu được ý nghĩa những lời buộc tội của những người này, khuôn mặt vốn đã đen tối lạnh lùng nhất thời trở nên tối tăm hoàn toàn.

Rõ ràng gã không hề nói qua, sao những người này nhận định là gã "Cố ý ở trước mặt mật báo với thái tử, nói xấu nhóm thái y trong quá trình chữa thương cho thái tử còn hạ độc, châm ngòi ly gián, đê tiện vô sỉ"?

Tần Mặc bị cái chụp mũ từ trên trời giáng xuống đập ngơ ngác.

Gã không khỏi nhìn thoáng qua thái tử ngồi ở một bên đoan chính, sắc mặt lạnh nhạt, phảng phất như tiên nhân.

Ánh mắt đối phương vô tội bàng hoàng nhìn lại đây giống như đang nói: Haizz, không ngờ ngươi lại là người như vậy.

...Thật là một hình ảnh hoàn hảo của một kẻ lừa dối.

Tần Mặc: "..."

Cho dù gã có nói thái tử đổ lên đầu mình thì chỉ sợ cũng sẽ không có ai tin đúng không?

... Dự cảm không ổn ứng nghiệm rồi.