Văn án Ngày hôm đó, Ôn Dao vô tình phá vỡ một màn ôm ấp hôn môi đầy tình cảm giữa Giang Tư Hoài cùng bạch nguyệt quang của anh ta. Trời mưa to tầm tã. Cả người cô ướt sũng, mà người đàn ông phía sau t …
Văn án
Ngày hôm đó, Ôn Dao vô tình phá vỡ một màn ôm ấp hôn môi đầy tình cảm giữa Giang Tư Hoài cùng bạch nguyệt quang của anh ta.
Trời mưa to tầm tã.
Cả người cô ướt sũng, mà người đàn ông phía sau tay cầm ô đưa tới, thay cô che chắn.
Bàn tay to che khuất hai mắt cô, ấm áp cùng lạnh băng chạm vào nhau, lông mi Ôn Dao không nhịn được run rẩy.
Thanh âm trầm thấp lạnh lùng của hắn kề sát bên tai.
“Đừng nhìn, dơ mắt!”
Từ trước tới nay, hắn vốn dĩ không thích nói lời vô nghĩa, kể cả lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn, hắn cũng chỉ nói đơn giản vài từ.
Lần ấy Giang Tư Hoài mang cô đến tham dự một bữa tiệc. Bạch nguyệt quang của anh ta cố tình hắt rượu vang lên lễ phục của cô, khiến cô cả người chật vật.
Bạn trai cô cũng chỉ cười cười không nói, mà Ứng Chí đứng bên cạnh, gương mặt lạnh nhạt, hắn hỏi:
“Tiểu thư, có cần giúp đỡ không?”
Không để ý đến câu hỏi, cô hoảng loạn đồng ý.
Lại không biết sau này hắn chính là người sẽ cứu rỗi mình.
-
Ôn Dao đời này đã làm một việc mà cô cho rằng là gan dạ nhất đó chính là mượn rượu để hôn Ứng Chí.
Hai má cô đỏ hồng, đôi mắt ngập nước, nói chuyện lấp bấp.
“Tôi...Tôi sai rồi...”
Dưới ánh đèn âm u, người đàn ông nâng cằm cô lên, ngón tay như có như không vuốt ve đôi môi Ôn Dao.
“Sai ở đâu?” Bóng đêm thâm trầm, làm cho giọng nói của người nào đó thêm phần trêu chọc.
“Tôi không nên hôn anh.”
Ứng Chí cười khẽ một tiếng, giây tiếp theo hắn liền cúi xuống phủ lên môi cô, công lược thành trì.
Ôn Dao trầm luân trong sự ôn nhu của hắn, chỉ nhớ mang máng hắn có nói một câu.
“Anh là của em, nên em muốn hôn nơi nào đều được.”
“Ứng tiên sinh, mùa đông năm nay thật dài nhỉ!”
“Ừm, vậy nên sang năm mùa xuân sẽ đến muộn một chút.”